Chàng Rể Đào Hoa

Chương 162



Xoảng!”

Một tiếng vang vang lên, máu tươi lập tức bắn ra ngoài. “A!” Dương Chấn Kỷ kêu thảm thiết một tiếng, ông ta ôm đầu, cảm thấy trời đất đảo lộn, loạng choạng lùi vài bước, ông ta lảo đảo ngã ngồi trên cầu thang, ngực nhấp nhô mãnh liệt, bàn tay còn lại chỉ vào Dương Chí Văn, miệng khép rồi lại mở, không nói được lời nào.

Bác cả và vợ bác cả, chú út và vợ chú út đều kinh ngạc, nhìn Dương Chí Văn một cách vô cùng kinh ngạc. Thần sắc họ phức tạp, vừa kinh hãi, vừa khó tin.

Dương Chí Văn nuốt nước bọt, nhìn gạt tàn dính đầy máu tươi, tay anh ta đang run rẩy mãnh liệt. “Ba!”

Hồi lâu sau, chú út tỉnh dậy từ trong sự sững sở, ông ta vội chạy qua đó đỡ Dương Chấn Kỷ vào lòng, chắc là vì sợ hãi nên cả người ông ta đều đang run rẩy, sắc mặt trắng bech. “Chí Văn, mày điên rồi!”

Lúc này bác cả cũng tức giận, bước qua đó đẩy Dương Chí Văn một cái, ông ta thét một cách giận dữ: “Đây là ba tao, là ông nội của mày đấy, mày là cháu trai lớn của ông nội mày. Từ nhỏ ông nội mày đã xem mày là bảo bối, súc sinh như mày sao có thể giết chết ông nội mày!” “Tôi cũng không còn cách nào khác!” Dương Chí Văn đập gạt tàn, nổi trận lôi đình: “Tôi biết ông nội đối tốt với tôi, chuyện gì cũng bảo vệ tôi, nhưng ông lại muốn lấy tập đoàn nhà họ Dương ra bù đắp cho đôi cẩu nam nữ Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân, tôi không phục! Không phục!” “Tất cả sự nỗ lực của tôi là để cướp tập đoàn nhà họ Dương từ trong tay Dương Ninh Vân về, tôi làm được rồi, nhưng ông nội lại khiến việc sắp thành lại hỏng, khuyên cũng không được, ba bảo tôi làm sao nhịn được, làm sao nhịn được!”

Anh ta đỏ mặt tía tai, gân xanh nổi lên, giống như người mắc bệnh tâm thần vừa ra khỏi bệnh viện tâm thần. “Mày có thể thương lượng ổn thỏa với ông, tại sao lại làm vậy?” Chú út cũng sắp tức đến mức phát khóc, ôm Dương Chấn Kỷ vào lòng. “Mày muốn làm gì?”

Dương Chí Văn lập tức chặn ở trước mặt chú út. “Ông ấy là ba tao, tao phải đưa ông ấy đi bệnh viện, lẽ nào tạo có thể nhìn ông ấy bị súc sinh như mày đánh chết sao?” Chú út nói một cách tức giận, ông ta né Dương Chí Văn. “Chú không được đưa ông nội đi bệnh viện, không được!” Dương Chí Văn cản chú út: “Nếu chú đưa ông nội đi bệnh viện, ông còn sống thì tôi sẽ chết chắc!” “Tao không cần biết, tạo phải cứu ba tao!” Chủ út né Dương Chí Văn lần nữa. “Mẹ nó!” Dương Chí Văn nói một cách hung dữ: “Dương Thiên Thành, tôi cảnh cáo ông, dám đưa ông nội đi bệnh viện, tôi có thể khiến ông chết trên đường, ông có tin không?” “Chú phải tin, bây giờ tôi ghê gớm thế nào, công tử ăn chơi ở Đông Đô đều là anh em của tôi, đến cả chủ tịch cũ của công ty Giải trí Hoàng Gia như Trần Hoàng Thiên cũng nằm trong tay tôi. Ông cảm thấy ông lợi hại hơn Trần Hoàng Thiên, mạng lớn hơn cậu ta, thì ông cứ việc đưa ông nội đi bệnh viện, tôi cũng muốn xem thử mạng ông có lớn đến thế hay không!”

