Chàng Rể Đại Gia

Chương 715: Phân công nhiệm vụ





Chương 715: Phân công nhiệm vụ

Lúc này, cả phòng họp giống như chỉ có hai người Chu Dương và Thường Hạo.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao hai người vô cùng quan trọng của công ty lại chĩa mũi nhọn vào nhau như vậy.

Một người là Thường Hạo, phó chủ tịch thường vụ của công ty Danh Dương, chức vị chỉ đứng sau chủ tịch Thẩm Bích Quân, hắn đã nhậm chức được nửa năm, làm việc vô cùng cẩn trọng, giúp đưa công ty Danh Dương phát triển lên một tầm cao mới, đồng thời các điều lệ quy chế của công ty cũng đã hoàn thiện ở rất nhiều mặt nhờ sự giúp đỡ của hắn.

Trong công ty, Thường Hạo nhận được sự chấp nhận và khâm phục của nhiều người.

Còn một người là Chu Dương, anh là truyền kỳ của công ty Danh Dương, không những là người nắm trong tay hai dự án hoạt chất làm trắng da và dự án Tân Chu quan trọng nhất của công ty, mà còn là cổ đông lớn thứ hai của công ty, chỉ đứng sau Thẩm Bích Quân, anh còn nhiều lần giúp công ty chuyển bại thành thắng.

Hai người này, đều là người mà những quản lý cấp cao trong phòng họp không thể chọc vào.

Lúc trước khi Thường Hạo gây sự với Chu Dương, còn có mấy quản lý trẻ tuổi hùa theo hắn, nhưng bây giờ ngay cả họ cũng ngậm chặt miệng không nói lời nào, thậm chí cũng không nhìn Thường Hạo.

Dù sao, nếu không có tập tài liệu của Chu Dương, vậy bọn họ nhất định sẽ hành động theo kế hoạch của Thường Hạo, nếu vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ rơi vào nguy hiểm.

Thường Hạo nhìn những người vừa nãy còn ủng hộ mình, giờ đây từng người một đều cúi đầu, trong lòng hắn càng thêm tức giận, ánh mắt nhìn Chu Dương lại càng không thoải mái.

Nhưng hắn cũng biết, thời gian bản thân ở công ty vẫn quá ngắn, căn bản sẽ không có sức ảnh hưởng lớn giống như Chu Dương.

Quan trọng nhất Chu Dương là cổ đông lớn thứ hai của công ty, nếu anh muốn so đo tính toán với hắn vậy thì hắn tuyệt đối không thể nào thắng được.

Trông chờ vào Thẩm Bích Quân sao?

Thường Hạo nhìn Thẩm Bích Quân, thấy cô ấy cũng cúi đầu, nhưng đồng thời lại đang lén lút nhìn Chu Dương, khóe miệng hắn lập tức co rút, trong lòng càng suy sụp.

Nhìn thấy Thường Hạo không muốn nói thêm gì nữa, Chu Dương cũng không tiếp tục làm khó hắn.

Trước mắt, không phải lúc tranh chấp nội bộ.

Tuy không biết Thường Hạo vì sao lại có ý kiến với mình như vậy, nhưng Chu Dương vẫn có thể phân biệt rõ ràng tính chất nặng nhẹ của sự việc.

Bây giờ, việc quan trọng nhất là bảo vệ được cửa hàng kinh doanh cuối cùng này.

“Tôi thấy lúc này mọi người cũng không có kế hoạch nào tốt cả, nếu đã như vậy, thì tôi sẽ bố trí theo kế hoạch của mình.”

Nhìn thấy mọi người đều không quá hào hứng với việc này, Chu Dương cũng biết rằng, phải đối mặt với kẻ địch như vậy, đặc biệt là kẻ dẫn đầu rất có thể là một tông sư võ giả, thì sự lo lắng của mọi người là điều không thể tránh khỏi.

Trong phòng họp này, người có thể ứng phó, e rằng chỉ có mình anh mà thôi.

Có điều, những người khác vẫn có thể giúp được một vài việc.

“Nhiệm vụ tiếp theo của mọi người rất quan trọng, chín cửa hàng ở quận Phổ Đà đã có tám cái rơi vào tay của đối phương, do đó bây giờ chúng ta chỉ còn lại một cửa hàng kinh doanh cuối cùng này.”

“Trước khi cửa hàng cuối cùng rơi vào tay bọn chúng, khoảng thời gian này chính là lúc chúng ta hành động.”

“Tôi sẽ đi quan sát cửa hàng cuối cùng này, không để cho những kẻ đó đạt được ý đồ xấu.”

“Còn mọi người hãy âm thầm xây dựng lại một cửa hàng khác trong quận Phổ Đà, lần hành động này là lấy danh nghĩa của công ty Danh Dương, chúng ta không cần tiếp tục tìm người khác giúp đỡ.”



Chu Dương đã sắp xếp xong nhiệm vụ một cách nhanh chóng.

Mọi người trong văn phòng làm việc gần như đều được dặn dò việc mà họ cần phải làm, ngay cả Thẩm Bích Quân, Chu Dương cũng sắp xếp cho cô một nhiệm vụ.

Chu Dương chỉ không đưa ra bất cứ chỉ thị nào cho Thường Hạo, cũng không sắp xếp bất cứ nhiệm vụ nào cho hắn.

“Chu Dương, anh làm vậy là có ý gì?”

