Chàng Rể Đại Gia

Chương 795: Tụ họp ở Thúy Hồ Cư (3)



Đinh Chính Nghĩa lạnh lùng nói, vô cùng bất mãn trừng mắt liếc Tôn Càn Khôn, rất không hài lòng với hành động chất vấn Tô Thế Minh vừa rồi của hắn.

Phải biết rằng, đến bây giờ Tô gia vẫn chưa bày tỏ thái độ, Tô gia lại là gia tộc hạng nhất ở Đông Hải, nhất cử nhất động của Tô gia, đều có vô số người chú ý.

Chỉ cần Tô gia có thể ủng hộ Đinh gia, vậy thì Đinh gia không chỉ có được một nhóm người lớn ủng hộ, mà còn có thể mưu đồ vài lợi ích sau khi Hứa gia xuất đầu lộ diện.

Bỗng chốc, giữa Tôn Càn Khôn và Đinh Chính Nghĩa như đã gươm súng sẵn sàng.

Người của Tôn gia và Đinh gia đến đây cũng coi nhau như kẻ thù, chỉ cần có một lời không hợp ý thì sẽ lập tức ra tay.

Mọi người vây xem thì cảm thấy hơi kì lạ, chỉ đứng một bên hóng hớt.

“Ha ha, hai vị đang làm gì vậy? Có lời gì không thể nói chuyện tử tế sao, sao phải khiến không khí căng thẳng chứ?”

Đúng lúc đó, một âm thanh trong trẻo bỗng nhiên vang lên.

Mọi người ngạc nhiên nhìn theo phía âm thanh thì thấy một người trẻ tuổi, bên cạnh có bốn người đi theo, năm người cùng bước tới quảng trường trước cửa Thúy Hồ Cư, đi thẳng tới trước mặt Tôn Càn Khôn và Đinh Chính Nghĩa, vẻ mặt mang theo một nụ cười thản nhiên.

“Thằng nhóc này là ai? Giả ngầu như vậy?”

“Đúng vậy, cũng không nhìn xem ở đây đều là người thế nào à, người của Tôn gia, Đinh gia, Tô gia, đều là thuộc gia tộc hạng nhất ở Đông Hải, chẳng lẽ người này muốn ra oai à?”

“Nhưng sao tôi lại cảm thấy người này quen vậy, hình như từng nhìn thấy ở đâu đó!”

“Ồ, người này không phải là...”

...

Mọi người nhìn thấy dáng vẻ của người đến, lập tức kinh ngạc không thôi, nhưng rất nhanh đã có người đoán được thân phận của người đó.

“Chu Dương! Mày đến đây làm gì?”

Tôn Càn Khôn nhìn thấy Chu Dương đi tới, vẻ mặt thoáng kinh ngạc nhưng trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng lạnh tanh.

Tôn Càn Khôn không ngờ, hôm nay lại gặp Chu Dương ở đây.

Hắn vẫn không quên ân oán giữa mình và Chu Dương.

Lúc đó Tô gia nội chiến, Tô Thế Cầm mời hắn đến giúp đỡ, sau đó hắn bị Chu Dương và Trần Thế Hào dạy dỗ một trận, đến tay cũng bị đánh gãy cả xương, ở nhà nghỉ ngơi rất lâu mới có thể hồi phục.

Vốn dĩ Chu Dương từ Tương Tây trở về Đông Hải, Tôn Thiên còn nói với Tôn Càn Khôn có muốn đi gây phiền phức cho Chu Dương không.

Lúc đó, trong lòng Tôn Càn Khôn đã biết một vài việc do đó không ra mặt.

Nhưng Tôn Càn Khôn không ngờ, bản thân chưa tìm Chu Dương gây phiền phức thì hôm nay anh đã công khai xuất hiện ở đây, hơn nữa trông dáng vẻ hình như còn muốn can thiệp vào chuyện của bọn họ.

Đúng là chán sống, hay là Chu Dương cảm thấy bản thân ở Đông Hải đã đứng ở đỉnh kim tự tháp trêи vạn người rồi?

Lời của Tôn Càn Khôn đã chứng minh thân phận của Chu Dương.

Mọi người đứng xung quanh lập tức trở nên hứng thú.

Vốn dĩ, Tô gia, Tôn gia, Đinh gia lần lượt xuất hiện ở Thúy Hồ Cư đã là một chuyện lớn rồi.

Nhưng bây giờ, đến cả Chu Dương cũng xuất hiện, chuyện này nhất định là vô cùng quan trọng.

Dù sao, thân phận của Chu Dương cũng không phải là bí mật đối với rất nhiều người.

Ở Đông Hải, sự phát triển của công ty Danh Dương hiện nay như diều gặp gió, vô cùng mạnh mẽ, không chỉ lượng tiêu thụ ở Đông Hải liên tục tăng cao, mà số lượng cửa hàng kinh doanh ở Đông Hải cũng không ngừng gia tăng.

Có thể nói, hầu như mỗi một nơi buôn bán đều có cửa hàng kinh doanh mỹ phẩm của công ty Danh Dương.

Vì vậy, mọi người hết sức quen thuộc với công ty Danh Dương, đối với cổ đông của công ty Danh Dương như Chu Dương, hai người đặt kế hoạch nòng cốt dĩ nhiên cũng khá quen thuộc.

“Chậc chậc, mọi người nói xem, Chu Dương này đến đây đại diện cho bản thân anh ta hay là đại diện cho công ty Danh Dương?”