Chú út nghe vậy, ông ta lập tức dừng bước.

Hồi tưởng lại chuyện Trần Hoàng Thiên bị tông suýt chút nữa mất mạng, chú út không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Ông ta sợ.

Ông ta nở một nụ cười cay đẳng nói: “Đúng vậy, mày ghê gớm rồi, trước tiên là mưu sát Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vấn, bây giờ ngay cả ông nội mày cũng có thể giết chết được, sao lại không dám giết chú út như tao chứ?” “Một ngày nào đó trong tương lai, có phải mày sẽ giết cả ba mẹ mày luôn không?”

Bác cả nghe vậy, bước lên tát vào mặt Dương Chí Văn một cái, ông ta tiếc rèn sắt không thành thép: “Mày thật sự điên rồi, càng lúc càng mất hết tính người. Chú út mày nói đúng, một ngày nào đó trong tương lai, tao và mẹ mày khiến mày không vui, có phải mày sẽ giết luôn tụi tao không?” “Tôi không điên! Thật sự không điên!” Dương Chí Văn gào thét: “Chỉ cần chú út không đưa ông nội đi bệnh viện, thống nhất nói ông nội không cẩn thận nên bị ngã, đập vào gạt tàn rồi chết, thì tôi sẽ không sao, các người vẫn là người thân nhất của tôi.” “Ngày mai tôi sẽ cầm di chúc ông nội đã chuẩn bị từ trước đến tòa án, phán quyết tập đoàn nhà họ Dương cho tôi, đợi tôi làm chủ tịch, loại bỏ một phần cổ phần của nhà Dương Ninh Vân, đến lúc đó bảy phần cho tập đoàn nhà họ Dương của tôi, ba phần cho chú út, với quan hệ xã hội bây giờ, một năm kiếm sáu trăm tỷ một cách nhẹ nhàng, mỗi năm chú út có thể được chia mười tám tỷ, còn không thỏa đáng sao?”

Nói đến đây, anh ta nói với chú út bằng giọng điệu đã dịu đi: “Chú đưa ông nội đến bệnh viện, cho dù tôi không giết chủ, ông nội khỏe lại cũng sẽ đưa tôi vào tù, giao tập đoàn nhà họ Dương cho Dương Ninh Vân. Tôi chỉ có một phần cổ phần, mỗi năm có mấy người đến đòi tiền thì sao?” “Tôi muốn tốt cho chú thôi, giúp chú kiếm tiền đấy chú út, chú không thể suy nghĩ cho tôi và bản thân chú sao, nhất định ép tôi giết chú sao?”

Thím út nghe vậy, vội bước lên khuyên: “Thiên Thành, chúng ta không đấu lại Chí Văn, thôi thì nghe nó đi. Dù sao ông cụ cũng đã hơn bảy mươi tươi rồi, không sống được bao nhiêu năm nữa, lo ma chay trước cho ông ấy đi. “Nếu ông không nghe Chí Văn, thì không cứu được ông cụ đầu. Còn liên lụy đến bản thân ông, không đáng chút nào!” “Đúng vậy, chú út, nghe Chỉ Văn đi, nó sẽ không hại cậu đâu. Vợ bác cả cũng khuyên.

Chân chú út đã mềm nhũn, đặt Dương Chấn Kỷ lên ghế, quỳ xuống đất, miệng ông ta run rẩy nói: “Ba, không phải con không cứu ba, con cũng bị ép bất đắc dĩ thôi, ba đừng trách con

Dương Chấn Kỷ chậm rãi mở mắt ra, nói một cách tức giận bất lực: “Thiên Thành, ba không trách con, dạy dỗ con trai con cho tốt, đừng để sau này trở thành súc sinh như Dương Chí Văn “Con sẽ mà, ba, con sẽ mà.” Chú út vừa khóc vừa dập đầu.

