“Tên nhãi này, chắc mày vui mừng lắm, thua trong tay Đới Phong tao là niềm vinh hạnh của mày!”
Vệ sĩ Đới mỉa mai quát lớn, thế nhưng ngay giây tiếp theo, hắn phát hiện thấy có gì đó không đúng, đến khi thấy mọi thứ trước mắt thì sắc mặt đột nhiên tái nhợt lại.
“Không thể nào, điều này là không thể nào!”
Cú đấm của vệ sĩ Đới quả thật rất lợi hại. Chu Dương đứng một bên cũng cảm nhận được làn gió mạnh vút qua đến rách da rách thịt.
Nếu vệ sĩ Đới gặp một người bình thường, chắc chắn hắn sẽ hạ gục họ mà không vướng chút trở ngại nào.
Nhưng đáng tiếc, người hắn đang đối đầu là Ngưu Xuyên.
Khi còn cách ngực Ngưu Xuyên có năm xăng-ti-mét, cú đấm của vệ sĩ Đới bị anh một tay nắm chặt cứng, không tài nào nhúc nhích thêm được, giống như trước mặt là một bức tường kim loại, ngăn không cho vệ sĩ Đới làm hại tới Ngưu Xuyên.
“Làm sao có thể như vậy! Mày…”
Người trong cuộc như vệ sĩ Đới có thể cảm nhận rõ ràng, cú đấm của mình bị Ngưu Xuyên chặn đứng, toàn bộ khí lực nhất thời đều tan thành mây khói.
Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, đồng tử co lại, hắn nhìn Ngưu Xuyên mặt đầy cảnh giác.
Đồng thời, hắn cũng ý thức được điều gì đó không ổn, muốn nhanh chóng rút tay ra.
Thế nhưng dù vệ sĩ Đới có làm thế nào, cú đấm của hắn cũng bị khóa chặt. Lòng bàn tay Ngưu Xuyên như thể có lực hút siêu mạnh khiến hắn lực bất tòng tâm.
“Chẳng có gì là không thể, trời đất vô biên, người giỏi còn có kẻ giỏi hơn. Không phải ông vừa nói vậy sao. Giờ thì lượt tôi đáp lễ.”
Ngưu Xuyên mỉa mai một tiếng, bàn tay anh lập tức biến thành nắm đấm, đánh thẳng vào tay vệ sĩ Đới.
Rắc rắc!
Ầm!
Tiếng rạn xương vang vọng khắp tầng hai.
Giờ phút này, Khổng Huy, Giang Phong, trưởng lão Cốc, vệ sĩ Tống, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.
Vừa mới rồi còn thấy Vệ sĩ Đới khí thế hung hăng, chỉ trong nháy mắt đã bị đánh bay ra ngoài, hét lên tiếng thảm thiết rồi rơi bịch xuống đất, va vỡ tan tành cả một cái bàn.
Yên lặng!
Vô cùng yên lặng!
Cả tầng hai hiện giờ đều vô cùng yên lặng.
Không ai nói lời nào.
Chu Dương và Ngưu Xuyên không hề bất ngờ trước kết quả này, nên cũng không nói thêm điều gì, chỉ thản nhiên nhìn mấy người bên Giang Phong.
Còn nhóm Giang Phong thì kinh hãi ra mặt.
Trưởng lão Cốc và vệ sĩ Tông nhìn Ngưu Xuyên với ánh mắt dè chừng.
“Vệ sĩ Đới, ông không sao chứ.”
Giang Phong trong lòng vẫn chưa hết bàng hoàng.
Hắn ta cho rằng tuy Ngưu Xuyên mạnh hơn mình, nhưng thực lực cũng chỉ có hạn.
Còn vệ sĩ Đới ở Giang gia phục vụ bấy lâu nay, thực lực đứng đầu, chắc chắn đánh bại được Ngưu Xuyên.
Nhưng kết quả thật sự ngoài tính toán, Ngưu Xuyên bây giờ vẫn đứng vững, trong khi vệ sĩ Đới bị hất bay ra ngoài, bổ nhào xuống đất, bộ dạng thê thảm đến không nỡ nhìn.
Giang Phong cố bình tĩnh lại, vội vàng đi tới chỗ vệ sĩ Đới kiểm tra tình hình.
Nếu như vệ sĩ Đới xảy ra vấn đề gì, Giang Phong nhất định sẽ bị nhiều người Giang gia chỉ trích, kể cả những người phục vụ khác trong Giang gia e là cũng sẽ đối xử lạnh nhạt với hắn.
Đây là điều Giang Phong không muốn thấy, so với dự định gần đây trong lòng hắn, quả là có sự khác biệt lớn.
“Khụ khụ, tôi, nó,..”
Sắc mặt vệ sĩ Đới tái nhợt. Hắn che ngực, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
Khó khăn lắm hắn mới đỡ người dậy được, tay phải chậm chạp nhấc lên chỉ phía Ngưu Xuyên, miệng mấp máy muốn nói gì đó, nhưng lời chưa kịp nói đã gục xuống đất bất tỉnh.
Giang Phong mặt trắng bệch, vội vàng xác nhận vệ sĩ Đới không bị nguy hiểm tính mạng mới thở dài nhẹ nhõm.
Thế nhưng vệ sĩ Đới ngất đi thế này khiến hắn ta thật sự thấy rất khó tin.
