“Thằng ranh, mày đã chọc giận tao thành công rồi đấy, mong rằng lát nữa miệng của mày vẫn có thể đanh thép như bây giờ!”
Thái Hùng lạnh lùng quát một tiếng, không nói thêm điều vô nghĩa nữa, hắn lao thẳng tới chỗ Chu Dương, cơ thể vạm vỡ giống như một pháo đài hạng nặng biết di chuyển, còn mang theo khí thế vô hạn xông đến.
Nắm đấm của Thái Hùng cũng không nhàn rỗi.
Là một người học võ, tuy rằng bây giờ Thái Hùng chưa đạt tới cảnh giới tông sư võ giả, nhưng sức mạnh của hắn đã gần ngang bằng với cảnh giới này.
Thực lực như vậy, là thiên tài tuổi trẻ của Thái gia trong vòng năm mươi năm trở lại đây.
Lão gia nhà hắn từng khẳng định, trước độ tuổi ba mươi, Thái Hùng rất có thể đột phá thành công cảnh giới tông sư võ giả, từ đó trở thành tông sư võ giả trẻ tuổi nhất, trong lịch sử Thái gia một trăm năm qua.
Đợt tấn công của Thái Hùng rất nhanh, cũng rất hung dữ và mạnh mẽ, khí thế hừng hực, khiến những người bên ngoài nhìn thấy, không khỏi kinh sợ.
Không ít người đang tưởng tượng, nếu bản thân đối mặt với sự tấn công của Thái Hùng thì sẽ có phản ứng gì.
“Rít!”
Ngay lập tức một luồng gió mạnh thổi tới.
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Bọn họ tưởng tượng bản thân là Chu Dương, giờ phút này ở trong vị trí của Chu Dương, trực tiếp đối mặt với đòn đánh của Thái Hùng.
Có điều, tất cả mọi người đều tự biết rằng, bản thân nếu đứng ở chỗ của Chu Dương, đối đầu với sự tiến công của Thái Hùng, thì căn bản không làm được gì.
Ngay cả di chuyển từng bước đều khó khăn, hô hấp cũng ngột ngạt, càng không cần phải nói tới việc phòng thủ hay chống lại Thái Hùng.
Tuy nhiên giờ phút này, Chu Dương vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ, giống như đang ngó lơ sự tấn công của Thái Hùng.
Mọi người không khỏi rùng mình.
Chu Dương đang muốn chết sao?
Hay là anh không biết tự lượng sức mình, không chống cự hay phản kháng gì à?
Bằng không, vì sao Chu Dương vẫn không nhúc nhích, để mặc cho Thái Hùng tấn công vậy?
Giờ phút này Chu Dương quả thực có áp lực không nhỏ.
Ít nhất, Chu Dương đứng tại chỗ, từng luồng khí đập vào mặt chính là áp lực.
Thế tiến công của Thái Hùng nhìn từ trêи cao xuống quả thực rất có uy thế.
Nếu Chu Dương vẫn là Chu Dương của ba năm trước, vậy thì khi phải đối mặt với đợt tấn công như vậy, Chu Dương căn bản không nghĩ ra cách phản kháng nào.
Nhưng bây giờ không giống vậy.
Chưa nói đến việc, Thái Hùng chỉ gần đạt tới trình độ tông sư võ giả, cho dù thật sự là tông sư võ giả, Chu Dương cũng không hề sợ hãi, không phải Chu Dương chưa từng gặp, mà trái lại anh đã từng tiếp xúc với không chỉ một người.
Thái Hùng chưa đạt tới cảnh giới tông sư võ giả, căn bản không gây ra được uy hϊế͙p͙ và áp lực to lớn cho Chu Dương.
“Anh chỉ có một chút sức mạnh như vậy mà muốn biết miệng tôi có đanh thép hay không, vậy thì chưa đủ.”
Chu Dương thản nhiên cười nói, hai tay vung lên phía trước, lập tức ở phía trước ngực xuất hiện một chướng ngại vật giống như một bức tường gió.
Nhìn thấy Chu Dương còn có thể cử động trong tình huống này, mọi người hết sức kinh sợ.
