Không riêng gì Chu Dương mà những người khác trong phòng như Bào Ca, La Hải đều ngạc nhiên nhìn Nhậm Phong và Chu Dương.
Vừa nãy Nhậm Phong nói ông ta biết về Chu Dương, nói ra một cách tự nhiên không hề che giấu, hơn nửa gương mặt còn nở nụ cười tươi, có vẻ ông ta là người rất dễ gần.
Bào Ca chỉ hiểu sơ qua về tính cách của Nhậm Phong, trước đây chỉ có Hổ Gia mới tiếp xúc nhiều với Nhậm Phong, Bào Ca chỉ là một đàn em thân cận bên Hổ Gia mà thôi.
Thế nên mặc dù anh ta cảm thấy Nhậm Phong nói như vậy với Chu Dương hơi kì quái, nhưng cũng không phải quá khó hiểu.
Chưa nói đến việc Chu Dương là cổ đông công ty Danh Dương, cũng là người phụ trách hai dự án mới nhất, mà anh cũng có không ít mối quan hệ ở Đông Hải.
Chỉ là trước mắt nhóm người Hứa Du đang để mắt tới cửa hàng cuối cùng của công ty Danh Dương do Nhậm Phong quản lý. Mặc dù Nhậm Phong đã từ chối không bán lại cho Hứa Du nhưng ông ta không thể không biết chút gì về công ty Danh Dương.
Chu Dương là người của công ty Danh Dương, Nhậm Phong biết đến cũng là điều hiển nhiên.
Bào Ca không may mảy nghi ngờ gì, nhưng La Hải ở một bên khẽ kinh ngạc.
Người khác có lẽ không biết nhiều về tính cách của Nhậm Phong, nhưng La Hải là thư kí của Nhậm Phong, đã làm việc cạnh Nhậm Phong nhiều năm, tính đến hôm nay đã hơn hai mươi năm.
Hơn nữa La Hải là cháu trai của Nhậm Phong.
Thế nên La Hải hiểu rất rõ tính cách của Nhậm Phong.
Không đề cập đến chuyện Chu Dương là quản lý cấp cao của công ty Danh Dương, dù anh là con cháu gia tộc hạng nhất ở Đông Hải thì trong mắt Nhậm Phong cũng không là gì. Dĩ nhiên nếu là gia chủ đương nhiệm của gia tộc hạng nhất thì không cần nói nữa.
Mấy chục năm nay, La Hải vẫn chưa từng gặp được người nào đáng để Nhậm Phong nói chuyện thân thiết như vậy.
Lẽ nào Chu Dương này có bí mật và thân phận mà người khác không biết sao?
La Hải không biết, cũng không đoán ra được.
Nhưng anh ta biết Nhậm Phong đã biểu lộ ý thân thiết với Chu Dương như vậy thì cháu trai kiêm thư kí này dĩ nhiên cũng phải tỏ ra gần gũi với Chu Dương.
Nghĩ đến đây, ánh mắt La Hải trở nên ôn hòa, nhìn Chu Dương cũng càng hòa nhã hơn.
Chu Dương sững sờ tại chỗ, ánh mắt nhìn Nhậm Phong, ông ta trông có vẻ không giống đang nói lời tốt đẹp để lừa gạt mình.
Lẽ nào ông ta thật sự biết mình hay đã điều tra về mình?
Vô số ý nghĩ thoáng qua trong đầu Chu Dương.
Chu Dương biết trước đó anh không có bất kì mối quan hệ nào với tòa nhà Hằng Phong này.
Ngay cả cửa hàng kinh doanh ở tầng một tòa nhà Hằng Phong cũng do người bên bộ phận thương mại công ty Danh Dương phụ trách, anh thậm chí không hỏi về những vấn đề bên này.
Nhưng tạm thời không nói những thứ khác, bây giờ thiện ý của Nhậm Phong lại là chuyện vô cùng tốt với Chu Dương.
Chí ít có thể liên kết với Nhậm Phong để đối phó với đám người Hứa Du.
“Không ngờ ông Nhậm lại biết tôi, thật khiến tôi cảm thấy hơi lo sợ vì nhận được sự quan tâm.”
Cho dù ông Nhậm nói thật hay giả, thì vẫn chỉ là biểu hiện bên ngoài, suy cho cùng ông ta cũng thể hiện thiện ý, Chu Dương sẽ không có ý nghĩ tỏ ra kiêu ngạo gì.
Người khác nhường anh một, dĩ nhiên anh sẽ tự tôn trọng người khác mười.
Bạn cho tôi thể diện thì tất nhiên tôi cũng giữ thể diện cho bạn, nguyên tắc giao thiệp giữa con người với nhau là như vậy.
“Ha ha, Chu Dương, còn trẻ tuổi mà khá lắm.”
Nhậm Phong nhìn Chu Dương, ông ta rất hài lòng với biểu hiện vừa nãy của anh, nụ cười trêи mặt càng vui vẻ.