Ngưu Xuyên mới chỉ đánh vệ sĩ Đới một quyền, vậy mà ông ta đã ngất đi?
Tên Ngưu Xuyên kia rốt cuộc mạnh đến thế nào?
Nếu đổi thành mình đối đầu với Ngưu Xuyên, liệu kết quả sẽ ra sao?
Giang Phong ngây người tại chỗ, mãi lâu không nói gì.
“Đới Phong không sao chứ?”
Trưởng lão Cốc khàn khàn hỏi.
“Vệ sĩ Đới chỉ bị ngất xỉu, tôi sẽ gọi người đến đưa ông ta đi chữa trị.”
Giang Phong bừng tỉnh, vội kêu ông chủ tới để ông ta nhanh chóng thu xếp lại.
“Không ngờ rằng, cậu bạn này lại giấu nghề như vậy.”
Đến khi vệ sĩ Đới được đưa đi điều trị, trưởng lão Cốc lúc này mới nghiêm túc nhìn về phía Ngưu Xuyên, trầm tĩnh nói.
Ông ta không ngờ thực lực Ngưu Xuyên lại mạnh tới vậy, đến cả vệ sĩ Đới cũng không chịu nổi một quyền dưới tay anh.
Một quyền!
Chỉ đúng một quyền, vệ sĩ Đới đã ngất đi.
Hơn nữa, trưởng lão Cốc vừa tự kiểm tra cho hắn ta, đây rõ ràng là do kinh mạch lệch vị trí khiến máu trào ra.
Hay nói cách khác, vệ sĩ Đới bị Ngưu Xuyên đánh cho một quyền làm tắc nghẽn kinh mạch.
Thực lực như vậy, trưởng lão Cốc phải cố hết sức mới tự mình làm được.
Trừ phi là bậc thầy võ giả.
Chẳng nhẽ người thanh niên trẻ này lại là bậc thầy võ giả?
Trong đầu trưởng lão Cốc xuất hiện suy nghĩ như vậy, nhưng ông ta nhanh chóng bác bỏ.
Làm sao còn trẻ như vậy đã là bậc thầy võ giả được.
Theo như ông ta biết, tỉnh Tương Tây đúng là có bậc thầy võ giả, nhưng người trẻ nhất cũng hơn năm mươi tuổi, chắc chắn không có chỗ cho người thanh niên trẻ trước mặt này.
Hơn nữa, sự tồn tại của bậc thầy võ giả khắp cả nước không hề nhiều. Đó không phải những kẻ được nuông chiều, tính tình kiêu ngạo.
Bình thường, một gia tộc lớn như Giang gia cũng gần như không có khả năng mời một bậc thầy võ giả đến trấn giữ, phục vụ gia tộc.
Huống chi là để bậc thầy võ giả biến thành một vệ sĩ trẻ tuổi, lúc cần là gọi tới?
Trưởng lão Cốc sống mấy chục năm, hoàn toàn không nghe tới chuyện như vậy.
Thế nhưng, Ngưu Xuyên chỉ cần một chiêu đã khiến Đới Phong ngất xỉu, tức là thực lực của anh chắc chắn ở trêи Đới Phong.
Vậy là, ở dưới bậc thầy võ giả.
Trưởng lão Cốc nheo nheo ánh mắt, trong lòng thầm so đo.
Cậu Ngưu Xuyên này mạnh, dễ dàng đánh bại Đới Phong bằng một chiêu, nhưng còn non nớt, dùng lực hơi quá sức mà không biết kiềm chế.
Người như vậy, trẻ tuổi đã thành danh, dễ sinh lòng kiêu ngạo.
Dù thực lực rất mạnh, nhưng nhược điểm cũng vô cùng rõ ràng.
Đó là không coi ai ra gì, cho mình là nhất.
“Đới Phong chỉ là muốn thân thiện so tài một phen, nhưng cậu bạn lại ra tay nặng như vậy, thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ hẹp hòi, có thể giải thích cho tôi tại sao không?”
Trưởng lão Cốc đi về phía trước hai bước, tới gần Chu Dương và Ngưu Xuyên.
Trong chớp mắt, khí lực sục sôi tỏa ra từ cơ thể ông ta, sau đó dâng trào như trận sóng đè ép Chu Dương và Ngưu Xuyên.
Tức ngực, khó thở, cảnh sắc trước mắt trở nên mờ mờ.
Đó là những gì Chu Dương vừa cảm nhận được. Anh thấy mình như bị chìm sâu dưới nước, từng đợt từng đợt sóng liên tục đánh tới, mỗi lần muốn ngoi lên mặt nước hít thở không khí, đều bị làn sóng mới vỗ nước vào.
“Hà, hà…”
Chu Dương thở gấp, sắc mặt đỏ dần lên, đến cả dáng ngồi cũng bắt đầu lắc lư.
“To gan!”
Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên. Chu Dương thấy như có một cánh tay kéo anh lên khỏi mặt nước, vội vàng há to miệng hít thở.
“Anh Dương, anh thấy sao rồi?”
Ngưu Xuyên ghì hai bả vai của Chu Dương, khàn giọng quát lên, ánh mắt tràn đầy sự lo âu.
“Tôi không sao, vừa nãy…”
Giọng Chu Dương rất nhỏ, thanh âm khàn khàn, giống như là vừa sống sót sau tai nạn, nghe có chút vui mừng.