Chàng Rể Đào Hoa

Chương 146



Chương 146: Muốn vợ hay là muốn công ty Giải trí Hoàng Gia?

Chiều ngày hôm sau, Trần Hoàng Thiên và Hứa Minh Hiện đang đi kiểm tra hạng mục điện ảnh và truyền hình của công ty Giải trí Hoàng Gia thì vẻ mặt Hứa Minh Hiền bất ngờ thay đổi khi nhận được một cuộc điện thoại. “Tổng giám đốc, xảy ra chuyện lớn rồi.” Cô ta cúp máy, nói với vẻ mặt nghiêm trọng. “Chuyện lớn gì?” vẻ mặt Trần Hoàng Thiên tò mò hỏi.

Hứa Minh Hiền ngập ngừng nói ra: “Cậu hai của anh gọi điện đến nói Đằng Thanh Xã đang ở Đông Nam Á, sẽ ra tay với Hiệp hội Thiên Minh “Cái gì.”

Trần Hoàng Thiên ngạc nhiên vô cùng: “Tại sao lại ra tay bất ngờ như vậy?” “Cậu hai của anh nghi ngờ. Có thể là Đăng Thanh Xã phát hiện ra tổng giám đốc không có thầy nên lại ra tay, cậu hai yêu cầu anh cẩn thận một chút, có thể Đăng Thanh Xã cũng sẽ ra tay với tổng giám đốc” Hứa Minh Hiện nói một cách rất nghiêm túc. “Chuyện tôi không có thầy bị Đăng Thanh Xã điều tra được hả?” Trần Hoàng Thiên nhíu mày, cảm thấy không thể nào.

Nhưng rất nhau sau đó, dường như nhớ đến điều gì đó, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nặng nề, “Xem ra chuyện tôi không có thầy đã bị lộ ra rồi.”

Anh nhớ đến tối hôm qua khi trở về phòng. Dương Ninh Vân hỏi anh võ của anh học từ ai, lúc ấy anh không để ấy lắm chỉ cảm thấy việc anh có thể đánh nhau làm cho Dương Ninh Vân tò mò cho nên mới hỏi anh như vậy.

Bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại mới phát hiện mình đã lơ là, nói với Dương Ninh Vân những câu như vậy, có tám mươi phần trăm là được nói lại với những người cấp cao trong Đằng Thanh Xã rồi. “Tổng giám đốc, có phải là đang nghĩ đến nguồn gốc của việc tin tức bị lộ ra hả không?” Hứa Minh Hiên thấy vẻ mặt Trần Hoàng Thiên khác thường nên tò mò hỏi. “Trước hết khoan hãy nói chuyện này” Trần Hoàng Thiên nhìn về phải Hứa Minh Hiên: “Tôi để cho cô theo dõi Matsushita, có chuyện gì không?” “Anh ta ngoại trừ ở nhà thì chỉ có đi đến thương hội, không có việc làm gì khác thường.” Hứa Minh Hiền nói. “Đúng rồi.” Cô ta bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó nói: “Khuya hôm trước, cũng chính là buổi tối anh dẫn Hoàng Thiên Tuấn đi đánh bọn con cháu nhà giàu đó, người nhà của mấy thằng đó đến nhà của Matsushita.” “Sau đó tôi cho Hoàng Thiên Tuấn đến nhà của Diệp Trường An, hỏi Diệp Trường An đi nhà Matsushita làm gì, thì Diệp Trường An nói muốn mượn sức mạnh của Thương hội Nhật Bản của thương hội, giúp bọn họ đối phó với công ty Giải trí Hoàng Gia, nhưng mà Matsushita không có đồng ý.” “Lúc đó tôi đang suy nghĩ có lẽ Matsushita đã bị tổng giám đốc anh dọa cho sợ vỡ mặt, cảm thấy anh ta không giúp bọn họ cũng là chuyện bình thường cho nên không có để ý đến chuyện này, bây giờ nhớ lại thì cùng với chuyện tổng giám đốc không có thầy có phải cùng là do bọn họ làm lộ ra ngoài hay không?” Trần Hoàng Thiên nghe vậy ngay lập tức tra hỏi: “Vợ tôi có đi đến nhà vợ chồng bác cả hay không?” “Hai người bọn họ sau khi đi đến nhà Hoàng Thiên Tuấn, sau đó lại đi ngay đến nhà của Matsushita, tôi đoán có lẽ cũng có đi.” Hà Tinh Hoài trả lời. “Tôi đã biết.”

