“Đúng vậy, vừa rồi tôi và Hứa Mai đã nhìn thấy. Không ngờ mục tiêu của Liễu Tuyết lại là Lý thiếu gia.”
Hoàng Cương cười khúc khích nói, anh ta đưa mắt nhìn xung quanh.
“Về việc Lý thiếu gia là ai, tôi nghĩ nhiều người có mặt ở đây có thể không biết.”
“Lý thiếu gia là con trai trưởng đời thứ ba của Lý gia ở Đông Hải, là cháu đích tôn của gia chủ Lý gia…”
Tiếp theo, để thể hiện tính xác thực của những gì mình đã nói, Hoàng Cương đã nói với mọi người về nguồn gốc của Lý thiếu gia.
Nếu như trước đó vẫn có rất nhiều người nghi ngờ những gì Hứa Mai nói, thì bây giờ nghe Hoàng Cương nói như vậy, sự nghi ngờ của mọi người giờ phút này hoàn toàn biến mất.
Dù sao, nếu những gì Hoàng Cương nói là sự thật, thì Lý thiếu gia này là một sự tồn tại không thể với tới được đối với tất cả mọi người trong căn phòng này.
Người như vậy chắc chắn đáng để Liễu Tuyết đeo bám.
Thực ra không phải chỉ có Liễu Tuyết, e rằng ngay cả Đồng Diễm khi gặp phải người như Lý thiếu gia cũng sẽ nóng lòng muốn bám lấy.
“Ha ha, thật không ngờ Liễu Tuyết à, khẩu vị của cậu cũng lớn lắm đó, lại muốn đeo bám Lý thiếu gia.”
Khi Đồng Diễm nghe thấy những lời của Hoàng Cương, trong lòng chợt lo lắng.
Nếu Liễu Tuyết thực sự bám lấy Lý thiếu gia thì chắc chắn sẽ bỏ xa cô ta cách mấy con phố rồi.
May mắn thay, Liễu Tuyết đã thất bại.
Nghĩ đến đây, Đồng Diễm không những không thở phào nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm oán hận Liễu Tuyết.
Liễu Tuyết này, lại muốn bám đại gia, còn muốn tìm nhân vật xuất sắc như Lý thiếu gia, thật sự là muốn chèn ép không buông cô ta sao?
“Phải đó Liễu Tuyết, Lý thiếu gia là một đại thiếu gia nổi tiếng ở Đông Hải. Anh ta đã gặp rất nhiều cô gái rồi, cho dù là đám gái đẹp, có lẽ anh ta cũng đã gặp nhiều hơn cả trong tưởng tượng của cậu đó. Tôi khuyên cậu tốt hơn hết là bỏ cái suy nghĩ đó đi.”
Hứa Mai cười đúng lúc, thậm chí còn vươn tay vỗ vai Liễu Tuyết để an ủi.
Tuy nhiên, Liễu Tuyết đột ngột vặn vai, khiến Hứa Mai không thể vỗ được vai mình.
“Cậu!”
Hứa Mai vỗ một cái trong không khí, suýt nữa ngã về phía trước, khó khăn lắm cô ta mới giữ vững được cơ thể mình. Cô ta lập tức nhìn Liễu Tuyết chằm chằm, lạnh lùng hét lên.
“Hứa Mai, tôi không có thù oán gì với cậu. Tôi không biết tại sao cậu lại vu khống tôi như thế. Nhưng có một điều này, đó chính là, sự thực mãi mãi không thể biến thành điều gỉa dối được. Chuyện tôi không làm, cho dù cậu có cố gắng huỷ hoại như thế nào cũng không thể thay đổi được sự thực.”
Thái độ của Liễu Tuyết đột nhiên thay đổi, cô nói một cách vô cùng kiên quyết.
Và trong chốc lát, cả Hứa Mai và nhiều người khác đều bị lời nói của Liễu Tuyết làm cho ngẩn ra, trong lòng nhất thời cũng có chút lay động.
“Phải đó, suy cho cùng thì sự việc này chỉ là lời nói một phía của Hứa Mai. Chúng tôi không biết nó có phải là sự thật hay không.”
“Đúng vậy, tôi nghĩ có thể là Hứa Mai không hài lòng với Liễu Tuyết và muốn vu khống Liễu Tuyết thì sao?”
“Phải đó, tôi nhớ là hình như Hứa Mai luôn có ấn tượng tốt với lớp trưởng Hoàng, bây giờ thấy Hoàng Cương quan tâm đến Liễu Tuyết như vậy, có lẽ trong lòng cảm thấy tức tối nên muốn vu oan cho Liễu Tuyết cũng nên.”
…
Mọi người đột nhiên thì thầm, ánh mắt họ nhìn Hứa Mai có chút thay đổi.
Hứa Mai rất lo lắng, nhưng cô ta cũng không có cách nào khác cả. Cô ra rõ ràng là không thể đưa ra được bằng chứng trực tiếp để chứng minh rằng Liễu Tuyết và Lý thiếu gia có móc nối với nhau.
Hứa Mai vội vàng nhìn sang Hoàng Cương.
“Hoàng Cương, cậu nói đi, có phải tôi vu khống cho Liễu Tuyết không?”
Hứa Mai nhăn mày, sự khẩn thiết hiện rõ trêи khuôn mặt cô ta.
Nếu Hoàng Cương không nói đỡ cho cô ta, thì mọi người sẽ nghi ngờ động cơ của Hứa Mai khi trước đó cô ta đã nói ra những điều đó.
