“Với thái độ nói chuyện này của cậu, tôi càng chắc chắn là cậu đã giết Hứa Phụng Lai”.
“Đương nhiên nếu cậu không thừa nhận cũng chẳng sao, tôi cũng không định nói với cậu chuyện này, tôi vẫn giữ quan điểm đó”.
“Cậu kiêu ngạo quá rồi, tuy cậu không nói cho tôi biết thực lực của cậu như nào, nhưng tôi chắc chắn cậu không phải đối thủ của Hứa gia!”
“Thứ mà cậu thấy chưa chắc đã là thật, gia tộc ẩn dật là gì, cậu tưởng chỉ có vài tông sư võ giả đơn giản thôi ư?”
Hứa Phụng Thiên đứng dậy rời đi, bởi vì ông ta đã đạt được mục đích của mình.
Hôm nay ông ta tới không phải để dò xét và cảnh cáo, giờ ông ta đã có kết luận, Chu Dương có giấu giếm kế hoạch gì đó.
Cái chết của Hứa Phụng Lai chắc chắn có liên quan tới anh, nhưng ông ta mặc kệ, bởi vì ông ta biết rõ, trong toàn thành phố Đông Hải này vốn không có thế lực nào có thể so sánh với gia tộc ẩn dật.
Cho nên ông ta chỉ cảnh cáo Chu Dương vài câu để Chu Dương thành thật hơn, đừng làm mấy chuyện lén lút vô nghĩa.
“Tự thu xếp ổn thỏa đi cậu thanh niên”.
Nói xong, Hứa Phụng Thiên ra khỏi phòng làm việc.
Còn Chu Dương ngồi phịch xuống ghế, nghĩ kỹ lại mấy câu Hứa Phụng Thiên vừa nói.
Trong đó có một câu khiến anh chú ý.
Cậu tưởng thế lực của gia tộc ẩn dật chỉ có vài tông sư võ giả thôi sao?”
Hàm ý thật sự của câu này là gì?
Chẳng lẽ còn có cảnh giới nào cao hơn cả tông sư võ giả ở trong gia tộc ẩn dật à?
Nếu là thật, vậy rắc rối lớn rồi.
Có biến!
Tuy anh biết trước biến số này, nhưng anh vẫn cảm thấy bất lực.
Nếu là tông sư võ giả, dù số lượng bên anh không nhiều bằng đối phương, nhưng cũng có thể lợi dụng điểm yếu lơ là cảnh giác của đối phương, khiến đối phương tiêu hao chút năng lượng.
Nhưng nếu đối phương có cảnh giới trêи tông sư võ giả thì lớn chuyện rồi, e rằng có bao nhiêu tông sư võ giả cũng không lấp nổi khoảng cách giữa hai bên.
Thật đau đầu!
Chu Dương nằm trêи ghế suy nghĩ đến mức buồn phiền lo lắng, phân vân không biết có nên nói tin này cho Tô gia hay Hổ gia không.
Nhưng anh lại lo nếu nói điều này ra, Tô gia và Hổ gia sẽ muốn rút lui, không giúp anh đối phó Hứa gia nữa, anh không muốn thấy điều này.
Thế là một mình chống chọi!
Đối diện với một ngọn núi lớn, anh rất muốn tìm một người để san sẻ gánh nặng.
Nhưng người này lại rất khó tìm.
Ngay chính lúc này, lại có một người bước vào phòng làm việc của anh.
Diệp Sở Thiến chưa báo gì đã đi thẳng vào, vậy chắc chắn là người của mình, hơn nữa còn là người mà rất quen thuộc với Chu Dương, Ngưu Xuyên.
“Ngưu Xuyên?”, nhìn thấy Ngưu Xuyên, Chu Dương bỗng cảm thấy vô cùng thân thiết.
Hơn nữa còn là một cảm giác yên tâm đến lạ, bởi vì người anh em tốt này đã giúp anh rất nhiều lần!
“Mẹ tôi đã tới nhà của Thẩm tổng chưa?”
Chu Dương đứng dậy, niềm nở hỏi.
Anh sắp xếp Ngưu Xuyên đưa mẹ anh tới nhà của Thẩm Bích Quân, giờ Ngưu Xuyên đã quay lại, tức là bà Chu đã tới nhà của Thẩm Bích Quân rồi.
“Dạ, anh Dương, em vừa đưa bác gái qua đó xong”, Ngưu Xuyên thật thà trả lời: “Chỗ anh không sao chứ?”
“Hả? Không có gì, tôi ở trong công ty thì có thể gặp chuyện gì được?”
Chu Dương trả lời bừa một câu, theo bản năng phớt lờ đi tin tức của Hứa Phụng Thiên.
Bởi vì trong khái niệm của Chu Dương, tuy Ngưu Xuyên mạnh đến mấy thì cũng chỉ là một người hiền lành.
Chu Dương không muốn gây áp lực cho cậu ấy, anh nghĩ Ngưu Xuyên không thích hợp tham gia vào kế hoạch lớn này.
Ngưu Xuyên chỉ hợp làm một tay đấm không cần động não.
Đây không phải là kỳ thị, mà là do anh hiểu người anh em tốt của mình, nên anh mới tránh né chủ đề này.
“Không sao thật không? Vừa nãy em nghe người trong công ty nói rằng người của Hứa gia tới”.
Nhưng Ngưu Xuyên lại thẳng thừng nhắc đến chuyện này.
Nghe thấy vậy, trong lòng anh bỗng co thắt lại.
Người trong công ty nói rằng người của Hứa gia tới đây?
Cả cái công ty này làm gì có ai biết người của gia tộc ẩn dật Hứa gia?
Ngay cả gia tộc ẩn dật là gì có khi họ còn chẳng biết ấy chứ, Ngưu Xuyên nghe ai nói?
“Xuyên Tử, có phải cậu có giấu tôi chuyện gì đúng không?”, Chu Dương nheo mắt hỏi.
“Đúng là vừa rồi Hứa Phụng Thiên có tới tìm tôi, nhưng đừng nói đến người trong công ty, mà ngay cả cậu cũng chưa từng gặp Hứa Phụng Thiên”.
“Rốt cuộc là ai nói cho cậu biết người của Hứa gia đã tới đây?”