Trần Hoàng Thiên bất ngờ hiểu: “Nhất định là Matsushita để cho vợ chồng của bọn họ đi hỏi thăm tình huống của thầy tôi, vợ chồng bọn họ có lẽ đã ra tay từ phía ba mẹ vợ tôi, ba mẹ vợ tôi là ra tay với vợ tôi, cuối cùng hỏi ra thông tin tôi không có thầy.” “Là tôi không chú ý “Là Minh Hiền không có chú ý thưa tổng giám đốc!” Hứa Minh Hiên tỏ vẻ bản thân làm sai, cúi đầu xuống nói: “Là tôi tự cho mình thông minh, không có nói rõ ràng với chủ tịch về sự kiện đó, nếu không thì chủ tịch cũng sẽ không lơ là, bị lộ ra chuyện không có thầy, từ đó gây ra nhiều phiền phức. “Cô đừng tự trách.” Trần Hoàng Thiên nói: “Chuyện quan trọng trước mắt lúc này là đánh bại Matsushita, để tránh để lại hậu quả nghiêm trọng” “Cô hỏi thăm trước xem anh ta đang ở đâu, tôi nói Hà

Tinh Hoài tới đó đón tôi.”

Nói xong, Trần Hoàng Thiên và Hứa Minh Hiền cùng nhau lấy điện thoại di động ra cùng gọi điện thoại. Nửa tiếng sau, Hà Tĩnh Hoài lái xe đến đón Trần Hoàng Thiên lên xe đi đến nhà của Matsushita.

Cùng lúc đó, Tập đoàn nhà họ Dương. “Cốc, cốc, cốc” Phòng làm việc của tổng giám đốc bị gõ một cách bất ngờ. “Mời vào.” Dương Ninh Vân nhìn báo cáo tháng trước, thờ ơ trả lời một câu.

Rất nhanh chóng, cảnh cửa bị mở ra, em gái ở quầy lễ tân nói: “Tổng giám đốc, có một ông chủ Thương hội Nhật Bản nói có mười ngàn tấn bu lông loại đặc biệt đang giảm giả, hỏi cô có cần hay không?”

Dương Ninh Vân vừa nghe thấy ngay lập tức buông xuống công việc hỏi: “Ở đâu?”

Tập đoàn Cửu Đỉnh cần số lượng lớn bu lông loại đặc biệt, mười ngàn tấn được giảm giá, cô đương nhiên muốn. “Ở phòng dành cho khách quý ạ. Em gái ở quầy lễ tân

Dương Ninh Vân ngay lập tức ra khỏi phòng làm việc. Cô nhanh chóng đi đến phòng dành cho khách quý. “Cho hỏi cô chính là tổng giám đốc Dương, Dương Ninh Vân đúng không?” Một người đàn ông trung niên mặc vest, mang giày da và gọng kiếng màu vàng, dùng tiếng Việt chuẩn lễ phép hỏi. “Đúng vậy, ông là?” Dương Ninh Vân lễ phép cười một tiếng.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Tôi là thành viên của thương hội Nhật Bản, Saito Takagi, tôi làm ở cảng xuất nhập khẩu. Ở bên thương hội Nhật Bản có một khách hàng muốn có mười ngàn tấn bu lông lại đặc biệt, tôi đã mua xong định giao hàng thì người đó lại không muốn nữa. Bây giờ tôi đang cần tiền mặt gấp, đúng lúc nhân viên của Tập đoàn nhà họ Dương thu mua bu lông loại đặc biệt khắp nói cho nên tôi muốn bán cho Tập đoàn nhà họ Dương giá mỗi tấn thấp hơn giá thị trường một trăm năm mươi ngàn đồng. Không biết Tập đoàn nhà họ Dương có muốn mua hay không?” “Mua chứ, mua chứ.

Dương Ninh Vân gật đầu như giã tỏi, giá tiền một tấn thấp hơn ngoài thị trường một trăm năm mươi nghìn đồng, mười ngàn tấn là ba tỷ, việc làm ăn như vậy không làm không được. “Vậy… chúng ta đi đến kho hàng Hưng Thịnh kiểm tra hàng được không? Nếu như tổng giám đốc Dương kiểm tra hàng hóa xong quyết định mua thì tôi chỉ bán cho tổng giám đốc Dương, nếu không như muốn mua thì tôi sẽ tìm người khác, tôi cần vốn cho nên không thể chậm tiền được nữa.” Saito Takagi nói. “Được thôi.

Dương Ninh Vân vui mừng: “Đúng lúc Tập đoàn nhà họ Dương có rất nhiều hàng hóa để ở chỗ kho hàng Hưng Thịnh, nếu như thích hợp thì chúng ta lập tức kí hợp đồng mua bán!” “Được.” Saito Takagi gật đầu, dùng tay ra hiệu xin mời.

Sau đó hay người đi tới bãi đậu xe của Tập đoàn nhà họ Dương.

