Chàng Rể Đào Hoa

Chương 176



Chương 176: Ông ấy là động vật máu lạnh!

Trần Hoàng Thiên nhíu mày, đúng thật là xe của ông “Tại sao đúng lúc này lại về cơ chứ, đúng là chuyện nội! xấu”

Trần Hoàng Thiên buồn bực trong lòng.

Thậm chí anh còn có dự cảm không lành.

Đám người họ Trần kia, đều là một đám ăn hại, anh ấy có thể tùy tiện mà uy hiếp, mà ông nội thì không giống như thế, ông ta là một lão hồ ly xảo quyệt. Anh đấu không lại ông ta.

Nếu như ông nội không trở về, anh có thể đưa Dương Ninh Vân và Phương Thanh Vân ra nước ngoài, đợi đan điền của anh hồi phục, sức mạnh của anh ta tăng lên, đủ để tranh cao thấp với ông Tiêu thì lúc đó anh đã có thể không cần kiêng kị gì họ nhà Trần.

Nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ cần bà xã và Phương Thanh Vân ở bên cạnh. Anh có thể đợi được, dù sao thì quân tử mười năm trả thù chưa muộn.

Nhưng không ngờ được, ngay lúc này, ông nội lại quay “Trần Hoàng Thiên, ông nội quay về rồi, còn không mau thả anh họ cháu ra!” Bác cả lập tức kêu lên, ông nội quay về rồi là ông ta lại có chỗ dựa rồi. “Sau khi thương lượng với ông nội, tôi sẽ thả Trần

Hoàng Dương ra.” Trần Hoàng Thiên nói. “Thương lượng?” Một tiếng cười khẩy vang lên: “Cậu có tư cách để thương lượng với tôi sao?”

Trần Hoàng Thiên nghe xong, quay lại chỉ thấy ông lão nghiêm mặt từ trên chiếc Roll Royce bước xuống, miệng nở nụ cười đầy ý tứ nhìn anh.

Trần Hoàng Thiên nuốt nước miếng, lời của ông lão làm cho anh ta vốn bất an lại càng bất an hơn. “Ông nội cứu cháu! Mau cứu cháu!”

Trần Hoàng Dương kêu lên, chỉ sợ sẽ bị đồng quy vu tận với Trần Hoàng Thiên. “Kêu cái gì mà kêu, chả có cốt khí gì!”

Trần Hiếu Sinh không vui vẻ gì thả ra một câu, hai ông lão khác từ bên cạnh bước xuống, từ đằng sau Trận Hoàng Thiên, đi đến trước mặt anh, nhàn nhạt nói: “Cất hết súng đi, làm loạn cái nhà họ Trần này có khác gì đám thổ phỉ ngoài kia không!”

Vừa dứt lời, gần trăm tên vệ sĩ đều thu súng lại.

Lúc này, Trần Hiếu Sinh quay sang nhìn Trần Hoàng Thiên, nói: “Không nghe thấy tôi nói cất súng đi à?” “Đã nghe thấy a

Trần Hoàng Thiên nuốt nước miếng, nói: “Cháu đưa vợ và Phương Thanh Vân ra khỏi nhà họ Trần, sau khi lên xe, cháu sẽ thả Trần Hoàng Dương ra.” “Ha ha.”

Trần Hiếu Sinh nhếch mép: “Cậu cho rằng tôi sẽ để các cậu trốn khỏi thủ đô sao?” “Cho dù là các cậu trốn được khỏi thủ đô, thì cậu cho rằng, các cậu an toàn sao?” “Cậu sai rồi, cậu ba à, cho dù cậu có là Tôn Ngộ Không, thì ông nội cậu chính là Như Lai, cậu chạy không thoát được đâu.”

Khuôn mặt ông tràn đầy tự tin, như thể trong mắt ông Trần Hoàng Thiên chẳng khác nào một con kiến.

Trần Hoàng Thiên không thể không chấp nhận, nếu thả Trần Hoàng Dương ra rồi lên xe, ông nội chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, hẳn anh sẽ không thể ra khỏi thủ đô. “Vậy thì cháu sẽ đưa Trần Hoàng Dương theo. Khi nào an toàn cháu sẽ thả Trần Hoàng Dương ra.” Trần Hoàng Thiên nói. “Ha ha!” Trần Hiếu Sinh cười nói: “Tôi nói rồi, cho dù cậu có là Tôn Ngộ Không, thì tôi chính là Như Lai, cậu chạy không thoát đầu, cậu còn không tin sao?”

Nói đến đây, ông xua xua tay: “Thả anh cậu ra, đừng có đùa với tôi, không chừng chọc giận tôi, tôi sẽ khiến cho ba mẹ vợ cậu, vợ cậu và cả Phương Thanh Vân, còn có cả nhà Phương Thanh Vân và những người ở ngoài xe kia đều cùng chết với Trần Hoàng Dương.” “Cùng lắm là mất đi một thằng cháu, thêm cậu nữa là hai, tôi có bao nhiêu là thằng cháu khác cơ mà, cậu không đùa với tôi được đâu.”

