Chu Dương luống cuống tay chân, lần đầu đối mặt với một người có thể là em gái mình, lần đầu tiên Chu Dương cảm thấy bản thân ngu ngốc như vậy, đến dỗ con gái cũng không dỗ nổi.
“Hu hu, lần đầu tiên nghe được người khác gọi em là chị, em rất kϊƈɦ động.”
Thời khắc này, Thủy Băng Nguyệt đâu còn khí thế của tổng giám đốc Thúy Hồ Cư, rõ ràng giống như một cô gái nhỏ, trước mặt người thân mới lộ ra tình cảm chân thật nhất.
“Được rồi, nếu em thích, thì sau này anh vẫn cứ gọi em là chị là được rồi.”
Chu Dương vỗ nhè nhẹ lên bả vai Thủy Băng Nguyệt, nhỏ giọng an ủi.
Trước mắt, điều anh có thể làm được chỉ có vậy thôi.
Thủy Băng Nguyệt là bà chủ của Thúy Hồ Cư, không cần Chu Dương giúp đỡ trong sự nghiệp.
Về phần gia đình, Thủy Băng Nguyệt là con gái vợ chính thức của bố anh, dĩ nhiên là có được sự công nhận của toàn bộ Chu gia, so với người con riêng như anh, không biết tốt hơn bao nhiêu lần, càng không cần Chu Dương quan tâm.
Có điều, tiếc nuối duy nhất là mẹ của Thủy Băng Nguyệt đã sớm qua đời, khiến cô thiếu thốn rất nhiều tình yêu thương của mẹ, cô có một khát vọng vô cùng mãnh liệt đối với sự quan tâm của người thân.
Chu Dương xuất hiện ở thời điểm này, đúng lúc đã cho Thủy Băng Nguyệt một nơi thổ lộ tình cảm, khiến cô có thể không cần giữ kín, mà bộc bạch được suy nghĩ trong lòng với Chu Dương, giải phóng tình cảm đã đè nén mình nhiêu năm nay.
“Ừ....”
Vài phút qua đi, Thủy Băng Nguyệt mới từ từ bình tĩnh lại, chỉ là nước mắt trêи mặt và hốc mắt đỏ hồng đều nói lên rằng vừa nãy cô đã trải qua điều gì.
“Em vẫn luôn ở Đông Hải sao?”
Trước đó Thủy Băng Nguyệt giới thiệu cho Chu Dương một chút tình hình của Chu gia, bây giờ Chu Dương cũng muốn hỏi thăm tình hình của Thủy Băng Nguyệt.
Dù sao tình hình của Chu gia mà Thủy Băng Nguyệt giới thiệu có thể không hoàn toàn đúng.
Bất kể là cố ý hay vô tình, Chu Dương cho rằng một cô gái chắc chắn không thể nắm chắc chuyện toàn gia tộc một cách đầy đủ.
Hơn nữa, gia chủ Chu gia hiện nay chỉ có một người con gái là Thủy Băng Nguyệt được mọi người thừa nhận, ông ấy không có con nối dõi.
Một gia chủ của gia tộc siêu lớn mạnh mà không có con nối dõi sẽ ra sao, vốn dĩ không cần Chu Dương phải nói. Đây là cách nhanh chóng, thuận tiện, trực tiếp và dễ dàng nhất đối với những chi thứ để trở thành gia chủ, trở thành chi trưởng.
Vì vậy, Chu Dương căn bản không cần nghĩ nhiều, hơi động não chút là có thể tưởng tượng được, trước mắt cuộc chiến ai làm gia chủ, trở thành chi trưởng ở Chu gia nhất định đang diễn ra vô cùng sôi nổi.
Lúc này Thủy Băng Nguyệt đến Đông Hải, có lẽ vì muốn tránh xa khỏi vòng xoáy rắc rối.
Chu Dương không biết là chủ ý của ai, nhưng rất có khả năng chính là chủ ý của người bố anh chưa từng gặp mặt đó.
Hơn nữa ông Chu cũng đã nói cho Thủy Băng Nguyệt biết sự tồn tại của Chu Dương, có lẽ cũng có suy nghĩ muốn để Chu Dương chăm sóc người em gái cùng cha khác mẹ này.
“Phù!”
Thở phào một hơi, Chu Dương hơi bất lực.
Vốn dĩ anh muốn tích góp đủ sức mạnh, sau đó mạnh mẽ trở về Chu gia.
Nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện khó khăn hơn tưởng tượng của anh nhiều.
Rất có khả năng sự cản trở đến từ nội bộ Chu gia mới là lớn nhất.
So với việc để con riêng như anh trở về Chu gia kế thừa vị trí gia chủ, những con cái của chi thứ kia nhất định mong anh biến mất hoặc là từ bỏ việc trở về Chu gia.
“Đúng rồi, khi em đến Đông Hải, bố bảo em nếu có thời gian và có cơ hội thì đi thăm mẹ anh một chút.”
