Cách bài trí trong căn phòng giống y hệt với những gì mà Chu Dương từng nhìn thấy trong ảo ảnh lúc trước.
Một cái giường, một cái bàn và một cái ghế.
Nhưng trêи giường không có chăn đệm mang hương thơm thoang thoảng, trêи bàn cũng không có bữa cơm ấm áp.
Bên trong bẩn thỉu, cho dù có đi lại cẩn thận như nào cũng sẽ bị nhuốm bẩn.
Xem ra nơi này ít nhất cũng đã hơn chục năm không có người ở.
Bản thân ở kiếp trước đã gặp Bạch Nguyệt trong hoàn cảnh này sao?
Bạch Nguyệt thực sự đã buông bỏ được mình chưa?
Chu Dương trầm mặc một lúc sau đó lựa chọn quay người rời đi.
Anh không biết Bạch Nguyệt rốt cuộc có lời gì chưa nói ra, nhưng trong lòng anh vô cùng kiên định.
Anh chính là Chu Dương! Chứ không phải kẻ tu luyện siêu năng lực ở kiếp trước.
Chuyện bây giờ anh muốn làm là chăm sóc tốt những người ở bên cạnh anh.
Bất kể là Bạch Nguyệt hay là mẹ của Băng Nguyệt cũng không quá liên quan đến anh, những chuyện này đều là chuyện của kiếp trước.
Nếu như bản thân có thể nhớ lại, đến lúc đó quyết định cũng chưa muộn.
Thực ra đời người, thứ quan trọng nhất mà bạn dựa vào cũng chỉ là kí ức mà thôi.
Chu Dương hoàn toàn không có ấn tượng gì với kiếp trước của mình, vậy thì anh đơn giản chỉ là Chu Dương.
Nếu như anh có thể nhớ lại những chuyện của kiếp trước, vậy thì khi đó anh mới có thể coi như là người của khϊế͙p͙ trước.
Nếu như hai ký ức này cùng có một lúc, vậy thì anh sẽ trở thành một nhân vật hoàn toàn mới... Tóm lại là một tổng thể của con người anh kiếp trước và kiếp này.
Kí ức quyết định tính mạng của một người, đây là một đạo lý rất đơn giản, trong rất nhiều bộ phim kinh điển đều nhắc lời lý luận thú vị này.
Ví dụ như đổi kí ức.
Lấy kí ức của bạn ra đổi sang kí ức của người khác.
Đến lúc đó cơ thể đó vẫn là của bạn nhưng kí ức đã hoàn toàn trở thành một người khác, như vậy đồng nghĩa với việc linh hồn của một người khác đã chiếm lấy cơ thể của bạn.
Vì vậy bây giờ Chu Dương không nhớ được những chuyện trước đây, vậy thì anh đơn giản chỉ là Chu Dương mà thôi.
Quan trọng hơn là Bạch Nguyệt đã đưa Nhược Thủy đi rồi.
Với thực lực của Bạch Nguyệt, cho dù Chu Dương có thực sự muốn hỏi điều gì đó cũng hoàn toàn không có cơ hội, nên chỉ có thể ngoan ngoãn cam chịu số phận.
Dẫu sao anh vẫn còn rất nhiều rất nhiều chuyện muốn làm.
Ví dụ như chuyện Hứa gia xuất đầu lộ diện.
Chu Dương cứ như vậy quay về biệt thự của mình, rón ra rón rén không làm kinh động đến mẹ của anh.
Bởi vì chuyện anh sắp xếp cho mẹ của mình đến chỗ của Thẩm Bích Quân đã bị lộ, vì vậy Chu Dương đã dứt khoát đưa mẹ của anh quay về vịnh Lục Cảnh, bình thường sẽ do Ngưu Xuyên và mấy tông sư võ giả bảo vệ.
Một đêm yên tĩnh, sáng ngày hôm sau Chu Dương đến công ty Danh Dương như thường lệ.
Thẩm Bích Quân thần bí xông vào phòng làm việc của anh với hai mắt thâm quầng.
"Chu Dương, thế nào rồi?", Thẩm Bích Quân nằm trêи bàn hỏi.
"Cái gì thế nào rồi?"
Chu Dương nhìn hai quầng mắt thâm của Thẩm Bích Quân không nói nên lời.
Cô là nữ chủ tịch lạnh lùng đấy!
Đáng lẽ từng giây từng phút cô phải giữ vững hình tượng cao quý và lạnh như băng mới đúng!
Cô là người ưu tú trong những người ưu tú, mỗi phút mỗi giây đều phải duy trì tinh thần sung mãn, vạch định kế hoạch, bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm soát mọi thứ mới đúng!
Hình tượng lúc này hoàn toàn sụp đổ rồi cô có biết không?
Hai quầng mắt thâm giống như chưa trang điểm kĩ, cả người không có chút tinh thần làm việc, dáng vẻ mệt mỏi nằm trêи bàn làm việc của Chu Dương... Đây có chỗ nào giống nữ chủ tịch lạnh lùng chứ?