Mặc dù Chu Dương có thể đánh trả, nhưng mọi người vẫn không cho rằng Chu Dương là đối thủ của Thái Hùng.
Dù sao, chưa nói đến sự chênh lệch về thể hình giữa hai bên .
Chỉ nói đến uy danh của Thái Hùng, ở Đông Hải này không có người nào là không biết đến.
Còn Chu Dương, tất cả mọi người đều chưa biết rõ thân phận của anh.
Ở dưới tình huống này, đương nhiên mọi người càng coi trọng Thái Hùng.
Lúc đó, Chu Dương cũng không hi vọng có thể ngăn cản được cuộc tấn công của Thái Hùng.
Có thể nói, trong chớp mắt Chu Dương đã vận động tất cả khả năng tiềm tàng trong cơ thể.
Quả nhiên, khi cú đấm của Thái Hùng lao đến, tường gió của Chu Dương chỉ có thể cản trở được trong chốc lát, sau đó đã bị lực đánh của Thái Hùng đánh phá.
Ngay sau đó, nắm đấm của Thái Hùng xông thẳng đến ngực Chu Dương.
Đòn này nếu đánh trúng, cho dù Chu Dương không chết, thì cũng phải gãy mấy cái xương sườn, không nằm trêи giường mấy tháng dưỡng bệnh chắc chắn không thể khỏe lại.
“Cẩn thận!”
Một tiếng hét kinh sợ, Liễu Tuyết vội che miệng lại, sợ bản thân làm phiền Chu Dương, khiến cho anh phân tâm, rồi bị Thái Hùng đánh bị thương.
Những người khác đương nhiên cũng chú ý tới tình huống lúc đó của Thái Hùng và Chu Dương, vẻ mặt trở nên căng thẳng.
Có thể nói, nếu Chu Dương không chống đở được cú đánh của Thái Hùng, vậy thì hôm nay Chu Dương nhất định sẽ trở thành một hòn đá kê chân cho Thái Hùng diễu võ dương oai.
“Thằng ranh, đây chính là sức mạnh của mày sao? Không biết trời cao đất dày, vậy tao cho mày biết, thế nào mới là người có sức mạnh chân chính!”
Thái Hùng cười nhếch mép nhìn Chu Dương, lại một lần nữa tăng tốc.
Bụp!
Một cú đấm tàn nhẫn đánh trúng trước ngực Chu Dương.
Hắn đã đánh trúng rồi, một đòn đánh trúng ngực của Dương Hiên.
Thái Hùng ước tính rằng, cú đánh này của hắn, tuy không lấy được mạng của Chu Dương, nhưng sức ảnh hưởng của đòn đánh này thì không thể xem nhẹ.
Không cần quan sát kĩ, Thái Hùng đoán rằng với cú đánh vừa nãy của hắn, Chu Dương ít nhất cũng phải gãy hơn mười cái xương sườn.
Đây chính là kết cục khi Chu Dương dám tự tin khiêu khích gây sự với Thái Hùng.
“Chu tiên sinh…”
Vẻ mặt Liễu Tuyết trắng bệch, không còn giọt máu khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Cô trợn mắt nhìn nắm đấm của Thái Hùng đánh vào ngực Chu Dương, nghe thấy một âm thanh vang dội.
Lực lớn mạnh như vậy, đánh trúng vào ngực một người, sức mạnh và sức hủy hoại có thể lường trước được.
“Rít!”
Những người khác càng cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Tuy rằng bọn họ không phải là Chu Dương, nhưng giờ khắc này, bọn họ cũng cảm nhận được cảm giác của Chu Dương khi bị đánh trúng, không ít người không ngừng đưa tay vuốt ngực.
Như thể cú đánh này đã đánh trúng vào ngực họ, bọn họ cũng có cảm giác đau đớn giống như Chu Dương.
“Anh ta chắc sẽ không bị đánh chết chứ?”
“Chắc không đâu, đây là câu lạc bộ Silver Lake, Thái Hùng sẽ không thực sự đánh chết người ở đây, nếu không, cho dù là Thái gia, cũng không có kết cục tốt.”
