Nghe thấy lời Chu Dương nói vậy, hai mắt Liễu Tuyết sáng lên, lộ ra chút mong đợi.
Đúng là, theo như lời bà Chu, có vẻ sẽ không sao cả.
Nhưng Liễu Tuyết lại không thể chủ động nói ra, nên cô nhìn Chu Dương không chớp mắt, chờ đợi một câu trả lời từ anh.
“Ừm..”
Chu Dương hơi cúi đầu, im lặng suy nghĩ.
Lời bà Chu nói, có thể xem là một đề nghị tốt.
Nhưng bà Chu không nghĩ tới điểm này.
Đó là trong công ty Danh Dương, trừ Tạ Linh Ngọc thường xuyên tới, còn có Thẩm Bích Quân gần như lúc nào cũng ở đấy.
Nếu bây giờ anh đưa Liễu Tuyết vào, cô kiểu gì cũng thành đối tượng bị công kϊƈɦ.
Đến lúc ấy, không chỉ Tạ Linh Ngọc chú ý, mà Thẩm Bích Quân cũng sẽ săm soi Liễu Tuyết để dò hỏi, kiểm tra lai lịch của cô cho rõ ràng.
Cùng trong công ty với nhau, không nhìn nhau thì không sao, chứ cứ gặp nhau là xích mích, sẽ khó mà tránh khỏi xung đột sau này. Lúc đó, Chu Dương biết giúp ai, an ủi ai, ủng hộ ai?
Thế nhưng nhìn thấy anh mắt mong đợi của mẹ, nên giờ anh không từ chối được.
“Được rồi, chuyện này con sẽ sắp xếp sau, cơ mà Liễu Tuyết hãy nhanh chóng chuyển chỗ ở, tôi sẽ tìm một vị trí nhà gần công ty cho cô.”
Chu Dương bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý.
Nhưng vì lí do an toàn, nên anh quyết định tìm cho Liễu Tuyết chỗ ở gần công ty.
Thấy Chu Dương đồng ý, nụ cười trêи gương mặt Liễu Tuyết càng thêm tươi tắn, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng.
Nếu không phải bà Chu nói, thì cô cũng đã nghe lời Chu Dương rời khỏi Đông Hải.
“Được, Chu Dương, làm vậy là đúng lắm. Con phải biết những ngày con không ở đây…”
Bà Chu rất vui vẻ, nắm lấy tay Liễu Tuyết bắt đầu kể lại hồi trước, lúc anh còn chưa đến đây, đều một tay Liễu Tuyết giúp đỡ bà.
Những câu chuyện này, hôm qua Chu Dương gần như nghe cả rồi. Bây giờ lại nghe mẹ kể lại thì thấy chịu không nổi nữa.
Thực ra cũng chẳng có gì. Liễu Tuyết làm vậy là vì cô tốt bụng.
Nhưng qua lời kể của bà Chu, giống như bà ấy nợ cô cả một biển ân tình, nên Chu Dương không ngăn bà ngừng kể được.
Liễu Tuyết tới nhà chơi, bà Chu sẽ không để cô cứ thế mà đi.
Bà xuống bếp, cô cũng tự nguyện xuống giúp. Hai người họ bên làm, bên hỗ trợ, cũng nấu một mâm lớn toàn đồ ăn.
Bữa cơm ấy làm anh no đến vỡ bụng.
Cơn tức giận lúc sáng ở khách sạn phải chịu đựng vì bà Tạ và mấy người họ hàng, giờ đây cũng không nữa,
Thế nhưng, với Trương Dũng – con trai cậu cả của Tạ Linh Ngọc, dù Chu Dương có nghĩ gì khác cũng không thấy nguôi ngoai.
Nghe nói lúc trước Trương Dũng hỗ trợ mỹ phẩm Duyệt Kỷ, nhưng giờ mở công ty riêng, lại còn thường xuyên qua lại với mấy lãnh đạo cấp cao của công ty Danh Dương.
Chu Dương không rõ chuyện nội bộ, nhưng anh biết một điều. Trương Dũng ư? Xem ra cách thức và trình tự hắn tự mình mở công ty, chắc chắn có điều gì đó không hợp pháp.
Thậm chí lại còn hợp tác với công ty Danh Dương – điều mà người bình thường cũng khó để làm được.
…
Ngày tiếp theo.
Chu Dương dậy thật sớm, hôm nay anh phải đến công ty một chuyến, không chỉ để xử lí thủ tục nhậm chức cho Liễu Tuyết, mà còn để giúp cô tìm chỗ ở, sang năm sau là cô có thể vào công ty làm việc.
