Không trách Trương Dũng nói như vậy, thật sự đến hắn cũng không hiểu được tình huống trước mặt.
Tuy hắn từng gây khó dễ với Cố Minh, nhưng nếu Cố Minh thật sự muốn trở mặt với hắn, cũng là chuyện xảy ra trong vài phút.
Không có Trương Dũng, với thân phận và địa vị của Cố Minh, muốn tìm một người khác thay thế Trương Dũng cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Còn Trương Dũng nếu như không có Cố Minh, vậy thì công ty của hắn sẽ không thể làm được gì.
Thế nhưng, cho dù như vậy, Cố Minh lúc này đã mất hết hình tượng.
Không chỉ toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, nói không nên lời, thậm chí, đến ánh mắt nhìn Chu Dương cũng cực kì sợ hãi.
Trương Dũng hận không thể hét thật to vào tai của Cố Minh, đó chỉ là Chu Dương, chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ bé của công ty Danh Dương, hơn nữa còn là một tên ở rể vô dụng.
Nhưng sau khi hét lên những điều này, Trương Dũng phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Trong tưởng tượng của Trương Dũng, khi hắn nói lời này ra, Cố Minh có thể phản ứng lại, sau đó dạy dỗ Chu Dương một bài học ra trò, trực tiếp nổi trận lôi đình, bảo Chu Dương cút thẳng ra khỏi công ty Danh Dương.
Thế nhưng, Cố Minh lại giống như không nghe thấy lời nói của hắn, không chỉ như vậy, nỗi sợ hãi của Cố Minh càng thêm mãnh liệt.
Trương Dũng thậm chí có một cảm giác, nếu như lúc này, chỉ cần một ánh nhìn của Chu Dương, e rằng Cố Minh sẽ quỳ thẳng xuống nhận sai.
Đồng Diễm bên cạnh sớm đã đần mặt ra ngẩn ngơ tại chỗ.
Sự việc trở nên như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta, thậm chí, lúc này cô ta không có sức để nhìn xem phản ứng của Liễu Tuyết, cô ta đến bên cạnh Trương Dũng, kéo lấy cánh tay của Trương Dũng, cơ thể cũng cứng đờ lại.
“Trương Dũng, chuyện này rốt cuộc là sao? Người này thật sự như lời anh nói, là nhân viên bình thường của công ty Danh Dương, còn là chồng của em họ anh, người ở rể của Tạ gia sao?”
Đồng Diễm cắn răng, run rẩy hỏi.
Đồng Diễm biết một vài chuyện gia đình của Trương Dũng.
Trong đó, xuất phát điểm của Trương Dũng đều dựa vào công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ của em họ hắn, Đồng Diễm cũng từng âm thầm điều tra Tạ gia.
Cô ta biết, người điều hành công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ của Tạ gia bây giờ là Tạ Linh Ngọc, là một cô gái xinh đẹp, nổi tiếng khắp Đông Hải, nghe đồn được mệnh danh là một trong hai đại mỹ nhân của Đông Hải cùng với Thẩm Bích Quân, chủ tịch lạnh lùng của công ty Danh Dương.
Quảng cáo trước đây của Công ty Danh Dương đã chọn Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân làm người mẫu, nổi tiếng một thời khắp Đông Hải.
Đồng Diễm không ngờ, Tạ Linh Ngọc đó đã kết hôn, hơn nữa, đối phương lại là một người ở rể, bây giờ còn đang đứng trước mặt mình.
Nếu như toàn bộ giống như lời của Trương Dũng nói, vậy thì nên giải thích như thế nào về cảnh trước mặt?
Rõ ràng chỉ là nhân viên nhỏ bé của một công ty, nhưng đứng trước mặt của phó tổng của một bộ phận như Cố Minh không hề sợ hãi, ngược lại giống như vị thần ở trêи cao, một câu quyết định việc sống chết.
Trái lại, Cố Minh giống một nhân viên bình thường, nhìn thấy ông chủ lớn nhất của công ty, người có thể quyết định hắn đi hay ở chỉ bằng một câu nói.
Sự khác biệt lớn như vậy, khiến cho Đồng Diễm cảm thấy đầu óc trở nên ngu muội.
“Là thật, toàn bộ những gì anh vừa nói là thật, nhưng mà…”
Trương Dũng nghiến chặt răng, chỉ sợ một khi không cẩn thận sẽ cắn vào lưỡi.
Chuyện ngày hôm nay thật sự quá khác thường.
