“Giống, giống lắm, giống đến bảy tám phần với lúc Hằng Thiên còn trẻ”.
Chu Vỹ Thiên rất kϊƈɦ động, nắm lấy tay Chu Dương, biểu cảm trêи khuôn mặt vô cùng kỳ lạ, vừa kϊƈɦ động, vừa vui mừng, vừa cảm động, vừa hối hận, các kiểu cảm xúc phức tạp hiện rõ khiến gương mặt ông hơi khó coi.
“Hằng Thiên có biết không?”
Bỗng nhiên Chu Vỹ Thiên nghĩ ra gì đó liền vội vàng hỏi.
Trần Thế Hào nói thanh niên này là con nối dõi của Chu Hằng Thiên, Chu Vỹ Thiên đã tin là thật, Chu Dương giống bảy tám phần với lúc Chu Hằng Thiên còn trẻ, nếu điều này vẫn không thể xác nhận, vậy Chu Vỹ Thiên không biết ai có thể tìm được lý do khác để phủ nhận.
Không tin nữa thì cùng lắm là làm xét nghiệm quan hệ bố con, dù sao chân tướng cũng phơi bày ngoài ánh sáng cả rồi.
Chỉ là nhiều năm như vậy, trước nay ông chưa từng nghe Chu Hằng Thiên nhắc đến, chỉ sợ ngay cả bản thân Chu Hằng Thiên cũng không biết hơn hai mươi năm trước mình có một đứa con trai do một người phụ nữ Đông Hải sinh ra.
“Ông ấy chắc đã biết, trước kia tôi đã từng gặp Băng Nguyệt rồi, cũng là cô ấy nói với tôi những tình trạng của bố”.
Chu Dương do dự chốc lát, vẫn nói ra sự thật.
Quả thật anh chưa gặp Chu Hằng Thiên, nhưng điều này không nói lên Chu Hằng Thiên không biết sự tồn tại của anh.
Chưa nói đến việc trước kia anh đã từng gặp Thủy Băng Nguyệt, mà trong lời nói của Thủy Băng Nguyệt Chu Dương biết, thật ra Chu Hằng Thiên biết đến sự tồn tại của mình, thậm chí nhiều năm như vậy, Chu Hằng Thiên vẫn luôn âm thầm bảo vệ mẹ con họ.
Bây giờ Chu Dương nghĩ kỹ lại, hơn hai mươi năm qua, tuy mình và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống vô cùng khó khăn, nhưng dường như chưa từng gặp phải chuyện lớn gì khiến mẹ con họ phải bó tay hết cách.
Thậm chí nhiều lúc gặp phải chút phiền phức đều được giải quyết rất nhanh, ngay cả mẹ con họ cũng cảm thấy kỳ lạ.
Bây giờ nghĩ lại đó hẳn là Chu Hằng Thiên sắp xếp người bên cạnh họ, để bảo vệ họ.
“Thủy Băng Nguyệt? Thì ra cậu đã gặp con bé, vậy thì chắc chắn Hằng Thiên cũng biết, Hằng Thiên có con nối dõi, lần này Chu gia sẽ không loạn nữa rồi”.
Chu Vỹ Thiên cười nói, vô cùng kϊƈɦ động, đi qua đi lại.
“Đúng rồi, tôi muốn nói chuyện này với bọn Chu Uy, để chúng nó từ bỏ ý nghĩ tranh giành vị trí gia chủ”.
Khiến Chu Dương và Trần Thế Hào bị dọa đến mức giật cả mình.
Nếu lúc này Chu Vỹ Thiên nói chuyện này với con trai của mình, vậy hậu quả thế nào, Chu Dương căn bản không đoán được.
Thậm chí ba đứa con trai của Chu Vỹ Thiên sẽ thông đồng với những người muốn tranh chức gia chủ khác, dẫn đầu giết chết đứa con nối dõi của Chu Hằng Thiên, để giải quyết mối đe dọa của bọn họ.
“Không được, ông Chu, không thể được”.
Chu Dương và Trần Thế Hào vội ngăn cản.
“Ông Chu, chuyện này ông tuyệt đối không thể nói với người nào khác!”
Trần Thế Hào vội nói, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng, biểu cảm cũng rất nghiêm túc.
“Sao vậy?”
Chu Vỹ Thiên hơi bất ngờ, theo lý mà nói, chuyện Chu Hằng Thiên có con nối dõi, phải nên nhanh chóng cho Chu gia biết, để chuẩn bị thật tốt mọi việc.
Nhưng bây giờ Trần Thế Hào và Chu Dương lại cùng nhau từ chối.
Có ý gì đây?
Lẽ nào đây là hai người họ hợp tác với nhau lừa gạt ông già như mình?
Bỗng chốc, trong lòng Chu Vỹ Thiên xuất hiện rất nhiều ý tưởng và suy nghĩ.