“Vậy chúng ta có cần gọi xe cứu thương không?”
“Chắc không cần đâu, Chu Dương kia trông có vẻ không sao mà.”
“Không thể nào, anh nói gì vậy, đợi đã, trời ơi, tôi nhìn thấy cái gì vậy…”
…
Mọi người bàn tán sôi nổi, vẻ mặt không đành lòng.
Nhưng còn có người nhanh chóng phát hiện ra tình huống khác lạ.
Nếu dựa theo suy nghĩ của bọn họ, Chu Dương không đỡ nổi được một cú đánh này của Thái Hùng.
Vậy khi bị đánh trúng chắc hẳn Chu Dương sẽ ngã nhào trêи mặt đất.
Nhưng bây giờ, Chu Dương lại đứng yên tại chỗ, không hề lùi ra sau một vài bước.
Tuy rằng nắm đấm của Thái Hùng vẫn kề sát trước ngực Chu Dương, nhưng lúc này Thái Hùng đã không còn tự tin và bình tĩnh như ban nãy.
Giờ phút này khuôn mặt lộ rõ vẻ khó tin và không thể tưởng tượng nổi, đôi mắt trừng lớn, giống như nhìn thấy chuyện gì đó khiến người ta hoảng hốt khϊế͙p͙ sợ.
“Sao có thể chứ? Mày…”
Nét mặt Thái Hùng khó tin nhìn Chu Dương, khóe miệng hơi co giật, muốn nói gì đó song không thể thốt nên lời.
Thái Hùng khẳng định, cú đánh vừa nãy đã chạm tới ngực Chu Dương, thậm chí, hắn còn có thể cảm nhận được xương cốt trêи người Chu Dương.
Nhưng bây giờ, Chu Dương vẫn yên bình đứng trước mặt hắn, trêи người không có một dấu vết gì.
“Cho nên nói rằng, đây là sức mạnh to lớn của anh sao?”
“Chẳng qua cũng chỉ có vậy!”
Chương 667: Giao đấu với Thái Hùng (1)
“Thằng ranh, mày đã chọc giận tao thành công rồi đấy, mong rằng lát nữa miệng của mày vẫn có thể đanh thép như bây giờ!”
Thái Hùng lạnh lùng quát một tiếng, không nói thêm điều vô nghĩa nữa, hắn lao thẳng tới chỗ Chu Dương, cơ thể vạm vỡ giống như một pháo đài hạng nặng biết di chuyển, còn mang theo khí thế vô hạn xông đến.
Nắm đấm của Thái Hùng cũng không nhàn rỗi.
Là một người học võ, tuy rằng bây giờ Thái Hùng chưa đạt tới cảnh giới tông sư võ giả, nhưng sức mạnh của hắn đã gần ngang bằng với cảnh giới này.
Thực lực như vậy, là thiên tài tuổi trẻ của Thái gia trong vòng năm mươi năm trở lại đây.
Lão gia nhà hắn từng khẳng định, trước độ tuổi ba mươi, Thái Hùng rất có thể đột phá thành công cảnh giới tông sư võ giả, từ đó trở thành tông sư võ giả trẻ tuổi nhất, trong lịch sử Thái gia một trăm năm qua.
Đợt tấn công của Thái Hùng rất nhanh, cũng rất hung dữ và mạnh mẽ, khí thế hừng hực, khiến những người bên ngoài nhìn thấy, không khỏi kinh sợ.
Không ít người đang tưởng tượng, nếu bản thân đối mặt với sự tấn công của Thái Hùng thì sẽ có phản ứng gì.
“Rít!”
Ngay lập tức một luồng gió mạnh thổi tới.
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Bọn họ tưởng tượng bản thân là Chu Dương, giờ phút này ở trong vị trí của Chu Dương, trực tiếp đối mặt với đòn đánh của Thái Hùng.
Có điều, tất cả mọi người đều tự biết rằng, bản thân nếu đứng ở chỗ của Chu Dương, đối đầu với sự tiến công của Thái Hùng, thì căn bản không làm được gì.