Thủy Băng Nguyệt dụi mắt, bình phục tâm tình, nhẹ nhàng nói.
Chu Dương nghe thấy cũng hơi sửng sốt, trong lòng hơi trầm tư, chậm rãi gật đầu đồng ý.
Dù sao thì đây cũng là ý của ông Chu, Chu Dương đúng là đã từng trách bố mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, rất nhiều chuyện không thể theo ý mình.
Chu Dương có thể hiểu được cách làm của bố, cũng không có ý phản đối việc đưa Thủy Băng Nguyệt muốn đi gặp mẹ mình.
“Được, lúc nào? Để anh sắp xếp cho em.”
Chu Dương cười nói, nếu trong lòng đã nhận cô em gái này thì dĩ nhiên phải chăm sóc cô ấy thật tốt.
Phương pháp để có thể chăm sóc một cách tối đa chính là để mẹ anh cũng biết đến sự tồn tại và thân phận của Thủy Băng Nguyệt.
Tuy nói Thủy Băng Nguyệt là con gái của đại tiểu thư Thủy gia, nhưng với tính cách của bà Chu, nhất định sẽ coi Thủy Băng Nguyệt như con của mình.
“Ngay hôm nay được không?”
Vẻ mặt Thủy Băng Nguyệt mong chờ hỏi.
Lúc này, cô đâu còn chút khí thế nào của bà chủ Thúy Hồ Cư, rõ ràng là mềm yếu như một cô gái nhỏ.
Chu Dương khẽ cười xoa đầu Thủy Băng Nguyệt, liên tục gật đầu.
Hai giờ sau, Chu Dương lái xe dẫn Thủy Băng Nguyệt tới trước cửa vịnh Lục Cảnh.
Nhưng khi gần đến nhà, Thủy Băng Nguyệt lại hối hận muốn rút lui.
Thủy Băng Nguyệt không biết nên đối mặt với mẹ Chu Dương như thế nào.
Dù sao nếu lúc đầu không có chuyện kết thông gia giữa Chu gia và Thủy gia, thì người ở bên bố mình sẽ là mẹ của Chu Dương.
Trong lòng Thủy Băng Nguyệt vô cùng thấp thỏm, cô không biết sau khi bà Chu nhìn thấy mình, biết được thân phận của mình, sẽ có phản ứng thế nào, liệu có ghét mình hay đuổi mình ra ngoài không.
"Sao vậy? Sợ rồi à?"
Chu Dương nhận ra sự ngập ngừng của Thủy Băng Nguyệt, khẽ cười hỏi.
"Ừ, anh nói xem liệu mẹ anh có ghét em không, dù sao thì mẹ em...”
Thủy Băng Nguyệt nhỏ giọng thấp thỏm nói.
“Yên tâm đi, mẹ của anh, bà ấy nhất định sẽ không ghét em đâu, ngược lại bà ấy vẫn luôn muốn có một đứa con gái, chỉ tiếc rằng anh là một thằng con trai, không thể nào thỏa mãn nguyện vọng của bà, nếu em xuất hiện thì bà ấy nhất định sẽ vô cùng vui mừng.”
Chu Dương động viên Thủy Băng Nguyệt.
Lúc này, bất kể thế nào, anh cũng phải dẫn Thủy Băng Nguyệt về nhà để mẹ biết.
“Ừ.”
Hai người cứ như vậy chậm rãi đi đến cửa biệt thự.
“Mẹ, con về rồi.”
Mở cửa lớn ra, Chu Dương gọi to một tiếng, đột nhiên nghe thấy tiếng động không nhỏ trong biệt thự, nhìn về phía phòng khách, anh lập tức nhìn thấy mấy người phụ nữ đều ở đây.
Những người ở buổi tối giao thừa hôm đó, hôm nay lại tụ tập đông đủ ở đây.
Trong lòng Chu Dương sững sờ, anh không biết tại sao những người này lại xuất hiện ở đây.
Chẳng lẽ bọn họ đều không cần đi làm, không bận những việc khác sao?
“Anh Chu Dương.”
Tô Hiểu Manh xông đến đầu tiên, ôm lấy cánh tay Chu Dương, nhìn Chu Dương cười tít mắt.
Nhưng ngay sau đó, Tô Hiểu Manh ngây ngẩn cả người, bởi vì cô phát hiện sau lưng Chu Dương có một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người đứng đó nhìn mình.
Trong chớp mắt, mặt Tô Hiểu Manh đỏ bừng lên, vội vàng buông cánh tay Chu Dương, cúi đầu xuống, căn bản không dám nhìn người ta.
“Ngại chết đi được, ngại chết đi được, sao anh Chu Dương lại dẫn một người phụ nữ về nhà, đúng là phiền chết mất.”
Trong lòng không ngừng mắng mỏ, Tô Hiểu manh vẫn cẩn thận từng chút liếc trộm người phụ nữ kia.