Nếu như ánh mắt có thể nói chuyện được, Thẩm Bích Quân nhất định sẽ cho người đàn ông này biết, cho dù có muốn bắt chuyện thì cũng phải phân rõ hoàn cảnh.
Và trong ánh mắt của Thẩm Bích Quân đã thể hiện rõ ra ý như vậy.
Người đàn ông chào hỏi, thấy Thẩm Bích Quân lạnh lùng nhìn mình, trái tim chợt thắt lại.
Lẽ nào mình bị từ chối hay sao?
Không phải chứ, mình đã từng rất nhiều lần đánh gục được rất nhiều đối tượng, căn bản không có mấy người phụ nữ có thể chịu được sức hấp dẫn của mình.
“Hai cô gái xinh đẹp, xin chào, tôi là…”
Người đàn ông khẽ mỉm cười, hơi điều chỉnh nụ cười của mình một chút, chuẩn bị chào lại một lần nữa.
“Cút!”
Thế nhưng, một tiếng “cút” gọn lỏn phát ra từ miệng Thẩm Bích Quân, giống như một cái tát lớn giáng mạnh xuống mặt người đàn ông, khiến cho mặt hắn đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, xấu hổ vô cùng.
Giọng nói của Thẩm Bích Quân rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại vô cùng khó nghe.
Người đàn ông này không phân rõ hoàn cảnh, nên Thẩm Bích Quân đương nhiên không ngại nhắc nhở hắn ta.
Sau khi nói xong, Thẩm Bích Quân liền phớt lờ người đàn ông.
Và khi người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Bích Quân, liền nhận thấy rằng hắn đã thất bại trong việc bắt chuyện làm quen, ngay lập tức hắn cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên lúc này, nhiều người trong quán cà phê đã đưa mắt nhìn, người đàn ông nén lại sự tức giận của mình và ném một cái nhìn hằn học về phía Thẩm Bích Quân rồi mới rời đi với vẻ không cam tâm.
Đã có tấm gương của người đàn ông đó, nên những người khác trong quán cà phê cũng ý thức được rằng Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc không phải là đối tượng dễ để ra tay nên họ cũng biết điều hơn nhiều.
Dù vẫn có người đứng ở phía sau, trơ trẽn xông tới bắt chuyện, nhưng đều bị Thẩm Bích Quân mắng mỏ với một từ “cút”.
Thẩm Bích Quân luôn ở bên cạnh Tạ Linh Ngọc, chờ cô hoàn toàn thoát ra khỏi gọng kìm.
…
Cùng lúc đó, rất nhiều nơi ở Đông Hải đều đang bàn tán về Chu Dương và về công ty Danh Dương.
Chuyện Chu Dương và nhiều người từ công ty Danh Dương đã đến Tương Tây không phải là một bí mật, rất nhiều người ở Đông Hải đều biết.
Tất nhiên, họ cũng biết gần như tất cả các chiến tích của Chu Dương ở Tương Tây.
Phế bỏ đại thiếu gia Giang Bắc đời thứ ba của Giang gia – một trong năm đại gia tộc ở Tương Tây, gây ồn ào trong bữa tiệc tối của Giang gia, đánh hai bố con Trương Luân và Trương Đào, thậm chí còn giành được sự yêu mến từ Giang Yến của Giang gia, ra tay với đại thiếu gia của Khổng gia ở thành phố Liễu..
Hầu như tất cả những người liên quan đến Chu Dương bây giờ đều biết về tất cả những điều này.
Và chính bởi vì những tin tức và thành tích này, rất nhiều người ở Đông Hải đột nhiên phát hiện Chu Dương không chỉ rất lợi hại ở Đông Hải, mà chu dù ra khỏi Đông Hải, đến Tương Tây, anh cũng vẫn vô cùng hùng mạnh như vậy.
Không phải ra tay với năm đại gia tộc thì là ra tay với một vài gia tộc ẩn dật.
Hơn nữa, lần nào cũng vậy, đều kết thúc với phần thắng thuộc về Chu Dương.
Nếu không nhờ một số nguồn tin, nhiều người sẽ nghĩ rằng người của Chu Dương đang tâng bốc anh.
Tuy nhiên, chính vì những nguồn này đáng tin cậy và có thật mới khiến nhiều người phải kiêng dè.
Tên Chu Dương này rốt cuộc có nền tảng như thế nào mà lại hống hách không chỉ ở Đông Hải, mà kể cả ở Tương Tây cũng ngông cuồng như vậy.
Trụ sở của .
Trần Chấn sắc mặt u ám ở trong phòng làm việc nhổ ra khói mù, cả người chìm trong khói thuốc, thoắt ẩn thoắt hiện.
Trong văn phòng còn có cả Trần Hạo Nam và một số người khác.
Sắc mặt mọi người đều không được tốt lắm.
“Chú, cái tên Chu Dương đó lại lợi hại như vậy, chúng ta phải làm sao đây?”
Trần Hạo Nam có chút không cam tâm, hắn không ngờ rằng, Chu Dương có thể lợi hại như vậy, oai phong ở Đông Hải này cũng đã đành, đến Tương Tây rồi mà uy danh vẫn không hề giảm sút.
Điều này khiến Trần Hạo Nam có một cảm giác thất bại.
Đặc biệt là Trần Chấn, chú ruột của hắn, phó tổng biên tập tờ cũng không được lợi lộc gì mà còn bị tổn thất không ít.