Đến bãi đậu xe, Dương Ninh Vân chuẩn bị đi lên chiếc xe BMW của công ty thì bất ngờ cho hai người đàn ông mặc vest bước xuống từ chiếc xe Mercedes, một tay bịt miệng cô, kéo cô đi vào bên trong chiếc xe Mercedes.

Nhanh chóng chạy đi một cách ngang nhiên. ở bên này, Trần Hoàng Thiên và Hoàng Thiên Tuấn đã đến nhà của Matsushita. “Mở cửa ra! Ông đây muốn gặp hội trưởng của các người.”

Hoàng Thiên Tuấn vừa xuống xe thì nhanh chóng la lên với bảo vệ ở phía bên trong của biệt thự. “Mẹ kiếp.

Tên bảo vệ tức giận nói: “Mấy người là ai mà dám đến nhà hội trưởng chúng tôi ngang ngược như vậy!” “Con mẹ mày!”

Hoàng Thiên Tuấn móc ra một cây súng lục bắn một phát, trúng ngay giữa đầu của tên bảo vệ giữ cửa, mấy tên bảo vệ giữ cửa còn lại hoảng sợ đã ôm đầu trốn chui trốn nhủi như chuột.

Ngay sau đó!

Đoàng đoàng đoàng!

Mấy tên bảo vệ giữ cửa đang ôm đầu cũng bị Hoàng Thiên Tuấn ra lệnh giết chết. “Đập cửa đi vào cho tôi!”

Hoàng Thiên Tuấn giơ tay lên, một đám đàn em xông lên, dùng súng lục đánh nát ổ khóa, mạnh mẽ đạp cửa đi vào.

Sau đó, Trần Hoàng Thiên và Hoàng Thiên Tuấn trong sự bảo vệ của hàng trăm tên đàn ông mặc vest, hung hăng đi vào bên trong biệt thự “Là chủ tịch Trần của công ty Giải trí Hoàng Gia đúng không, hội trưởng của chúng tôi đã chờ trong phòng khách rất lâu.

Vừa mới bước vào thì đã có một giọng nói vang lên. Nhóm người Trần Hoàng Thiên nhìn theo giọng nói. Thấy một tòa nhà với kiến trúc phương Tây trước mặt, có người ra hiệu với bọn họ, vì vậy một nhóm người đi về phía tòa nhà rồi bước vào. Vừa bước vào, Trần Hoàng Thiên đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên. “Buông tôi ra! Các người buông tôi ra! Các người muốn làm gì? Chồng tôi nếu như biết mấy người trói tôi thì nhất định sẽ không bỏ qua cho các người…

Nghe thấy vậy, chân mày Trần Hoàng Thiên nhíu lại.

Nghe giọng nói thì anh cũng biết là Dương Ninh Vân. Nhưng khi nhìn lướt qua phòng khách cũng không thấy bóng dáng Dương Ninh Vân, ngược lại ở trên ghế salon ở trong phòng khách nhìn thấy Matsushita đang cầm điện thoại di động, trên mặt nở một nụ cười sâu xa. “Matsushita! Con mẹ mày, dám trói vợ tao có đúng không?”

Vẻ mặt Trần Hoàng Thiên giận dữ, xông tới muốn giật lấy điện thoại của Matsushita, đúng như dự đoán ở trong điện thoại di động thấy hình như Dương Ninh Vân đang ở trên xe, bị hai tên đàn ông mặc vest khống chế, vừa giãy giụa vừa kêu cứu. “Vo…”

Trần Hoàng Thiên muốn nói chuyện với Dương Ninh Vân nhưng có vẻ đối phương nhìn thấy Trần Hoàng Thiên trên video cho nên đã lập tức cắt đứt video. “Con mẹ mày, Matsushita.”

Trần Hoàng Thiên nằm lấy cổ áo của Matsushita đánh một củ lên mặt của Matsushita, đánh cho Matsushita choáng váng.

Rất nhanh chóng Matsushita ói ra mấy cái rằng tức giận nói: “Trần Tuấn, nếu như mày còn dám đánh tạo một cái thì vợ mày nhất định phải chết!”

Răng rằm

Trần Hoàng Thiên rất muốn đánh chết anh ta bằng một cú đấm, nhưng Dương Ninh Vân ở trong tay bọn họ, cho nên tạm thời anh nhịn. “Cuối cùng mày muốn như thế nào?” Trần Hoàng Thiên nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng nói một câu “Ha ha… Matsushita ngượng ngùng cười một tiếng nói: “Rất đơn giản, chỉ cần mày đem công ty Giải trí Hoàng Gia chuyển cho tao, thì vợ mày có thể sống, nếu như mà không chuyển cho tao thì xin lỗi, tao chết cũng sẽ kéo vợ mày chôn cùng” “Muốn vợ hay muốn công ty Giải trí Hoàng Gia, Trần Tuấn, mày suy nghĩ cho thật kỹ đi.