Chu Dương cũng cần nhờ Diệp Sở Thiến xem qua tình hình công ty của Trương Dũng.
Dĩ nhiên bây giờ, chuyện khu Khánh Phong ở Đông Hải Chu Dương cũng cẩn trọng chú ý, chỉ cần có động tĩnh gì anh sẽ hành động ngay.
“Hôm qua họp lớp như nào?”
Trêи đường tới công ty, Chu Dương lái xe còn Liễu Tuyết ngồi ghế bên cạnh.
Hôm qua thời gian gấp gáp, nên anh không hỏi cô chuyện các bạn lớp cô tụ họp.
Giờ Chu Dương lại muốn nghe ngóng xem Liễu Tuyết có gặp chuyện khó xử nào, có bị khi dễ lúc ở câu lạc bộ Sliver Lake không.
“Cũng bình thường, chỉ là mọi người tốt nghiệp cũng nửa năm rồi nên hơi lạ lẫm chút.”
Nói đến đây, giọng Liễu Tuyết hạ thấp xuống.
Tự nhiên giọng cô trầm như vậy, đương nhiên Chu Dương cũng nhận ra.
Chu Dương là một người từng trải.
Nên vừa nghe là anh biết, buổi họp lớp hôm qua của cô không vui vẻ cho lắm.
Nếu không thì mọi người mới ra trường được nửa năm, làm sao thay đổi nhiều vậy được, trong khi giọng nói của cô nghe khá lãnh đạm.
Chắc chắn đây không phải cảm xúc nên có sau khi được gặp mặt bạn bè.
“Cô hãy nhìn thoáng ra. Xã hội là vậy, đại học cũng chỉ là bậc thềm, tích lũy chút kinh nghiệm để bước vào xã hội thôi.”
Chu Dương không biết rốt cục xảy ra chuyện gì, nên chỉ có thể an ủi cô một chút.
Liễu Tuyết rõ ràng là không muốn tiếp tục chủ đề này.
Hai người im lặng suốt quãng đường đi đến công ty Danh Dương.
Nửa tiếng sau.
Chu Dương dừng xe trước cửa công ty, để Liễu Tuyết xuống xe trước, sau đó đi tìm chỗ để xe.
Bình thường ở công ty có bảo vệ, nên sẽ có người tới giúp anh đậu xe.
Nhưng một phần là vì cuối năm rồi, đa số bọn họ đều phải về nhà ăn tết, còn nhóm trực thì giờ cũng đang đi tuần tra.
Chu Dương ngồi trong xe, thấy được đội bảo vệ tuần tra trêи tầng ba tòa nhà.
Chuyện tự tay làm được thì nên làm, không phiền hà gọi người trêи kia xuống.
Liễu Tuyết ra khỏi xe, ngẩng đầu nhìn trụ sở chính của công ty Danh Dương ngay trước mắt.
Lúc trước Danh Dương vốn đã nổi tiếng, nhưng từ khi mặt nạ dưỡng da làm trắng ra đời, giúp danh tiếng công ty phủ rộng, trở thành thương hiệu lớn nhất tại Đông Hải.
Khoảng thời gian đó là sắp tốt nghiệp, Liễu Tuyết bắt đầu dùng sản phẩm của công ty Danh Dương.
Hiệu quả thật sự nổi trội, nên từ đó cô là khách hàng trung thành của công ty.
Lúc trước Liễu Tuyết biết Chu Dương làm tại công ty, cũng thầm nghĩ chức vụ của anh ở công ty không hề tầm thường.
Vì cô không biết chuyện xảy ra ở câu lạc bộ Sliver Lake hôm qua, Chu Dương rốt cục đã làm gì.
Nói Chu Dương là chủ tịch của công ty Danh Dương thì không đúng lắm.
Vì có tin đồn Danh Dương do một người đẹp lạnh lùng làm lãnh đạo.
Hơn nữa, kể cả có là chủ tịch của công ty Danh Dương, e là không đủ tư cách thách thức Lý gia và Thái gia.
Đang ngẩn người suy nghĩ, đột nhiên Liễu Tuyết nghe thấy có người gọi mình.
Vừa quay đầu nhìn lại, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
“Ô kìa, đây không phải Liễu Tuyết của chúng ta sao, không đi làm người yêu của Lý thiếu gia còn chạy đến đây làm gì? Sao rồi, bị Lý thiếu gia đá rồi à?”