Nếu như không phải quen biết với Cố Minh, hơn nữa biết rõ địa vị của Cố Minh ở công ty Danh Dương, Trương Dũng thậm chí nghi ngờ toàn bộ chuyện này do Chu Dương nhờ người diễn kịch để cho hắn xem.
Đồng thời lúc này, Chu Dương yên lặng nhìn Cố Minh, thấy hắn run lẩy bẩy, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn mình, trong lòng không hề có chút tức giận và phẫn nộ nào.
Chu Dương biết Cố Minh là một lãnh đạo mới được thăng chức khoảng nửa năm nay ở công ty.
Lúc đầu chỉ là một nhân viên của bộ phận thương mại, nhưng hắn đã thể hiện tốt trong dự án mặt nạ làm trắng da và chống lão hóa, được Thẩm Bích Quân đề bạt, trở thành phó tổng của bộ phận thương mại.
Có thể nói, Cố Minh đã tạo dựng một chỗ đứng vững chắc trong công ty Danh Dương, chỉ cần biểu hiện tốt, rất có khả năng trong ba năm tới sẽ trở thành tổng giám đốc của bộ phận kinh doanh, chính thức trở thành lãnh đạo cấp cao của công ty.
Chỉ là…
“Haiz.”
Trong lòng thở dài một tiếng, trước giờ Chu Dương không ngờ rằng sẽ gặp lại Cố Minh theo cách này.
Đây đâu phải là Cố Minh trong tưởng tượng của anh?
Đây rõ ràng là một hột phân chuột phá hỏng cả nồi cháo, con sâu làm rầu nồi canh.
Cố Minh là người có bản lĩnh, trong thời gian làm phó tổng, trợ giúp cho tổng giám đốc của bộ phận kinh doanh, thật sự xử lý không ít việc, cũng đóng góp rất nhiều công lao cho công ty.
Khi nghe thấy những lời Chu Dương nói, cùng với ánh mắt và giọng điệu đanh thép của anh, đột nhiên Cố Minh trở nên hết sức kϊƈɦ động.
Hiển nhiên là hắn đang do dự.
Bây giờ, tâm trạng của Cố Minh giống như nắm lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng, hắn không nói nhiều lời, liền quỳ thẳng xuống, không ngừng khấu đầu lạy Chu Dương.
“Chu tổng, là tôi sai rồi, là tôi bị mỡ heo che mắt, bị lời ngon tiếng ngọt của người khác lừa gạt, mới làm ra chuyện như vậy, đều là lỗi của tôi…”
“Chu tổng, tôi chắc chắn sửa chữa những sai lầm trong quá khứ, cố gắng làm việc, sau này tuyệt đối sẽ không phạm phải lỗi lầm như vậy, mong Chu tổng có thể tha thứ cho tôi…”
Bây giờ Cố Minh đâu còn quan tâm đến thể diện của mình, trong lòng hắn đang nghĩ nhất định phải cầu xin Chu Dương tha thứ và không truy cứu mình nữa.
Chỉ cần có thể đạt được mục đích này, vậy thì hắn vẫn sẽ làm phó tổng bộ phận thương mại của công ty Danh Dương, quyền lực vẫn còn ở trêи tay, bây giờ, dù cho mất đi thể diện, căn bản sẽ không có ai quan tâm.
Ngược lại, nếu như hắn bị Chu Dương xử phạt, bị đuổi ra khỏi công ty, vậy mọi chuyện trước đây sẽ trở thành bọt biển, thoáng qua như gió mây.
Đến lúc đó, Cố Minh mới thật sự không còn chút thể diện nào.
Huống hồ, người ở công ty bây giờ không nhiều, người biết chuyện này cũng ít.
Quỳ xuống một cách thẳng thắn và dứt khoát như vậy là cách duy nhất cứu bản thân Cố Minh ngay lúc này, cho nên hắn cảm thấy chuyện này không là gì cả, trong lòng cũng không có gánh nặng nào.
Toàn bộ chuyện này khiến cho Liễu Tuyết, Trương Dũng và Đồng Diễm hết sức kinh ngạc.
Liễu Tuyết khẽ hé miệng, nhìn thấy bóng lưng của Chu Dương, hai mắt sáng lên, gương mặt cũng ửng đỏ, khóe miệng co giật, tâm trạng rõ ràng không tệ, cô đã yên tâm hơn rất nhiều.
Liễu Tuyết nhớ lại chuyện xảy ra ở câu lạc bộ Silver Lake tối qua, tình cảnh của cô lúc đó khá giống với bây giờ.
Mà người ra tay cứu cô hai lần đều là Chu Dương.
Liễu Tuyết liếc nhìn Chu Dương, ánh mắt có phần mơ màng.