Ngay cả di chuyển từng bước đều khó khăn, hô hấp cũng ngột ngạt, càng không cần phải nói tới việc phòng thủ hay chống lại Thái Hùng.
Tuy nhiên giờ phút này, Chu Dương vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ, giống như đang ngó lơ sự tấn công của Thái Hùng.
Mọi người không khỏi rùng mình.
Chu Dương đang muốn chết sao?
Hay là anh không biết tự lượng sức mình, không chống cự hay phản kháng gì à?
Bằng không, vì sao Chu Dương vẫn không nhúc nhích, để mặc cho Thái Hùng tấn công vậy?
Giờ phút này Chu Dương quả thực có áp lực không nhỏ.
Ít nhất, Chu Dương đứng tại chỗ, từng luồng khí đập vào mặt chính là áp lực.
Thế tiến công của Thái Hùng nhìn từ trêи cao xuống quả thực rất có uy thế.
Nếu Chu Dương vẫn là Chu Dương của ba năm trước, vậy thì khi phải đối mặt với đợt tấn công như vậy, Chu Dương căn bản không nghĩ ra cách phản kháng nào.
Nhưng bây giờ không giống vậy.
Chưa nói đến việc, Thái Hùng chỉ gần đạt tới trình độ tông sư võ giả, cho dù thật sự là tông sư võ giả, Chu Dương cũng không hề sợ hãi, không phải Chu Dương chưa từng gặp, mà trái lại anh đã từng tiếp xúc với không chỉ một người.
Thái Hùng chưa đạt tới cảnh giới tông sư võ giả, căn bản không gây ra được uy hϊế͙p͙ và áp lực to lớn cho Chu Dương.
“Anh chỉ có một chút sức mạnh như vậy mà muốn biết miệng tôi có đanh thép hay không, vậy thì chưa đủ.”
Chu Dương thản nhiên cười nói, hai tay vung lên phía trước, lập tức ở phía trước ngực xuất hiện một chướng ngại vật giống như một bức tường gió.
Nhìn thấy Chu Dương còn có thể cử động trong tình huống này, mọi người hết sức kinh sợ.
Mặc dù Chu Dương có thể đánh trả, nhưng mọi người vẫn không cho rằng Chu Dương là đối thủ của Thái Hùng.
Dù sao, chưa nói đến sự chênh lệch về thể hình giữa hai bên .
Chỉ nói đến uy danh của Thái Hùng, ở Đông Hải này không có người nào là không biết đến.
Còn Chu Dương, tất cả mọi người đều chưa biết rõ thân phận của anh.
Ở dưới tình huống này, đương nhiên mọi người càng coi trọng Thái Hùng.
Lúc đó, Chu Dương cũng không hi vọng có thể ngăn cản được cuộc tấn công của Thái Hùng.
Có thể nói, trong chớp mắt Chu Dương đã vận động tất cả khả năng tiềm tàng trong cơ thể.
Quả nhiên, khi cú đấm của Thái Hùng lao đến, tường gió của Chu Dương chỉ có thể cản trở được trong chốc lát, sau đó đã bị lực đánh của Thái Hùng đánh phá.
Ngay sau đó, nắm đấm của Thái Hùng xông thẳng đến ngực Chu Dương.
Đòn này nếu đánh trúng, cho dù Chu Dương không chết, thì cũng phải gãy mấy cái xương sườn, không nằm trêи giường mấy tháng dưỡng bệnh chắc chắn không thể khỏe lại.
“Cẩn thận!”
Một tiếng hét kinh sợ, Liễu Tuyết vội che miệng lại, sợ bản thân làm phiền Chu Dương, khiến cho anh phân tâm, rồi bị Thái Hùng đánh bị thương.
Những người khác đương nhiên cũng chú ý tới tình huống lúc đó của Thái Hùng và Chu Dương, vẻ mặt trở nên căng thẳng.
Có thể nói, nếu Chu Dương không chống đở được cú đánh của Thái Hùng, vậy thì hôm nay Chu Dương nhất định sẽ trở thành một hòn đá kê chân cho Thái Hùng diễu võ dương oai.
