Nhóm Trần Tam từ trong đó đi ra, mặt ai nấy đỏ ửng, người nồng nặc mùi rượu.
Trần Tam đứng trước mặt mọi người, mỗi tay ôm một cô gái ăn mặc hở hang. Thời tiết rét căm căm nhưng họ lại mặc những bộ váy thiếu vải.
“Tam gia, sau này nhớ tới nha.”
Hai cô gái xinh đẹp cười híp mắt, vỗ tay vào ngực Trần Tam.
Người vung tiền hào phóng như hắn, ở khu vui chơi này cũng không có nhiều.
Hơn nữa hôm nay tiền hắn bo cho họ không ít, bằng lương mấy ngày của bọn họ, nên dĩ nhiên cô nào cũng thảo mai cười nịnh.
“Ha ha, được thôi, lần tới tôi lại tới tìm các cô.”
Trần Tam nghe thấy hai cô gái đó nói vậy, cao hứng đưa hai tay vuốt ve sau lưng họ, rồi để bọn họ rời đi.
“Anh Tam, giờ chúng ta về nhé?”
A Lực nhìn đồng hồ, trời cùng gần sáng rồi, mà giờ tuyết đang rơi nên hắn cũng muốn về nhà.
Hơn nữa, chị gái A Lực là vợ của Trần Tam. Hắn không muốn Trần Tam ở bên ngoài chơi bời bỏ mặc chị mình.
“Về làm gì? Giờ vẫn còn sớm, chúng ta đến chỗ khác chơi, mọi người cùng đi nào.”
Nhưng Trần Tam khoát tay, không để ý đến lời A Lực nói.
Hôm nay Trần Tam vô cùng cao hứng.
Dù nhiều lần đàm phán với Hứa Du không thành, nhưng hắn tự tin bản thân đã nắm chắc Hứa Du trong tay.
Chỉ cần mục tiêu của Hứa Du không đổi, muốn thu mua chín cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương, thì Hứa Du nhất định sẽ không bỏ qua hắn.
Cho nên, dù hắn đưa ra điều kiện gì, thì Hứa Du cuối cùng cũng phải đáp ứng.
Dứt lời, Trần Tam dẫn đầu đi ra ngoài.
Nhóm hắn hôm nay không đông, nhưng cách ăn mặc nhìn như dân giang hồ, lững thững đi trêи đường chính khiến không ít người sợ hãi.
Song giờ cũng đã là đêm khuya, tuyết còn đang rơi, nên người trêи đường không nhiều.
Tuy nhiên khi nhóm Trần Tam rẽ vào một góc phố, Trần Xung vốn đang yên lặng đi bên cạnh Trần Tam đột nhiên ngăn Trần Tam lại, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn chằm chằm về phía trước.
Sự thay đổi đột ngột của Trần Xung khiến mọi người phản ứng không kịp.
Trần Tam lúc đầu cũng không rõ tại sao Trần Xung ngăn mình lại như vậy, thiếu chút nữa thì té ngã xuống đất. Hắn vô cùng giận dữ.
“Sao lại làm vậy?”
Trần Tam nổi giận.
Dù hắn và Trần Xung là họ hàng, nhưng lại là họ hàng xa, bắn đại bác cũng không tới. Sở dĩ hắn thu nhận Trần Xung là vì trước đây hắn nợ Trần Xung một ân huệ lớn.
Trần Tam uốn nắn Trần Xung thành một tên côn đồ, một vệ sĩ để bảo vệ hắn.
Bây giờ bị vệ sĩ đối xử với mình như vậy, Trần Tam đương nhiên nổi giận.
Nhưng rất nhanh sau hắn phát hiện có gì đó không đúng.
Bởi vì nhìn theo hướng Trần Xung đang cảnh giác, cũng thấy một nhóm người đang chậm rãi đi về phía hắn.
Đối mặt với mười một người từ bóng tối bước ra, tuyết rơi dày đặc cả bầu trời, khiến tâm trạng Trần Tam thấp tha thấp thỏm.
“Ai đó!”
Dù sao hắn cũng lăn lộn giang hồ mấy chục năm, mà người bên cạnh hắn cũng không ít, còn có Trần Xung ở đây, nên Trần Tam cũng không quá hốt hoảng, mạnh miệng chất vấn.
Lúc này trêи đường, trừ mười một người bên đối phương, thì chỉ còn nhóm Trần Tam.