“Cái này cũng khó nói, nghe nói gia cảnh của Chu Dương này không đơn giản, còn có quan hệ với câu lạc bộ Silver Lake”.

“Mọi người nói xem, giọng điệu nói chuyện của Tôn Càn Khôn và Chu Dương hình như không được tốt lắm, có phải giữa bọn họ có ân oán gì không?”

“Không biết, ôi, mọi người nói xem, nếu chúng ta tung chuyện này lên mạng, liệu có hot luôn không?”

...

Mọi người đang thảo luận sôi nổi, thậm chí có phóng viên đã bắt đầu sáng tác bản thảo, còn tiện tay dùng điện thoại chụp hình ảnh mấy ông lớn trò chuyện vui vẻ trước cửa Thúy Hồ Cư.

Chuyện như vậy tuyệt đối sẽ là một chuyện hot ở Đông Hải.

Đông Hải có không ít gia tộc hạng nhất, nhưng bình thường không xuất hiện, hầu như không lộ diện trước mặt người ngoài.

Bây giờ không dễ dàng gì mới lộ mặt, hơn nữa một lúc có hẳn ba gia tộc, một khi truyền ra ngoài nhất định sẽ hot đến nổ mắt.

Chẳng mấy chốc, người vây xem trước cửa Thúy Hồ Cư càng lúc càng nhiều, tất cả mọi người đều vô cùng tò mò, sao lại có nhiều người của gia tộc lớn tụ tập ở đây đến vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì.

“Ha ha, tôi nghĩ chắc mọi người cũng không muốn bị dòm ngó như khỉ ở đây nhỉ? Có chuyện gì, chi bằng chúng ta cùng nhau vào trong, tìm một chỗ nói chuyện cẩn thận, hoặc mọi người có ý kiến nào khác không”.

Chu Dương rất bình tĩnh, cho dù đối mặt với Tôn Càn Khôn và Đinh Chính Nghĩa, trêи mặt vẫn lộ ra nụ cười bình thản.

Vào Thúy Hồ Cư trước một bước, Chu Dương vẫy tay tìm giám đốc Quách, bảo ông ta sắp xếp một phòng Vip lớn, bọn họ cần bàn chuyện.

Giám đốc Quách lập tức đi sắp xếp, không nói thêm lời nào.

Đùa sao, lần trước người trước mặt này đã cầm một tấm danh thϊế͙p͙ của tổng giám đốc đến tìm cô ấy, sau đó Thủy Băng Nguyệt không chỉ gặp anh ta, mà còn ra ngoài cùng anh ta, ở bên ngoài suốt hai ngày mới quay về Thúy Hồ Cư.

Giám đốc Quách không dám nghĩ lung tung Thủy Băng Nguyệt và Chu Dương ra ngoài đã làm gì, giữa bọn họ có quan hệ gì, ông ta chỉ biết, người trước mặt này có quan hệ vô cùng tốt với tổng giám đốc của bọn họ, tuyệt đối không phải là người một giám đốc nho nhỏ như ông ta có thể đắc tội.

Chỉ cần Chu Dương không lật tung Thúy Hồ Cư, giám đốc Quách sẽ không để ý.

Bố trí một căn phòng lớn một chút để bọn họ bàn chuyện, đối với giám đốc Quách thật sự là một chuyện chỉ cần phất tay là được, không đáng nhắc tới.

“Đã sắp xếp căn phòng bên này cho anh rồi, xin mời!”

Giám đốc Quách vô cùng khách sáo, hai phút đã sắp xếp xong xuôi một căn phòng.

Chu Dương mỉm cười, đi theo giám đốc Quách lên tầng.

Nếu anh đoán không nhầm, giám đốc Quách muốn sắp xếp căn phòng lớn ở tầng ba cho bọn họ.

Thúy Hồ Cư tổng cộng cũng chỉ có ba tầng, văn phòng của Thủy Băng Nguyệt chính là ở tầng ba, ngoài ra, tầng ba còn có hai căn phòng lớn nhất Thúy Hồ Cư, có lẽ cũng để tổ chức tiệc tùng cao cấp.

Bây giờ, giám đốc Quách không nhiều lời đã trực tiếp sắp xếp cho Chu Dương đi vào phòng Thăng Long, một trong hai căn phòng lớn nhất.

Nhìn Chu Dương và giám đốc Quách lên tầng, mọi người nhất thời kinh ngạc không thôi.

Đến cả người của Tôn gia, Đinh gia, thậm chí là Tô gia cũng vô cùng bất ngờ, Chu Dương này rốt cuộc có lai lịch gì?

Trước đây bọn họ còn cho rằng Chu Dương chỉ là một thằng nhóc may mắn, dựa vào thân phận cổ đông công ty Danh Dương mà có chút địa vị ở Đông Hải, sau đó không biết làm thế nào mà lôi kéo quan hệ với câu lạc bộ Silver Lake.

Nhưng bây giờ xem ra, còn rất nhiều điều họ không biết về Chu Dương.

Đinh Chính Nghĩa không hiểu tình hình của Chu Dương lắm, trong lòng chỉ hơi kinh ngạc, cũng không có suy nghĩ gì khác.

Chỉ là ông ta không ngờ, con trai ở đằng sau ông ta, Đinh Phàm nhìn thấy Chu Dương, ánh mắt lại phức tạp đến vậy.