Bác cả cũng khó xử, một bên là ba, một bên là con trai, ông ta vốn dĩ không biết nên đứng về bên nào. “Con cả. Dương Chấn Kỷ nhìn về phía bác cả. “Ba, con đây. Bác cả chạy qua đó, lau nước mắt. “Bụng dạ con không xấu, Chí Văn theo mẹ nó, sau này con trai của Chí Văn để con chăm sóc, đừng để mẹ nó chăm, cũng đừng để Chí Viễn chăm, tránh nhà họ Dương chúng ta lại có thêm một người mất nhân tính” Dương Chấn Kỷ nói với giọng điệu hơi yếu. “Biết rồi, ba, con biết rồi. Con sẽ nghe ba!” Bác cả thấy ông cụ không trách ông ta, ông ta lập tức quỳ xuống đất, khóc lóc đau khổ.

Lúc này Dương Chấn Kỷ mới di chuyển ánh mắt lên người Dương Chí Văn: “Tao có một thắc mắc, tai nạn xe của chú hai mày hơi giống tai nạn xe của Ninh Vân, có phải do mày tính kế không?” “Đúng vậy!”

Dương Chí Văn nói: “Chuyện đến nước này, tôi cũng không sợ để ông biết. Tai nạn xe của chú hai là do tôi tính kế, tôi tưởng sẽ xử lý chủ hai sạch sẽ, thì tôi có thể làm tổng giám đốc, nhưng tôi tuyệt đối không ngờ rằng ông lại giao vị trí tổng giám đốc để Dương Ninh Vân làm, tôi hận!” “Lúc đó tôi nghĩ rằng xử lý luôn Dương Ninh Vân, thì tôi có thể làm tổng giám đốc nhưng tôi không dám. Nếu xử lý luôn cả Dương Ninh Vân, e là ông sẽ không cho là tai nạn bất ngờ, mà là mưu sát, chắc chắn sẽ nghi ngờ tôi và ba tôi.” “Cho đến khi tôi kết giao với thiếu gia nhà giàu như cậu Chu, tôi có được sức mạnh, cũng có được chỗ dựa, mới dám tính kế xử lý Dương Ninh Vân, ai biết được mạng cô ta lớn nên không giải quyết xong “Câu trả lời này của tôi, ông hài lòng chưa ông nội?” Dương Chí Văn nở nụ cười khiến người ta sợ hãi, bây giờ với quan hệ xã giao của anh ta vốn dĩ không sợ nói cho người khác biết. Chỉ cần không có chứng cứ, cho dù truyền ra ngoài thì cũng không ai có thể đưa anh ta vào tù. “Mày.!”

Dương Chấn Kỷ nghe xong, hai mắt trừng to, ông ta từ trên ghế đứng dậy, bàn tay chỉ vào Dương Chí Văn run rẩy mãnh liệt, ông ta thốt ra hai chữ từ kẽ răng một cách căm hận: “Súc sinh.” ‘Phụt!

Ông ta lập tức bị nộ khí công tâm, phun một ngụm máu ra ngoài, sau đó ngã xuống ghế, miệng lệch sang một bên, co giật mãnh liệt. “Ba!”

Bác cả và chú út đều sợ hãi.

Dương Chí Văn bước qua đó, anh ta nói: “Ba, chủ út, hai người tránh ra, con tiễn đưa ông nội lần cuối, tránh để ông quá mức oán giận mà chết đi, sẽ không sạch sẽ đầu

Nói xong, anh ta dùng tay bóp ông cụ. “Đừng!”