Trần Tam vừa từ khu giải trí Royal Garden đi ra đã đụng phải bọn họ.
Nếu nói những người này không chờ sẵn ở đây từ trước thì hắn không tin.
“A, ông chủ Trần quả là người bận rộn nên quên rồi, hôm nay mới gặp mà đã không nhớ chúng tôi là ai.”
Trần Tam hỏi xong một lúc lâu, mười một người bên phía đối phương bước lại gần rồi mới có một người trong đó chậm rãi lên tiếng.
Trần Tam nghe thấy giọng nói của đối phương thì mặt tối sầm lại.
Cũng là vì hắn nhận ra giọng nói ấy.
“Hứa Du, là anh! Anh theo dõi tôi!”
Trần Tam tức giận, hắn nhìn khuôn mặt Hứa Du dần hiện rõ dưới bóng đèn đường thì nghiêm giọng mắng.
Mọi người đều là dân giang hồ, nên phải tuân thủ theo quy củ.
Hôm nay hai bên đàm phán dù không thành công, nhưng với một vấn đề lớn như vậy thì không thể hai, ba câu là giải quyết xong, nên phải đàm phán thêm nhiều lần nữa cũng là chuyện bình thường.
Nhưng rõ ràng là hai bên cách biệt, tự nhiên lại gặp nhau ở đây.
Hơn nữa Trần Tam thấy có vẻ hắn bị Hứa Du theo dõi.
Nếu xử lí không tốt chuyện này, hai bên rất dễ phát sinh mâu thuẫn.
Đây là chuyện bất lợi với bất kì bên nào.
Quan trọng hơn là Trần Tam phát hiện ra, hắn chưa hiểu rõ về Hứa Du.
Vì hình như ngoài chuyện mục tiêu đối phương là chín cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương ra, hắn không còn biết việc nào khác.
Nhưng nếu mục tiêu của Hứa Du là vậy, thì hẳn hắn đã tìm hiểu rất rõ thông tin về ông chủ của chín cửa hàng đó rồi.
Tức là, Trần Tam hắn chẳng hiểu gì nhiều về Hứa Du.
Nhưng Hứa Du lại hiểu rất rõ Trần Tam.
Nếu vậy, chắc chắn Hứa Du biết bên cạnh Trần Tam có Trần Xung.
Vậy mà hắn vẫn dẫn nhiều người theo dõi Trần Tam.
Trần Tam nhanh chóng nghĩ xem điều này nghĩa là gì.
Lúc hắn nhận ra, sắc mặt Trần Tam tái xanh lại.
Bởi vì hắn phát hiện, việc tự mình tới khu vui chơi, giống như đã tạo cơ hội cho đối phương vậy.
Nếu không, khi buổi đàm phán kết thúc, Trần Tam đi thẳng về nhà, Hứa Du hoàn toàn không gây khó dễ cho hắn được.
“A, ông chủ Trần nói vậy không đúng rồi. Đường này ai cũng có thể đi, các anh đi chỗ này, chúng tôi cũng đi chỗ này, sao lại nói là chúng tôi theo dõi anh được.”
Hứa Du để hai tay ra sau lưng, khuôn mặt nở nụ cười hờ hững, thản nhiên nhìn Trần Tam, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, thấy sắc mặt Trần Tam đã tối sầm xuống, Hứa Du mới bật cười.
“Mà kể cả chúng tôi theo dõi các anh, thì anh định làm gì?”
Yên lặng!
Một câu nói nhưng đủ để khiến cả hai bên gần ba mươi người đều yêu lặng.
Hứa Du cùng mười người bên cạnh hắn, ai nấy đều lạnh lùng nhìn nhóm Trần Tam.
Như thể mười mấy người bọn họ không có chút lo lắng gì khi đối diện với số lượng áp đảo bên Trần Tam.
Nhưng nhóm Trần Tam, mặt ai nấy đều khó coi vô cùng.
Thậm chí, sắc mặt một vài người đã trắng bệch, chậm rãi lùi về phía sau. Khéo hai bên có đánh nhau, bọn họ sẽ là người đầu tiên bỏ chạy.
Suy cho cùng, bọn họ cũng chỉ làm công cho Trần Tam, chứ không phải bán mạng cho hắn.
Bình thường, ỷ vào Trần Tam để ra ngoài tác oai tác quái, điều này đương nhiên rất tốt.
Nhưng bây giờ lại gặp phải nguy hiểm như vậy, nên tính mạng mình chắc chắn là quan trọng nhất.