Chàng Rể Đào Hoa

Chương 173



Theo quy tắc của nhà họ Trần, đào tạo ra một nữ tổng giám đốc, không được sự đồng ý của nhà họ Trần, đã tự ý mất trinh, chính là muốn làm thức ăn cho cá mập!

Nhà họ Trần là một trong mười nhà giàu có nhất Để Độ, rất lớn mạnh, có thủy cung dưới lòng đất, nuôi vài con cá mập.

Tuy nhiên anh cũng chưa có gặp qua nữ tổng giám đốc bị làm thức thức ăn cho cá mập. Đó là bởi vì từ trước đến nay chưa từng có trường hợp nào cả, và cũng không ai dám vi phạm.

Mà lần này Phương Thanh Vân mất trinh với anh, ông cụ nhà đó cho người tới bắt về, một khi đã bị đưa về, chỉ

Anh không dám tưởng tượng đến.

Dù là anh có vợ, không dám hy vọng xa vời với Phương Thanh Vân, nhưng ở trong lòng anh, Phương Thanh Vân giống như một người em gái của anh vậy. Anh không đành lòng nhìn cô ấy bị mang đi làm thức ăn cho cá mập. “Ha ha.”

Bên trong điện thoại vang lên tiếng cười khan của ông nội Trần Hoàng Thiên: “Trần Hoàng Thiên à, rất tàn nhẫn đó, dám nổ súng với anh hai mày, không nghĩ tới hậu quả sao?” “Vẫn nghĩ là mày có ông ngoại là chỗ dựa. Tao đây sẽ không dám bắt mày sao? Không dám bắt Phương Thanh Vân sao? “Không” Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Lúc đẩy tôi quá kích động, ông muốn trách thì cứ trách tôi, dù gì thì người ông nhắm đến vẫn là tôi, đừng mang sự tức giận đối với tôi, đánh lên người Thanh Vân có được không?” “Đúng, cô ấy mất trinh với tôi, nhưng không phải do cô ấy tự nguyện, cô ấy bị người khác bỏ thuốc, tôi vì cứu cô ấy, mới xay ra quan hệ cùng với cô ấy mà thôi.” “Lúc đó cô ấy bị rơi vào trạng thái hôn mê, không biết chuyện gì xảy ra cả, nếu như tinh thần của cô ấy tỉnh táo, chắc chắc sẽ không dám vi phạm vào nội quy mà ông nói: “Cho nên, tôi xin ông, đừng bắt cô ấy làm theo quy tắc có được không?”

Anh không còn cách nào khác, lại càng không dám đe dọa, sư phụ anh đã mất, anh lại là một kẻ tàn tật, uy hiếp hay đe dọa cũng chỉ chọc cho ông nội anh tức giận hơn thôi, sẽ gây bất lợi cho Phương Thanh Vân,

Cho nên vì sự an toàn của Phương Thanh Vân, anh tình nguyện ăn nói khép nép. Cho dù là quỳ xuống cầu xin, anh cũng đồng ý.

Bởi vì căn bản là anh không có năng lực to lớn có thể chống đói lại cả nhà họ Trần được.

Có lẽ ở nhà họ Trần bây giờ, còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. “Có thể”

Trần Hiểu Sinh bình tĩnh nói: “Tròng vòng ba ngày đến nhà họ Trần, cho anh hai mày đánh gãy hai chân mày tao sẽ tạm tha cho cô ta tội chết.

Trần Hoàng Thiên nghe vậy thì híp mắt lại: “Ông giả, đều là cháu đích tồn của ông, anh hai làm như thế với tôi, trong lòng ông không thấy day dứt sao?” “Tôi đánh anh ta một cái, bẻ gãy một tay của anh ta, căn bản là không đủ để cho anh ta trả lại những đau đớn lên người tôi, vậy mà ông lại còn muốn tôi bồi thường cho anh ta gấp đôi. “Bố anh ta là con ông, vậy bố tôi không phải con ông sao?”