Bác cả vội nằm lấy tay của Dương Chí Văn, đẩy anh ta ra, nói một cách vô cùng tức giận: “Lúc nhỏ tạo thật sự nên bóp chết mày, ông nội mày đã bị trúng gió rồi, đã không ngồi dậy được nữa, sẽ không uy hiếp được mày, mày còn muốn đánh chết ông, mày còn là người không hå?” “Ông cũng đã bị như vậy rồi, giữ lại có tác dụng gì?” Dương Chí Văn tức giận nói. “Nói mày là súc sinh, mày quả thật là súc sinh!” Bác cả thét một cách tức giận: “Ông ấy là ba tao, trước đây nhà họ Dương tụi tao nghèo, bà nội mày sinh ra ba đứa con trai và một đứa con gái. Ông nội mày không muốn để tụi tao sống khổ sở nên ra ngoài làm công kiếm tiền, bà ấy đã chịu khổ rất nhiều, mới có được tập đoàn nhà họ Dương, mày biết không?” “Ông ấy đã cho tụi tao tất cả, ông ấy muốn lấy lại tao cũng không có bất kỳ lời oán trách nào, là súc sinh mày không phục, đánh ông nội mày thành thế này” “Bây giờ ông ấy trúng gió rồi, không thể uy hiếp được mày, mày còn muốn giết ông ấy, không để tạo báo hiếu, có phải ngày nào đó tao già rồi, bị trúng gió, thì mày cũng muốn bóp chết tạo, có đúng không?”

Dương Chí Văn im lặng.

Nghĩ một lúc lâu sau, anh ta mới nói: “Con không ngăn cản ba và chú út báo hiếu, nhưng hai người đừng để ông ấy khỏe lại, con không quan tâm việc trúng gió, sống lại thì con sẽ bóp chết ông ấy!

Nói câu này xong, anh ta hùng hổ ra ngoài. “Đúng là tạo nghiệt. Tạo nghiệt mà!” Bác cả chau mày.

Vợ bác cả hừ nói: “Tiễn ông cụ đi một cách thoải mái thì không chịu, cứ đòi gây thêm phiền phức, thế này ông cụ đau khổ, sau này ông cũng bận việc, ông không sợ phần và nước tiểu sao?” “Cút!” Bác cả thét,

Vợ bác cả hừ một tiếng rồi lên lầu. “Anh cả, mau bể ông cụ vào trong phòng, lau mặt cho ông rồi cầm máu, nếu không chúng ta sẽ mất đi cơ hội báo hiếu. Chú út thúc giục.

Sau đó hai anh em bế Dương Chấn Kỷ lên lầu. “Thật không hiểu nổi, thêm phiền phức thì có ý nghĩa sao? Sau này bảo tôi chăm sóc, tôi sẽ không chăm sóc đâu” Thím út trợn mắt trắng, mọi người đều đi hết rồi, chỉ còn một mình bà ta lau sạch vệt máu dưới đất.

Sáng ngày hôm sau, Dương Ninh Vân đã sớm tỉnh dậy, thấy Trần Hoàng Thiên vẫn đang ngủ say sưa, cô ngả vào lòng anh, thầm nói: “Đêm qua Trần Hoàng Thiên tốn bao nhiều công sức vào giám đốc Phương nên mới mệt đến mức này sao?”

Cô rất tò mò.

Nhưng rất nhanh, cô chau mày lại: “Trần Hoàng Thiên cứu giám đốc Phương, mình không có lý do trách anh ấy, cũng không có tư cách trách anh ấy, nhưng lỡ giám đốc Phương có con với Trần Hoàng Thiên thì làm sao đây?” “Liệu Trần Hoàng Thiên sẽ vì chịu trách nhiệm với giám đốc Phương mà ly hôn với mình không?”

Nghĩ đến đây, cô vô cùng lo lắng và phiền muộn. Vào lúc này, điện thoại cô vang lên.

Thấy mẹ gọi đến, cô vốn dĩ không muốn nghe máy, nhưng vang rất lâu, cuối cùng cô cũng bắt máy. “Mẹ, chuyện gì vậy?”

Điều nằm ngoài dự đoán của cô là mẹ cười ha ha nói: “Con gái, mẹ nói con biết đêm qua mẹ đến chỗ ba con gây rối, nói hết sự việc, ba con vô cùng áy náy, nói phải giao tập đoàn nhà họ Dương cho con và Trần Hoàng Thiên, bù đắp cho hai đứa con đấy!” “Con và Trần Hoàng Thiên mau đến chỗ ba con, nhận lấy tập đoàn nhà họ Dương, hai con sẽ không cần thuê nhà ở bên ngài nữa, mẹ sẽ mở rộng cửa để hai con về nhà.