Chàng Rể Đại Gia

Chương 610: Anh có thể đi được rồi





Chương 610: Anh có thể đi được rồi

Trong lòng Giang Phong thầm thở dài, lời của người này chưa nói xong, hơn nữa có Chu Dương ở đây, những người khác cũng không dám tiếp tục lên tiếng.

Bằng không, có người như vậy đi đầu, thì người khác chắc chắn sẽ có ấn tượng tốt với hắn, như vậy, hắn có thể làm suy giảm sức mạnh của Chu Dương.

Có điều, ngay cả như vậy, Giang Phong vẫn đích thân đưa danh thϊế͙p͙ của mình đến tay người đó.

Trong trường hợp này, nói không chừng sẽ có người âm thầm tìm đến hắn, sau đó chỉ cần giảng giải một chút, có lẽ cũng khiến cho một số người làm việc cho hắn.

Khổng Huy chỉ ở bên cạnh quan sát suy nghĩ thấu đáo của Giang Phong.

Đến bây giờ, vết thương trêи người hắn vẫn chưa khỏi, trêи mặt vẫn còn băng bó.

Bằng không, với gương mặt bị Chu Dương đánh bầm dập của hắn căn bản không thể ra ngoài gặp người khác.

Cho nên từ nãy tới giờ, hắn đều để cho Giang Phong nói chuyện và gửi quà nhận lỗi, còn hắn ở bên cạnh quan sát.

Ánh mắt của Khổng Huy thỉnh thoảng quét lên người Chu Dương, lộ rõ sự căm hận.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, đối với Khổng Huy mà nói, chắc chắn là một điều sỉ nhục lớn nhất.

Điều này căn bản chưa từng xảy ra trong những năm trước đây của Khổng Huy.

Lúc trước một khi xảy ra mâu thuẫn với người khác, hắn chỉ cần để lộ ra thân phận của mình, bất luận đối phương là ai, cũng sẽ chịu khuất phục

Nhưng hôm nay, Chu Dương không những không chịu thua, thậm chí căn bản không hề coi trọng hắn, coi trọng Khổng gia, cùng với ông nội hắn.

Khổng Huy đã quyết định, người đàn ông khôn ngoan phải biết nhẫn nhịn nổi nhục trước mắt, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Đợi đến lúc quay về Khổng gia ở thành phố Liễu, chắc chắn sẽ kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho ông nội, hơn nữa nhất định phải nhờ ông nội trả thù cho hắn vì sự khoác lác và hung hăng của Ngưu Xuyên và Chu Dương

“Được rồi, các người có thể đi.”

Chu Dương lạnh lùng nói, anh hiểu rõ, hành động này của Giang Phong ẩn giấu động cơ gì.

Anh biết, hầu hết mọi người trong phòng bệnh đều là người bình thường, cơ bản sẽ không có ý định phản kháng với con cháu của một gia tộc lớn như vậy.

Vừa nãy mọi người còn căm phẫn tức giận, nhưng khi Giang Phong và Khổng Huy xuất hiện, đồng thời tặng hai củ nhân sâm ba trăm năm tuổi, thái độ lập tức thay đổi rõ rệt.

Mà bây giờ, Giang Phong lại đứng trước mặt anh, có hành động lôi kéo người xung quanh một cách thẳng thừng.

Điều then chốt là người nhận danh thϊế͙p͙ của Giang Phong, nét mặt lúc này lộ rõ sự kinh ngạc xen lẫn niềm vui sướиɠ kϊƈɦ động, còn ánh mắt những người khác nhìn anh ta cũng tràn đầy sự ngưỡng mộ và đố kị.

Điều này vốn dĩ không bình thường.

Nếu như Chu Dương không thực hiện hành động ngăn chặn lại, thì Giang Phong có thể mua chuộc đa số người ở đây trong khi Lý Thần và Trần An còn hôn mê chưa tỉnh ở trong phòng bệnh.

Mà Chu Dương vốn dĩ không có cách gì ngăn cản được.

Suy cho cùng, hầu hết mọi người đều nhận được lợi ích rất có hạn từ phía Chu Dương.

Ngay cả trong dự án phát triển chi nhánh, bọn họ cũng là người của nhóm cửa hàng chi nhánh thứ hai, bây giờ kế hoạch thành lập chi nhánh của họ còn đang xét duyệt, có thể thành công hay không vẫn là một câu hỏi.

Do đó mọi người có thể có nhiều hơn một lựa chọn, mà lựa chọn này còn đến từ một người như Giang Phong, ra tay hào phóng, bối cảnh vững vàng, quả là một lựa chọn tuyệt vời.

Cho dù mọi người vì chuyện này mà đắc tội với Chu Dương, căm ghét Chu Dương, e rằng cũng không có nhiều người quan tâm.

“Ha ha, anh Chu, nếu đã như vậy, chúng tôi đi trước đây.”

Giang Phong cũng không phải là người dây dưa, hắn nói lời tạm biệt, rồi nhanh chóng cùng Khổng Huy quay người đi thẳng ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại.

Trừ âm thanh máy móc tít tít ra, còn có tiếng hít thở nhẹ nhàng của mọi người.

Tất cả đang cúi đầu ngại ngùng, bọn họ nhận ra bầu không khí hiện giờ rất không bình thường.

Sắc mặt một số người hơi bối rối.