Trần Hoàng Thiên không muốn thất lễ, nhưng do tâm lý bất ổn, anh từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan, không gây sự với ai, ở nhà cũng không đòi Quản Gia để xin tiền tự nhận mình không làm mất lòng ông già.

Theo lý mà nói, một đứa bé cho dù không được yêu thương, nhưng cũng không nên ghét bỏ như thế chứ?

Nhưng từ khi anh còn nhỏ đến nay, ông già đó cũng không bao giờ vui vẻ dễ gần với anh. Giống như anh đã làm điều gì có lỗi với ông ta vậy, anh cũng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra. “Căng thẳng với tao cũng vô dụng mà thôi, trong vòng ba ngày tới phải đến nhà họ Trần để cho anh hai mày đánh bị thương hai cái, nếu không Phương Thanh Vân phải chết.” Trần Hiểu Sinh nói.

Trần Hoàng Thiên: “ Anh không biết nên nói gì nữa.

Cho dù mình có là con ngoài giá thú đi nữa, thì ông ta cũng không thể đối xử với mình như vậy được. “Con mẹ nó..

Trầm Thiên Sơn giật lấy điện thoại từ tay Trần Hoàng Thiên, quát: “Trần Hiểu Sinh, cái gì mà đòi động đến hai chân của cháu ngoại tôi, ông nói rõ ràng cho tôi nghe xem nào!” “Ha ha.” Trần Hiểu Sinh cười cười: “Là ông Trầm Thiên Sơn sao? Cháu ngoại ông làm bị thương một chân của cháu đích tôn tôi, tôi phải bắt nó trả lại, ông không đồng ý sao?” “Đồng ý con mẹ ông ấy!” Trầm Thiên Sơn chửi ầm lên: “Không phải mẹ nó chứ ông sợ tôi sao, cầu xin tôi đừng ra tay với nhà họ Trần các người sao, muốn dành thời gian bù đắp thật tốt cho cháu ngoại tôi sao?” “Ông Trầm, nói chuyện đừng khó nghe thế chứ.” Trần Hiểu Sinh bình tĩnh nói: “Đúng, tôi có nói như vậy, ba mươi năm ở Đông, ba mươi năm ở Tây. Ông không biết sao?” “Khi đó tôi sợ ông là bởi vì hiệp hội Thiên Minh của các ông có nhiều người tài, tôi sợ khi đó nếu không minh bạch được thì sẽ chết” “Nhưng bây giờ tôi không sợ nữa, nguyên nhân không phải vì hiệp hội Thiên Minh các người và Đằng Thanh Xã. Mà là cháu gái tôi sẽ gả vào nhà họ Tiêu, đứng thứ hai trong tứ đại gia tộc” “Kết hôn với nhà họ Tiêu, ông cho rằng tôi sẽ còn sợ cuộc gặp gỡ với hiệp hội Thiên Minh của ông sao?” “Cái gì?” Trầm Thiên Sơn kinh ngạc hỏi: “Nhà họ Trần các người chuẩn bị kết thông gia với nhà họ Tiêu?

Trần Hoàng Thiên nghe thấy vậy, rốt cuộc cũng hiểu ra. Nhà họ Tiêu, tứ đại gia tộc đứng thứ hai Để Độ. Không có nhà họ Tiêu nào trong danh sách nhà giàu ở quốc gia, nhưng nhà họ Tiêu nhất định rất giàu có, gia tộc rất có thể lực.

Anh cũng không biết có bao nhiêu tiền, dù sao cũng không kém tiền, là gia tộc có lịch sử hai trăm năm, gia tộc có thể trụ được hai trăm năm khủng khiếp cỡ nào, Trần Hoàng Thiên cũng không biết.

Nhưng Trần Hoàng Thiên biết nhà họ Tiêu là một gia tộc võ lâm cổ đại, nghe nói ông nội nhà họ Tiêu là yêu quái trăm tuổi, thực lực rất mạnh, ít nhất so với tiền bối của hắn ở đại nội

Anh nhìn biểu cảm khiếp sợ của chủ hai, anh chỉ biết hiệp hội Thiên Minh không phải đối thủ của nhà họ Tiêu. “Ông sợ sao Trầm Thiên Sơn?”