Có điều những ý tưởng và suy nghĩ này đều nhanh chóng biến mất toàn bộ.
Bởi vì ông ta biết, chuyện này vô cùng quan trọng, chưa kể Trần Thế Hào không dám nói dối, cho dù ông ấy nói dối, muốn vạch trần cũng vô cùng dễ dàng, chỉ cần một xét nghiệm đơn giản, mọi lời nói dối đều giải quyết dễ dàng.
Nhưng nếu tất cả đều là thật, vậy tại sao hai người này đều ngăn cản mình nói với con trai chứ?
Lúc này Chu Vỹ Thiên không nghĩ được chuyện ở khía cạnh khác, chỉ là cảm thấy gia chủ Chu Hằng Thiên có con nối dõi là một chuyện đáng mừng.
“Ông Chu, tôi biết ông rất vui rất kϊƈɦ động, rất muốn chia sẻ tin này ra ngoài đầu tiên, nói với người khác, nhưng thật sự không thể được”.
“Chúng tôi tin tưởng ông nên mới nói chuyện này với ông, nhưng người khác thì sao?”
“Phải biết rằng, tình hình của Chu gia hiện tại vô cùng phức tạp, không phải ngay cả ông Chu cũng chạy đến Đông Hải hay sao?”
“Chu gia hiện giờ là bởi vì gia chủ Chu Hằng Thiên không có con nối dõi, do đó có không ít người nhòm ngó vị trí gia chủ, có thể nói là nhiều người đều mong sau khi Chu Hằng Thiên bỏ chức gia chủ thì mình có thể lên thay thế”.
“Mà lúc này, đột nhiên xuất hiện một người tự xưng là con trai của Chu Hằng Thiên, ông nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”
Trần Thế Hào trầm giọng nói, là một người bên cạnh quan sát, ông ấy có thể cho Chu Vỹ Thiên một quan điểm và góc nhìn vô cùng tốt để nhìn nhận vấn đề, để ông ta có thể suy nghĩ vấn đề thêm từ góc độ của bọn họ, thay vì làm theo cách suy nghĩ trong lòng mình.
Chu Vỹ Thiên không phải kẻ ngốc, nếu không ông cũng sẽ không trở thành người cầm lái của bến cảng Thuấn Thiên, có quyền cao chức trọng ở Chu gia.
Do đó Trần Thế Hào vừa dứt lời thì ông ta đã hiểu.
Đúng vậy, bọn họ tin tưởng ông già như mình mới nói chuyện này với mình.
Nhưng người khác thì thế nào, bọn họ cũng không biết.
Mà bây giờ tình hình ở Chu gia, bản thân mình cũng biết, có nhiều người thậm chí bao gồm cả ba đứa con trai của mình đều đang nhìn chằm chằm vào vị trí gia chủ, ai cũng muốn được ngồi vào vị trí gia chủ đó, hưởng thụ cảm giác ra lệnh cả Chu gia.
Nhưng lúc này đột nhiên có một người xuất hiện tự xưng là con nối dõi của Chu Hằng Thiên, là gia chủ tương lai, trực tiếp thay thế mọi người, phá tan giấc mộng của họ.
Nhưng vậy sẽ có hậu quả thế nào?
Chu Vỹ Thiên chỉ nghĩ trong lòng đã lập tức cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Lúc này ông mới ý thức được, nếu không phải Chu Dương và Trần Thế Hào ngăn cản kịp thời, một khi mình nói ra chuyện này với con trai, vậy hậu quả ngay cả bản thân Chu Vỹ Thiên cũng không thể đoán được.
Đến lúc đó vì lợi ích của bản thân, những người đó chắc chắn sẽ là người đầu tiên hợp tác ra tay với Chu Dương, đuổi Chu Dương ra khỏi Chu gia, thậm chí khiến cho Chu Dương biến mất khỏi thế giới này.
Chu Vỹ Thiên biết những người này chắc chắn có thể làm ra chuyện như vậy.
Để đạt được mục đích của mình, bọn họ sẽ giở mọi mánh khóe, không từ thủ đoạn, cũng là hết sức bình thường.
“Tôi biết rồi, cũng may hai người ngăn chặn kịp thời, bằng không nếu tôi thật sự nói chuyện này với bọn Chu Uy, hậu quả khó lường, như thế tôi căn bản không còn mặt mũi nào để đối mặt với liệt tổ liệt tông của Chu gia rồi”.
Khuôn mặt Chu Vỹ Thiên đầy thương cảm ngậm ngùi, đáy mắt lóe lên chút bi thương và hiu quạnh.
“Lão gia, trêи thực tế bây giờ người biết chuyện này cũng không có mấy người, mà bọn họ đều là người tôi tin tưởng tuyệt đối, thân phận của tôi bây giờ nhất định không thể để bên ngooài biết được, vì thế mong ông nhất định phải giữ bí mật”.