Vì lý do này, Trần Chấn đã mấy lần mắng Trần Hạo Nam, tất cả những điều này, Trần Hạo Nam đều ghi nhớ kỹ trong đầu.
“Câm miệng, tất cả đều không phải do con sao, nếu không làm sao chúng ta lại có quan hệ không tốt với Chu Dương chứ. Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, Đông Hải là chốn ngoạ hổ tàng long, đừng có ra ngoài tuỳ tiện khiêu khích người khác, con lại không nghe, giờ tất cả đều là do con cả!” “
Tuy nhiên, khi Trần Hạo Nam vừa nói xong, Trần Chấn đã mắng nhiếc một trận, hoàn toàn không vì Trần Hạo Nam là cháu trai của mình mà kiêng dè trước sau.
Thậm chí nếu như Trần Hạo Nam không phải là cháu của Trần Chấn, Trần Chấn có thể đã ra tay thẳng thừng rồi.
Trần Chấn chửi bới xong, dường như vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ để giải tỏa cơn tức giận của mình, lại càng phát ra một ngọn lửa không tên.
Trần Hạo Nam choáng váng, hắn cảm thấy vô cùng uất ức.
Lúc đó làm sao hắn biết được chỉ một lời nói lại đắc tội với người ta kinh khủng như vậy chứ, hơn nữa chẳng phải chính ông chú của mình cũng không ăn được người ta nữa sao.
Những người khác trong văn phòng lúc này sắc mặt trông rất khó coi.
Mấy tháng trước, Chu Dương rời khỏi Đông Hải, Tôn Nguyệt cũng cùng Chu Dương rời khỏi Đông Hải, cho nên họ cũng có khoảng thời gian khá tốt ở Đông Hải.
Mặc dù họ bị Hiệp hội ngành truyền thông Đông Hải loại trừ, nhưng điều này không có nghĩa là họ thực sự không thể đạt được bất kỳ bước tiến nào trong ngành truyền thông Đông Hải.
Ngược lại, bằng cách sử dụng một số mối quan hệ trước đây, mọi người vẫn có một cuộc sống rất đầy đủ, phong phú.
Nhưng bây giờ Chu Dương đã trở lại, liệu họ còn có thể không kiêng dè một chút nào giống như lúc trước nữa hay không.
Không thể.
Đây là điều mà ai cũng có thể dự đoán được, thậm chí Trần Chấn còn bi quan hơn, ông ta cho rằng Chu Dương có thể sẽ thanh toán tất cả những gì họ đã làm đối với mấy người Chu Dương trong vài tháng qua.
Xét cho cùng, việc bỏ qua sự giám sát của hiệp hội ngành nghề đã là vi phạm quy định của toàn bộ hiệp hội ngành, nói một cách nghiêm ngặt hơn thì đó chính là đã vi phạm một điều cấm kỵ của ngành.
Nếu điều này được đặt vào thời cổ đại thì sẽ bị chỉ trích bằng lời nói.
Ngay cả trong thời hiện đại, một khi làm ra chuyện như vậy, cũng đồng nghĩa với tự đoạn tuyệt với toàn bộ những người cùng ngành nghề.
Tuy nhiên, nếu Trần Chấn và những người khác cứ thế ngồi không đợi Chu Dương tìm đến nhà và xử lý thì họ không thể làm được.
Nếu họ không thực hiện cuộc tranh đấu cuối cùng, họ sẽ không thể cam tâm được.
“Những chuyện đó cũng không phải chỉ mỗi gia đình chúng ta làm mà còn có những người kia nữa. Bọn họ cũng có phần, đừng bao giờ nghĩa đến việc thoát thân. Chú sẽ đi liên hệ với họ, cho dù Chu Dương thực sự muốn ra tay với chúng ta thì cũng phải cân đo đong đếm liệu hắn có cái khả năng ấy hay không.”
Trần Chấn lạnh lùng nói, trêи mặt lộ ra một tia cười nhạt.
Trần Chấn có sự tự tin này.
Chu Dương đúng là rất lợi hại và đã thành lập một hiệp hội ngành để hạn chế ngành truyền thông Đông Hải.
Nhưng, liệu hắn có thực sự dám chống lại những người đó hay không?
Trần Chấn không nghĩ như vậy, Chu Dương không có cái gan đó.
Khi nghe những lời của Trần Chấn, những người khác đều bị sốc.
Trần Hạo Nam cũng bị sốc.
Đương nhiên hắn hiểu Trần Chấn nói gì.
Vì vậy, trong lòng Trần Hạo Nam lúc này rất kϊƈɦ động.
Chỉ cần Chu Dương không biết tốt xấu gì dám chống lại những người đó, hắn nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp. Đến lúc đó hắn sẽ trả thù tất cả những thù hận của mình.
…
Tô gia.
Sự trở lại của Tô Vỹ đương nhiên gây ra xôn xao dư luận.
Toàn bộ Tô gia là một cảnh tượng đầy náo nhiệt.
Gia chủ Tô gia Tô Thế Minh nhìn Tô Vỹ, trong ánh mắt hiện lên một vẻ ấm lòng.
Sau khi ra ngoài một chuyến, Tô Vỹ dường như đã trưởng thành hơn, trầm ổn hơn, và dường như cậu ta cũng có phong thái riêng trong từng cử chỉ.
Quả nhiên, con trẻ cuối cùng cũng đã trưởng thành, biết được trách nhiệm trêи vai mình là rất lớn.