Nhìn thấy những người khác đều có nhiệm vụ của họ, nhưng Chu Dương lại coi như không thấy hắn, Thường Hạo không nhẫn nhịn được liền nổi giận.

Bản thân rõ ràng là phó chủ tịch thường vụ của công ty, vậy mà Chu Dương lại xem thường hắn như vậy, Thường Hạo cảm thấy nếu không phải đang đứng trong công ty, hơn nữa còn có nhiều người ở đây như vậy, e rằng hắn sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà động tay động chân với Chu Dương.

Những người khác cũng nhao nhao nhìn qua, vẻ nghi ngờ hiện rõ trêи khuôn mặt họ.

Đúng vậy, Chu tổng đều bố trí nhiệm vụ cho tất cả mọi người, chỉ có một mình Thường Hạo là không có nhiệm vụ gì.

Mà Thường Hạo dù sao cũng là phó chủ tịch thường vụ của công ty, đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy bất mãn.

Có điều, không ai biết được chuyện này rốt cuộc là Chu Dương cố ý, hay anh đã có sắp xếp khác cho Thường Hạo.

“Sao hả? Thường tổng không phải đã có phương án của anh sao? Chẳng phải anh không chịu khuất phục trước tôi à? Tôi nghĩ, tôi đang cho anh một cơ hội, để anh thực hiện phương án kia của anh xem có được không.”

Chu Dương khẽ cười nói, anh vẫn ngồi trêи ghế, chẳng thèm để ý đến sự tức giận của Thường Hạo.

“Anh! Hừ, lẽ nào anh thật sự cho rằng tôi không dám làm sao? Chỉ một tập tài liệu không có gì quan trọng, đã dọa mọi người thành như vậy, đúng là mất mặt, tôi tự thực hiện phương án của tôi.”

Thường Hạo vô cùng tức giận, nhưng bây giờ hắn cũng hiểu rõ, Chu Dương không giao nhiệm vụ cho hắn, thì hắn cũng không có cách gì phản bác lại.

Thường Hạo nổi giận đùng đùng, bỏ ra ngoài phòng làm việc.

Trong phòng bây giờ mọi người mặt đối mặt nhìn nhau.

Họ cũng không ngờ, hôm nay cuộc họp có liên quan đến sự phát triển trong tương lai của công ty Danh Dương, cứ như vậy mà chấm dứt bởi hai người quyền cao chức trọng trong công ty là Chu Dương và Thường Hạo.

Chu Dương cũng đã sắp xếp xong nhiệm vụ cho những quản lý cấp cao trong công ty, sau đó anh bảo mọi người đi chuẩn bị thực hiện.

Văn phòng nhanh chóng chỉ còn lại Chu Dương và Thẩm Bích Quân.

“Cô nhìn tôi như vậy làm gì?”

Chu Dương phát hiện ánh mắt của Thẩm Bích Quân không hề di chuyển vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh, lập tức tò mò hỏi.

“Không phải anh có hiểu lầm gì với Thường Hạo chứ? Hôm nay sao lại cảm thấy anh ta giống như ăn phải thuốc nổ vậy.”

Thẩm Bích Quân chớp mắt, tò mò hỏi, một nửa cơ thể cô nghiêng về phía trước, tiến gần đến Chu Dương, hơi thở của cô lập tức phả lên mặt anh, một mùi thơm thoang thoảng truyền đến mũi.

Điều này khiến cho Chu Dương lập tức xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng, anh vội vàng cách xa Thẩm Bích Quân, sắc mặt cũng trở về bình thường.

“Chuyện này tôi phải hỏi cô mới phải.”

“Trước kia tổng số lần tôi gặp mặt anh ta không quá mười lần, gần như mỗi lần đều ngừng lại ở việc gật đầu chào hỏi, căn bản là không có giao tiếp gì với nhau, cũng không có bất cứ mâu thuẫn hay xung đột nào, trái lại tôi còn muốn hỏi xem, tôi có thù oán gì với anh ta mà hôm nay anh ta lại muốn công kϊƈɦ tôi như vậy?”

Chu Dương hỏi ngược lại, trêи mặt anh lộ rõ vẻ bất lực.

Chu Dương thật sự không biết bản thân có mâu thuẫn gì với Thường Hạo, hôm nay hai người chĩa mũi nhọn vào nhau là việc mà anh cũng không mong muốn xảy ra.

“Tôi không biết chuyện của hai người rốt cuộc thế nào, tôi chỉ biết, vừa nãy không sắp xếp nhiệm vụ cho Thường hạo, khiến anh ta tức giận, anh ta thật sự có thể sẽ đi thực hiện phương án của anh ta.”

Thẩm Bích Quân lắc đầu, cô vẫn không hiểu rõ tình hình của hai người này.

Có điều, Thường Hạo dù sao cũng là do Thẩm Bích Quân mời về, năng lực của hắn thực sự rất tốt, vừa nghĩ đến Thường Hạo có thể gặp phải nguy hiểm, Thẩm Bích Quân cũng không yên tâm lắm.

“Hay là chúng ta sắp xếp cho hắn một vài nhiệm vụ nhỏ, bằng không nếu Thường Hạo thật sự gặp phải nguy hiểm, vậy sẽ là một tổn thất lớn với công ty.”

“Yên tâm đi, tôi và Ngưu Xuyên sẽ canh chừng cửa hàng kinh doanh cuối cùng đó, Thường Hạo cũng nằm trong phạm vi quan sát của tôi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”

Chu Dương gượng cười nói.