“Thằng ranh, đây chính là sức mạnh của mày sao? Không biết trời cao đất dày, vậy tao cho mày biết, thế nào mới là người có sức mạnh chân chính!”
Thái Hùng cười nhếch mép nhìn Chu Dương, lại một lần nữa tăng tốc.
Bụp!
Một cú đấm tàn nhẫn đánh trúng trước ngực Chu Dương.
Hắn đã đánh trúng rồi, một đòn đánh trúng ngực của Dương Hiên.
Thái Hùng ước tính rằng, cú đánh này của hắn, tuy không lấy được mạng của Chu Dương, nhưng sức ảnh hưởng của đòn đánh này thì không thể xem nhẹ.
Không cần quan sát kĩ, Thái Hùng đoán rằng với cú đánh vừa nãy của hắn, Chu Dương ít nhất cũng phải gãy hơn mười cái xương sườn.
Đây chính là kết cục khi Chu Dương dám tự tin khiêu khích gây sự với Thái Hùng.
“Chu tiên sinh…”
Vẻ mặt Liễu Tuyết trắng bệch, không còn giọt máu khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Cô trợn mắt nhìn nắm đấm của Thái Hùng đánh vào ngực Chu Dương, nghe thấy một âm thanh vang dội.
Lực lớn mạnh như vậy, đánh trúng vào ngực một người, sức mạnh và sức hủy hoại có thể lường trước được.
“Rít!”
Những người khác càng cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Tuy rằng bọn họ không phải là Chu Dương, nhưng giờ khắc này, bọn họ cũng cảm nhận được cảm giác của Chu Dương khi bị đánh trúng, không ít người không ngừng đưa tay vuốt ngực.
Như thể cú đánh này đã đánh trúng vào ngực họ, bọn họ cũng có cảm giác đau đớn giống như Chu Dương.
“Anh ta chắc sẽ không bị đánh chết chứ?”
“Chắc không đâu, đây là câu lạc bộ Silver Lake, Thái Hùng sẽ không thực sự đánh chết người ở đây, nếu không, cho dù là Thái gia, cũng không có kết cục tốt.”
“Vậy chúng ta có cần gọi xe cứu thương không?”
“Chắc không cần đâu, Chu Dương kia trông có vẻ không sao mà.”
“Không thể nào, anh nói gì vậy, đợi đã, trời ơi, tôi nhìn thấy cái gì vậy…”
…
Mọi người bàn tán sôi nổi, vẻ mặt không đành lòng.
Nhưng còn có người nhanh chóng phát hiện ra tình huống khác lạ.
Nếu dựa theo suy nghĩ của bọn họ, Chu Dương không đỡ nổi được một cú đánh này của Thái Hùng.
Vậy khi bị đánh trúng chắc hẳn Chu Dương sẽ ngã nhào trêи mặt đất.
Nhưng bây giờ, Chu Dương lại đứng yên tại chỗ, không hề lùi ra sau một vài bước.
Tuy rằng nắm đấm của Thái Hùng vẫn kề sát trước ngực Chu Dương, nhưng lúc này Thái Hùng đã không còn tự tin và bình tĩnh như ban nãy.
Giờ phút này khuôn mặt lộ rõ vẻ khó tin và không thể tưởng tượng nổi, đôi mắt trừng lớn, giống như nhìn thấy chuyện gì đó khiến người ta hoảng hốt khϊế͙p͙ sợ.
“Sao có thể chứ? Mày…”
Nét mặt Thái Hùng khó tin nhìn Chu Dương, khóe miệng hơi co giật, muốn nói gì đó song không thể thốt nên lời.
Thái Hùng khẳng định, cú đánh vừa nãy đã chạm tới ngực Chu Dương, thậm chí, hắn còn có thể cảm nhận được xương cốt trêи người Chu Dương.
Nhưng bây giờ, Chu Dương vẫn yên bình đứng trước mặt hắn, trêи người không có một dấu vết gì.
“Cho nên nói rằng, đây là sức mạnh to lớn của anh sao?”