Người nhận được danh thϊế͙p͙ của Giang Phong, lúc này không biết nên xử lý sao, tấm danh thϊế͙p͙ trong tay nhận không được mà vứt cũng không xong, sắc mặt lúng túng, hoàn toàn không có ý định gì.

“Chu tổng, tôi…”

Cuối cùng, anh ta vẫn không nhịn được, cầm danh thϊế͙p͙ của Giang Phong, run rẩy nói.

Anh ta đã quyết định, gia sản của mình vẫn ở Đông Hải, cho dù dựa thế vào Giang Phong, lẽ nào vẫn có khả năng tái xây dựng sản nghiệp gia đình ở tỉnh Tương Tây sao, dù hắn có muốn, Giang Phong chưa chắc đã bằng lòng.

Cho nên, dựa vào tình hình chung, anh ta vẫn quyết định từ bỏ cơ hội này.

Nếu đã từ bỏ rồi, vậy đương nhiên cần bày tỏ lập trường của mình trước mặt Chu Dương.

Anh ta dứt khoát ném tấm danh thϊế͙p͙ của Giang Phong, rơi xuống đất, giẫm dưới chân một cách tàn nhẫn.

“Được rồi, nếu không có gì, các người về đi.”

Chu Dương không đợi anh ta nói xong, liền vẫy tay nói mọi người đi về trước.

Đây là phòng bệnh, không phải cái chợ, không cần nhiều người như vậy.

Hơn nữa, quan hệ của mọi người với Trần An và Lý Thần, chưa hẳn tốt như những gì họ thể hiện.

Mọi người đều im lặng, nhanh chóng rời đi.

Năm phút sau, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tạ Linh Ngọc, bố con Trần Thế Hào, còn có Tô Vỹ, cùng với người vừa mới nhận danh thϊế͙p͙ của Giang Phong.

“Mọi người cũng về đi, chuẩn bị thu dọn, hai ngày sau chúng ta sẽ về Đông Hải.”

Chu Dương nhẹ nhàng nói.

Còn nhóm người Thẩm Bích Quân cũng gật đầu, lần lượt rời đi.

Cuối cùng, chỉ còn lại người kia trong phòng bệnh, mãi vẫn chưa chịu rời đi.

“Sao anh còn chưa đi?”

Chu Dương cau mày, có một số lời anh vốn dĩ không muốn nói hai lần.

Đặc biệt là anh cơ bản không muốn nói gì, cũng không muốn nghe đối phương nói tiếp, chắc chắn làm lãng phí thời gian và nước bọt của anh.

Thời gian này, anh muốn dùng nó để tiếp tục sắp xếp một số chuyện cuối cùng ở tỉnh Tương Tây.

“Chu tổng, tôi thật sự không cố ý, tôi không hề muốn nhận danh thϊế͙p͙ của Giang Phong.”

Lý Binh sắp khóc đến nơi, đứng trước mặt Chu Dương, không biết nên dùng biểu cảm nào để đối diện với Chu Dương.

Anh ta là một người thằng thắn, nghĩ cái gì liền nói cái đó, trêи thực tế, có lúc không giữ mồm giữ miệng, cho nên trước đây cũng đắc tội với không ít người.

Vừa nãy, anh ta nhìn thấy hai củ nhân sâm mà Giang Phong đưa đến, trong lòng cảm thán kinh ngạc, cho nên mới nói ra lời như vậy.

Sau đó Giang Phong đột nhiên đưa cho anh ta tấm danh thϊế͙p͙, điều này làm Lý Binh không thể ngờ đến.

Ban đầu anh ta còn rất kϊƈɦ động, dù sao người như Giang Phong, con cháu của gia tộc lớn lại đưa danh thϊế͙p͙ cho anh ta, chắc chắn là đã ngầm thừa nhận anh ta.

Điều này khiến Lý Binh thậm chí có phần dương dương tự đắc.

Nhưng lúc anh ta phản ứng lại, muốn rút lui cũng đã trễ rồi.

Danh thϊế͙p͙ của Giang Phong đã ở trong tay Lý Binh, còn đôi mắt của mọi người, bao gồm cả Chu Dương cũng đang nhìn chằm chằm vào anh ta.

Lúc đó, Lý Binh cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi.

“Tôi biết rồi, anh không cần phải giải thích với tôi.”

Chu Dương lãnh đạm nói, vốn dĩ anh không quan tâm đến lời giải thích của Lý Binh.

Đừng nói đến Giang Phong đưa Lý Binh danh thϊế͙p͙, ý đồ thật sự là gì.

Cho dù Giang Phong thật sự muốn lôi kéo Lý Binh, Chu Dương cũng không thèm để ý, một người không hề có cảm giác tồn tại bên cạnh, cho dù bị Giang Phong cướp đi, cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì đến anh.

Huống hồ, bản kế hoạch dự án chi nhánh do Lý Binh trình lên, là nằm trong nhóm dự án cửa hàng thứ hai.

Cho nên, hiện giờ Lý Binh ở tỉnh Tương Tây, cơ bản không hề qua lại với hoạt động kinh doanh chính của Chu Dương.

“Anh về đi, không cần nghĩ nhiều, Giang Phong có ý gì tôi hiểu rất rõ, anh cứ làm tốt chuyện của mình là được.”

Động viên Lý Binh xong, Chu Dương bảo anh ta ra ngoài.

Bây giờ, trong phòng bệnh, chỉ có hai người Chu Dương và Ngưu Xuyên

———————-