Trần Hiểu Snh cười nói: “Từ khi ông tìm được Trần Hoàng Thiên rồi mang nó đến nhà họ Trần, sau khi bị ông uy hiếp, tôi đã nghĩ, làm sao mới có thể không bị uy hiếp ” “Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ cần kết hôn với tứ đại gia tộc, mới có thể không bị hiệp hội Thiên Minh uy hiếp.” “Đương nhiên, nhà họ Khổng và nhà họ Triệu vẫn chưa đủ. Chỉ bằng cách kết hôn với nhà họ Vương và nhà họ Tiêu, mới có thể không sợ hiệp hội Thiên Minh của ông.” “May mắn thay, chị gái thứ năm của Trần Hoàng Thiên nó đã không làm tôi thất vọng. Sau bao nỗ lực, cuối cùng cũng giành được sự sủng ái của con trai thứ hai nhà họ Tiêu. Chúng nó đã đính hôn vào ngày hôm kia. Có ư cuộc hôn nhân này, chắc chắn tôi sẽ không sợ hiệp hội Thiên Minh của các ông nữa. “Hơn nữa, tôi đã nói với trưởng gia tộc nhà họ Tiêu. Ông ấy bảo tôi đừng sợ, một ngày nào đó, tôi và các con trai của tôi sẽ chết oan uổng, trưởng tộc nhà họ Tiêu sẽ mang trách nhiệm tính sổ lên đầu của hiệp hội Thiên Minh của các người. Đến lúc đó mà lão đại của các người chết, đừng trách tôi không nhắc nhở ông.” “Ông…!” Trầm Thiên Sơn đột nhiên nổi giận.

Ông nội nhà họ Tiêu quả lợi hại, là cao thủ của thần, sư phụ của Trần Hoàng Thiên còn chưa vượt qua được tại ương. Nhưng cũng không phải không sợ, mà mấu chốt là ông cụ nhà anh đi độ kiếp, ở bên anh không có ai có đủ sức để đấu lại với ông cụ nhà họ Tiêu.

Cho dù nhà họ Trầm có phòng thủ kiên cố, nhưng nếu một sát thủ có cảnh giới cao muốn đi vào, vẫn rất là thoải mái.

Đây là lý do tại sao anh sợ.

Trần Hoàng Thiên nhận điện thoại của Trầm Thiên Sơn, nói: “Ba ngày nữa tôi hứa với ông là tôi sẽ tới nhà họ Trần, nhưng ông cũng phải đảm bảo rằng Phương Thanh Vân được an toàn” “Tao còn phải cam đoan với mày sao?” Trần Hiểu Sinh lạnh lùng nói: “Mày tin thì đến, không tin thì đừng tới.

Tút tút…

Trực tiếp cúp điện thoại.

Trần Hựu nắm chặt tay. “Trần Hoàng Thiên, ông của anh, có phải muốn anh quay về để đánh bị thương chân trái của anh không?” Dương Ninh Vân khoác tay anh với vẻ lo lắng hỏi Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên mỉm cười: “Bà xã, đừng lo lắng, có bác sĩ Tôn, chỉ cần anh chưa chết, bác sĩ Tôn có thể chữa trị cho anh mà”

Dương Ninh Vân hoàn toàn không biết phải nói gì. Nếu không cho Trần Hoàng Thiên đi, sẽ làm Trần Hoàng Thiên nghĩ cô bụng dạ hẹp hòi, không cho anh đi cứu Phương Thanh Vân

Chỉ là nếu ch Trần Hoàng Thiên đi, có thật sự không yên tâm, nếu thật sự anh bị đánh lên chân trái hai cái nhớ đầu đánh lên đầu anh Trần Hoàng Thiên sẽ không có chuyện gì chứ?