"Tôi đánh việc tôi, ông nói việc ông, chúng ta không làm phiền nhau, điều này không phải tốt sao?"
Chu Dương quay đầu, nở nụ cười với Đinh Nhất Vũ.
Lúc này, Đinh Nhất Vũ cuối cùng cũng hiểu ý Chu Dương là gì.
"Cậu đùa giỡn tôi!"
Đinh Nhất Vũ gào lên.
"Thật à?"
Chu Dương nhún vai: "Nếu ông nghĩ vậy, thì cứ cho là đùa giỡn đi, cũng chẳng sao cả".
Đúng là anh định bỡn cợt Đinh Nhất Vũ, mục đích chủ yếu là để đánh Đinh Hùng một trận ra trò.
Dù sao tên Đinh Hùng này rất đáng đánh!
Không chỉ đổ dồn chú ý lên vợ anh, thậm chí Chu Dương cho hắn hai cơ hội để cút đi, nhưng hắn vẫn ngoan cố ở đây, lãng phí thì giờ!
Nếu vậy, chi bằng anh xử lí hắn một trận, bằng không đúng là để thời gian trôi qua vô ích.
Song khi nghe thấy câu trả lời chắc chắn của Chu Dương, Đinh Nhất Vũ lập tức nổi giận.
Quan điểm bất đồng, lập trường không giống nhau!
Chu Dương thấy việc anh đùa giỡn ông ta là chuyện đương nhiên.
Nhưng với Đinh Nhất Vũ, đây là hành động không thể tha thứ!
"Đánh cậu ta cho tôi! Đánh chết cậu ta!"
Đinh Nhất Vũ ra lệnh cho người bảo vệ đứng sau mình.
Nhận được lệnh, bảo vệ xông lên.
Song họ không phải đối thủ của Chu Dương, bị anh đánh bật lại một cách dễ dàng.
Chu Dương nhìn Đinh Nhất Vũ: "Bây giờ thì sao? Hay là Đinh gia các ông còn lực lượng chủ đạo nào à?"
Lần này, Đinh Nhất Vũ bắt đầu luống cuống.
Ông ta vừa chứng kiến Chu Dương đánh Đinh Hùng như thế nào.
Ước chừng phải đến mấy chục cái tát!
Đánh liên tục mấy phút không dừng!
Ông ta là gia chủ Đinh gia, nếu cũng bị Chu Dương đặt ở đó rồi tát suốt mấy phút, thì ông ta còn mặt mũi nào mà tồn tại!
Nhưng, bây giờ ông ta có thể lựa chọn sao?
Vốn dĩ ông ta tới đây gây sự với Chu Dương, thậm chí đưa theo hết bảo vệ, nhưng họ đều bị Chu Dương đánh lại.
Nếu bây giờ bị Chu Dương đánh, thì ông ta lấy gì để chống đỡ đây?
"Cậu, cậu đừng tới đây!"
"Cậu không thể đánh tôi!"
"Tôi là gia chủ Đinh gia!"
"Đinh gia có mấy trăm triệu tài sản, vô số sản nghiệp, thực lực mạnh mẽ, nếu cậu đánh tôi, cậu sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!"
Đinh Nhất Vũ vô cùng hốt hoảng, chỉ biết bất lực giãy giụa.
Dùng thân phận mình uy hϊế͙p͙ Chu Dương.
Nhưng nếu ông ta biết chút thân phận đó đe dọa được Chu Dương, thì Đinh Hùng đã không bị đánh thảm như vậy.
"Nên?"
Chu Dương cười khẩy: "Nên tôi không thể đánh ông đúng không?"
"Ông giải thích cho tôi, sao ông là gia chủ Đinh gia thì tôi lại không thể đánh ông?"
"Tại sao tôi không thể đánh ông khi ông có đến hơn trăm triệu?"
Chu Dương vô cùng chán ghét hạng người như này.
Một chút bản lĩnh cũng không có, suốt ngày ỷ lại vào thân phận bản thân để đi uy hϊế͙p͙ người khác.
Thời gian đó, sao không tự đi nâng cao thực lực của mình chứ?
Đương nhiên, điều đáng ghét nhất là, hạng người này rất khó bị khuất phục.
Chu Dương hoàn toàn khẳng định được, nếu anh đánh Đinh Nhất Vũ một trận, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hai người này quay về Đinh gia sẽ lại nghĩ cách trả thù Chu Dương, nguyên nhân đơn giản là vì với họ, Chu Dương không có tư cách đánh họ.
Chẳng qua có tí may mắn thôi!
Nên bọn họ nhất định sẽ báo thù!
Đây cũng là điều khiến anh nhức đầu!
Quả nhiên, Đinh Nhất Vũ lên tiếng: "Vì loại rác rưởi nhà cậu, không xứng ra tay với tôi!"
Chu Dương cười gượng, lắc đầu một cái, đang muốn tự cảm thán trước khả năng tiên đoán của mình, thì một tiếng động lớn vang lên từ cửa.
"Ai nói lão đại không xứng đáng?"
Là Tô Vỹ!
Thanh niên này cuối cùng cũng tới, trong lòng Chu Dương thở phào nhẹ nhõm.
Dù bản thân anh cũng mạnh, có thể tùy tiện đánh một lúc cả Đinh Hùng và Đinh Nhất Vũ, nhưng nếu khiến bọn họ chịu thua, đó là chuyện vô cùng phiền phức.
Dù sao trong mắt cặp bố con Đinh gia này, bản thân anh chỉ là người biết một chút công phu quyền cước thôi.
Anh đánh bọn họ tàn phế, e là bọn họ cũng chẳng chịu cúi đầu!
Mà đang ở trong Thúy Hồ Cư, nên anh không đến nỗi giết chết bọn họ.
Cũng may, Tô Vỹ cuối cùng đã tới!
Với thân phận Tô Vỹ, đối phó với hai bố con Đinh gia này rất dễ dàng.
Quả nhiên, nhìn thấy bóng dáng Tô Vỹ, hai bố con Đinh gia lập tức đứng lên.
Dù khuôn mặt bị đánh cho biến dạng, nhưng bọn họ vẫn bày ra thái độ cung kính: "Tô thiếu gia, sao cậu tới đây?"
Bác cả Tạ gia và bà Tạ cũng đứng đằng sau nháy mắt với Đinh gia, hơi khom người bày tỏ sự tôn trọng.
Song Tô Vỹ không hề để ý bọn họ, còn không thèm liếc mắt nhìn, chỉ bước thẳng về hướng Chu Dương.
"Hừ, còn hỏi sao tôi tới ư?"
"Nếu tôi không tới, các ông định quấy rầy lão đại đến mức nào nữa?"
Vừa nói, Tô Vỹ vừa đi tới cạnh Chu Dương, hơi cúi người: "Lão đại, em tới trễ".
Ầm!
Nhìn thấy cảnh tượng này, như tiếng sét đánh giữa trời quang, giáng thẳng vào người hai anh em Tạ gia và hai bố con Đinh gia.
Bọn họ vừa chứng kiến cảnh tượng gì vậy?
Tô Vỹ! Đường đường là thiếu gia của gia tộc lớn thứ hai, vậy mà gọi Chu Dương là lão đại!