Trong chốc lát, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Hoàng Cương, dù sao anh ta cũng là lớp trưởng ở trường đại học, mặc dù bây giờ mọi người đều đã tốt nghiệp, nhưng Hoàng Cương vẫn có chút uy tín.
So với Hứa Mai, mọi người đều sẵn sàng tin tưởng vào Hoàng Cương hơn.
Hoàng Cương có vẻ hơi do dự, anh ta nhìn Liễu Tuyết rồi sau đó nhìn Hứa Mai, biểu cảm của anh ta không ngừng thay đổi.
Anh ta không ngờ rằng Hứa Mai lại lôi mình vào chủ đề này, khiến lúc này mình trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Hoàng Cương biết rằng bất kỳ lời nào anh ta nói lúc này đều có thể gây ra hậu quả cực kỳ mạnh mẽ.
Nếu anh ta chọn giúp Hứa Mai, thì Liễu Tuyết chắc chắn sẽ bị gán cho là một con điếm, và từ đó danh tiếng của cô cũng sẽ bị bôi nhọ trong số các bạn học của mình.
Tuy nhiên, nếu anh ta chọn giúp Liễu Tuyết, trong cơn tức giận, rất có thể Hứa Mai sẽ nói sự thật về những gì đã xảy ra vừa rồi, sau đó nói cho mọi người biết chuyện Hoàng Cương đã khom lưng uốn gối trước mặt Lý thiếu gia, khiến anh ta không còn mặt mũi nào.
Sau khi thầm cân nhắc cái lợi và cái hại, sự do dự trêи khuôn mặt của Hoàng Cương cuối cùng cũng biến mất, anh ta đã đưa ra quyết định.
“Không, những gì Hứa Mai nói hoàn toàn là sự thật!”
Hoàng Cương nghiêm túc nói, cùng lúc đó khuôn mặt cũng hiện lên vẻ tiếc nuối, giống như là bởi vì Liễu Tuyết đã làm chuyện như vậy mà anh ta cũng cảm thấy buồn bực vậy.
Lúc này, tất cả mọi người lập tức vỡ mộng, ai nấy đều không nén được sự chấn động trong lòng.
“Không phải chứ?”
“Không nghe thấy lớp trưởng đã nói như vậy rồi hay sao? Chắc chắn là sự thật rồi.”
“Tôi không ngờ Liễu Tuyết là một người như vậy, thật uổng công tất cả chúng ta đều si mê cậu ta khi còn học đại học.”
“Này, cái này có phải cái được gọi là ‘ban ngày mở miệng kiếm được ba trăm nghìn, ban đêm lại có ba trăm tệ đến tay không nhỉ?”
“Xì…”
…
Mỗi người một ánh nhìn khác nhau nhưng tất cả các ánh mắt nhìn Liễu Tuyết đều không còn là ánh nhìn ngưỡng mộ như trước đây nữa. Thay vào đó mang đầy sự khinh thường, cứ như việc là bạn học của Liễu Tuyết là chuyện mất mặt lắm vậy.
Tuy nhiên, cũng có một vài người đàn ông đã nhìn Liễu Tuyết với ánh mắt đùa cợt, thậm chí ánh mắt họ không ngần ngại mà đánh giá người cô, nhất là ở mấy vị trí nhạy cảm, họ đã dừng lại để quan sát rất lâu.
“Bùng!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Tuyết lạnh lùng, đôi mắt đẹp chứa đầy lửa giận.
Cô chưa bao giờ nghĩ được rằng Hứa Mai nói dối trắng trợn đã đành rồi, bây giờ ngay cả Hoàng Cương cũng hùa với Hứa Mai bịa đặt trắng trợn như vậy.
Bây giờ, tất cả ánh mắt mọi người trong phòng này đều nhìn cô với vẻ không được bình thường cho lắm.
Liễu Tuyết thậm chí có thể tưởng tượng được chẳng bao lâu nữa, tất cả các bạn học của cô ấy sẽ biết chuyện gì đã xảy ra hôm nay.
“Ha ha, tức giận rồi à? Liễu Tuyết, nếu đã làm rồi thì hãy có dũng khí thừa nhận. Nếu không trước đó tại sao cậu lại phải giả vờ tình cờ gặp Lý thiếu gia chứ?”
Khi Hứa Mai thấy Hoàng Cương nói giúp mình, cô ta lập tức tràn đầy sự tự tin.
Bây giờ Liễu Tuyết đang tức giận, trong lòng Hứa Mai càng cảm thấy thoải mái hơn, như thể nút thắt trong lòng cô ta nhiều năm nay đã được cởi bỏ ngay tức thì vậy.
“Không ngờ mấy người lại là người như vậy.”
Lông mày của Liễu Tuyết nhanh chóng bình ổn trở lại, cô đã hiểu rõ rồi, Hứa Mai và Hoàng Cương có nói gì đi chăng nữa, cô cũng không có cách nào ngăn được cũng không thể hay đổi được.
Còn đối với cô mà nói, cách nhìn của nhứng người khác cũng không còn quan trọng nữa.
Mình và họ chỉ là bạn cùng học với nhau một thời, sau này khả năng gặp lại cũng không lớn, ai nấy cũng chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của nhau mà thôi.
Nếu đã như vậy, mình còn tức với bọn họ há chẳng phải được không bằng mất hay sao.
“Được rồi, được rồi, mọi người đều là bạn học, đừng làm cho mối quan hệ trở nên căng thẳng.”