“Ngồi đi.”
Nhậm Phong nhẹ giọng nói rồi tự mình ngồi lên ghế sofa, vị trí ngồi của ông ta là ghế chính giữa thể hiện sự tôn kính.
Đương nhiên trong những người có mặt trong phòng, Nhậm Phong là người lớn tuổi nhất, vai vế cũng lớn nhất. Hơn nữa thành tựu ông ta đạt được hiện nay cũng không ai sánh bằng, ngồi ở vị trí chính giữa cũng không ai có ý kiến gì.
Còn mấy người Chu Dương và Bào Ca cũng tự ngồi vào chỗ của mình.
“Thằng nhóc A Hổ bây giờ sao rồi?”
Sau khi mọi người đã yên vị, Nhậm Phong không nói thẳng về Chu Dương và chuyện công ty Danh Dương, mà mỉm cười với Bào Ca hỏi về chuyện của Hổ Gia.
Từ cách xưng hô của Nhậm Phong với Hổ Gia, Chu Dương cũng có thể nhận ra được phần nào.
Với địa vị của Hổ Gia ở Đông Hải hiện giờ, Nhậm Phong có thể tùy ý gọi ông ấy là A Hổ, đây rõ ràng là cách xưng hô của người vai vế ở trêи với người bề dưới.
Điều này chứng tỏ năm đó Nhậm Phong có địa vị thế nào trêи giang hồ ở Đông Hải.
Mặc dù Chu Dương chưa từng trải qua nhưng anh cũng có thể tưởng tượng được.
Vào thời kì đó, những người như Nhậm Phong, Hổ Gia hẳn là nhân vật trí dũng kiệt xuất.
“Hổ Gia rất ổn, bây giờ ông ấy đã không còn quản chuyện trêи giang hồ nữa, ông ấy đưa theo một vài anh em chúng tôi cùng làm ăn, cuộc sống bây giờ cũng khá ổn.”
Bào Ca cười nói, vẫn rất tôn kính với Nhậm Phong.
“Ừ, vậy thì tốt.”
Nhậm Phong dường như cũng chỉ tùy ý hỏi thăm, sau khi nghe Bào Ca nói như vậy, ông ta chuyển tầm mắt của mình lên người Chu Dương.
“Tôi biết cậu đến đây với mục đích gì, chỉ là không biết cậu, hay nói đúng hơn là công ty Danh Dương có dự định thế nào.”
Nhậm Phong nhìn Chu Dương, vẻ mặt không còn thư thái như lúc ban đầu mà lộ ra vẻ nghiêm túc.
Trong căn phòng này, Nhậm Phong có địa vị và thân phận cao nhất.
Bất kì một câu nói nào của ông ta đều có sức ảnh hưởng không nhỏ đến mọi người.
Lúc vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm túc, nhiệt độ cả căn phòng tăng lên vài độ, một áp lực vô hình trong nháy mắt tản ra khắp căn phòng.
Mà khí thế này không phải Nhậm Phong muốn nhằm vào ai cả.
Chu Dương nheo mắt, anh không phải là người bình thường, anh biết lai lịch của nhóm người Hứa Du từ tin tức của Bào Ca.
Đó là nhóm người của gia tộc ẩn dật ở Đông Hải, lớn mạnh và đáng sợ hơn những gia tộc hàng đầu như Tôn gia, Tô gia, Đinh gia.
Mặc dù Hứa Du chỉ tiếp xúc với Nhậm Phong một lần nhưng qua vẻ mặt và giọng điệu vừa nãy của Nhậm Phong, Chu Dương cũng đoán được Nhậm Phong biết rất rõ về nhóm người Hứa Du.
Nếu không dù có là người của gia tộc hạng nhất thì cũng không thể có bất kì uy hϊế͙p͙ nào với Nhậm Phong, cũng sẽ không khiến ông ta trở nên nghiêm túc đến vậy.
“Chắc hẳn ông Nhậm cũng biết lai lịch của nhóm người kia, mặc dù khó giải quyết nhưng không phải không có cách ứng phó.”
Chu Dương trầm giọng nói, lúc này anh quả thật không có cách nào tốt để đối phó với bọn người kia, nhưng anh biết những người bên phe mình đều có một loại khí thế.
Chính vì có khí thế như vậy mới có thể thản nhiên đối mặt với mấy người Hứa Du kia.
Thế nên anh không thể nói ra mấy lời không hay gì đó, bằng không một khi đánh mất khí thế thì muốn đối phó với nhóm người Hứa Du kia không còn đơn giản nữa.
“Ồ? Cậu có cách? Cách gì? Tôi muốn nghe xem sao.”
Nhậm Phong nghe Chu Dương nói như vậy, trêи mặt lộ ra vẻ bất ngờ, ánh mắt nhìn Chu Dương càng trở nên tò mò.