"Đương nhiên là cô bé quỷ ngày hôm qua đó, cô bé có phải quỷ không?", Thẩm Bích Quân tỏ vẻ hứng thú hỏi.
Tối qua cô sợ hãi muốn chết, hơn nữa cả đêm không ngủ được nằm suy nghĩ về vấn đề này.
Cô thực sự gặp quỷ rồi sao?
Câu hỏi này thực sự khiến cô sợ hãi, thậm chí không dám vào nhà vệ sinh, phải đi tìm một cái bô để giải quyết ngay trong phòng.
Vì vậy mới có hai quầng thâm mắt này.
Nguồn: Share truyện chàng rể đại gia
Nhưng đó là buổi đêm.
Chờ đến khi trời sáng, Thẩm Bích Quân đột nhiên cảm thấy lá gan của mình lớn hơn nhiều, cô rất tò mò chuyện ngày hôm qua.
Nhất là sau khi nhìn thấy Chu Dương cô càng không cảm thấy sợ hãi, thái độ kiên định muốn truy cứu đến cùng.
Chu Dương cảm thấy cạn lời, nói với cô: "Vốn dĩ không phải quỷ gì cả, đây chính là chút thủ đoạn của mấy thuật sĩ giang hồ, cũng gần như một dạng ảo thuật thôi”.
"Nói theo cách này bọn họ cũng xem như là thần bịp bợm”, Chu Dương thản nhiên nói.
Vốn dĩ chuyện này rất khó có thể giải thích với một người bình thường như Thẩm Bích Quân, vì vậy anh quyết định không giải thích nữa, chỉ tìm một lí do nào đó để đánh lừa cô.
Sau khi nghe câu trả lời, Thẩm Bích Quân tỏ vẻ thất vọng: "Như thế sao... Vậy thì thật nhàm chán”.
"Nhàm chán sao? Tối hôm qua là ai sợ đến mức cả đêm muốn quay về gặp mẹ?", Chu Dương trêu chọc.
"Chu Dương, anh muốn chết rồi đúng không?", nghe thấy câu nói đó, Thẩm Bích Quân lập tức phẫn nộ.
Hai người cười đùa náo loạn một lúc, điện thoại của Chu Dương đột nhiên đổ chuông.
"Thời gian làm việc không được phép nhận điện thoại", Thẩm Bích Quân cố ý làm khó anh.
"Không cho gọi điện thoại à?", Chu Dương liếc nhìn cô: "Chị cả à, tôi cũng là giám đốc dự án, nếu không gọi điện thoại chỉ ngồi ở đây cả buổi sáng, cô có biết sẽ làm chậm trễ bao nhiêu việc không?"
Chuyện này không phải để trêu đùa.
Đối với các chức vị khác nhau của mỗi người trong công ty, quy tắc chắc chắn cũng không giống nhau.
Nếu như trong thời gian làm việc không cho phép Chu Dương gọi điện thoại, vậy thì công việc của anh chắc chắn không thể tiến hành.
Sắc mặt Thẩm Bích Quân đỏ bừng, vốn dĩ cô chỉ muốn làm khó Chu Dương một chút, để anh xin cô nương tay, ai ngờ được tên này lại oán giận lại như vậy?
Gã đàn ông xấu xa này, lẽ nào không biết nhường cô chút sao?
Thẩm Bích Quân hậm hực oán trách.
Còn Chu Dương ở bên kia đã nhận điện thoại, là Tô Vỹ gọi tới.
Cũng đã lâu Chu Dương không gặp tên nhóc này, anh vui vẻ hỏi thăm: "Tô Vỹ à, tên nhóc cậu dạo này làm gì thế?"
Chu Dương lên Thánh Sơn đã hai tháng, sau khi trở về, chỉ liên hệ với Hổ gia, vẫn chưa thông báo với Tô gia, vì vậy anh cũng thực sự không rõ tình trạng lúc này của Tô gia.
Giọng nói của Tô Vỹ đầu bên kia cũng khá hưng phấn: "Lão đại, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại rồi”.
"Hai ngày trước em nhìn thấy sư phụ mới biết mọi người đã quay về, anh quay về Đông Hải sao không nói với em một tiếng?"
Tô Vỹ hơi oán giận nói.
Trong hai tháng nay, không biết cậu ta đã tìm Chu Dương và Ngưu Xuyên bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần tìm đều phát hiện hai người họ không có ở nhà, gọi điện cũng không nghe máy, hoàn toàn không liên lạc được.
May mà hầu như ngày nào cậu ta cũng đi tìm Ngưu Xuyên, hai ngày trước cậu ta nhìn thấy Ngưu Xuyên mới biết Chu Dương cũng đã quay về.
"Ừ, bận quá nên không thể liên lạc với cậu ngay”, Chu Dương ngượng ngùng trả lời.