Trần Hoàng Thiên: “…”

Anh biết ông nội ra tay rất tàn nhẫn. Người có thể làm ra sản nghiệp hàng nghìn tỷ như thể làm sao có thể không tàn nhẫn được.

Nhưng anh không ngờ, ông có thể tàn nhẫn đến thế. Anh tin chắc là nếu đẩy ông vào đường cùng, ông thậm chí đến họ hàng cũng không nhận. Bởi vì trước nay ông đều không thích những người làm trái với lời ông nói. “Được, cháu thả.”

Trần Hoàng Thiên còn có thể làm gì khác đây?

Anh đến là để cứu Phương Thanh Vân, chứ không phải là để làm hại cô ấy, càng không phải đẩy vợ vào nguy hiểm, nếu bản thân vẫn còn cố chấp, chắc chắn tất cả sẽ phải chết.

Chỉ vì Trần Hoàng Dương mà bắt từng này người chết theo thì thật không đáng

Vì thế, anh đẩy Trần Hoàng Dương ra, vứt súng vào vườn hoa bên cạnh. “Dạy cho cậu ta một bài học đi.”

Ông nội chỉ lạnh lùng chỉ vào Trần Hoàng

Ngay tức khắc

Thiên.

Một ông lão khác đi đến, không đợi Trần Hoàng Thiên phản ứng lại, nắm lấy cổ áo anh, xách lên như xách một con chim, đập mạnh xuống đất.

Bộp!

Sàn bê tông bên dưới bị đập đến mức xuất hiện vài vết

Khu!

Trần Hoàng Thiên phun ra một ngụm máu. “Trần Hoàng Thiên!” “Cậu ba!”

Dương Ninh Vân và Phương Thanh Vân bị dọa phát sợ, lập tức chạy đến chỗ Trần Hoàng Thiên, lại bị sức mạnh từ ông lão bên cạnh làm cho kinh ngạc, cả hai đều ngã xuống đất.

Sau đó ông nội lại tiếp tục nằm lấy cổ áo anh, đập mạnh xuống đất. Trần Hoàng Thiên lại tiếp tục phun ra một ngụm máu,

Khu! sau đó liên tục họ ra máu.

Đây chính là tông sư Đan Cảnh, hiện tại anh không thể phát huy năng lượng của tu vi Đan Cảnh thì không thể đánh lại được. “Khốn khiếp!”

Trần Hoàng Dương xông tới, dẫm mạnh lên ngực Trần Hoàng Thiên, thậm chí đến tiếng xương gãy cũng nghe được, nhưng thậm chí Trần Hoàng Thiên còn không kêu một tiếng nào. “Đừng đánh nữa! Cầu các người đừng đánh chồng tôi nữa! Tôi quỳ xuống cầu xin các người!”

Dương Ninh Vân vừa khóc vừa quỳ trước mặt Trần

Hiếu Sinh dập đầu rồi lại dập đầu. “Chủ tịch, cậu ba mệnh khổ, ông không thấy cậu ấy đáng thương sao chủ tịch?”

Phương Thanh Vân cũng quỳ xuống trước mặt Trần Hiếu Sinh, khóc lóc không ngừng. “Hừ!”

Trần Hiếu Sinh cười lạnh, quay đầu sang một bên, không thèm để ý. “Ông nội, cầu xin ông tha cho Trần Hoàng Thiên. Ông tha cho Trần Hoàng Thiên đi mà!” Dương Ninh Vân ôm lấy một bên chân Trần Hiếu Sinh khóc lóc bị thương. “Cút ngay!” Trần Hiếu Sinh nhấc chân đá một cái, đem Dương Ninh Vân đạp sang bên cạnh.

Lúc này, tiếng Trần Hoàng Thiên vang lên. “Bà xã, Thanh Vân. Không phải cầu xin ông ta, ông ta là động vật máu lạnh, có cầu xin ông ta cũng vô dụng, không cần ủy khuất bản thân.” “Hu hu…”

Dương Ninh Vân khóc lên khóc xuống. Muốn chạy đến ôm lấy Trần Hoàng Thiên, thay anh chịu đòn, nhưng lại bị cản lại không đi được.

Lúc này, một chiếc xe đi đến. Dừng lại cách đó không xa, sau đó Trần Hạo Thịnh, quản gia Lưu, Chung đại sư, từ trên xe bước xuống. “Ha ha ha!”

Nhìn thấy Trần Hoàng Thiên bị giẫm đến nôn ra máu, Trần Hạo Thịnh không nhịn được bật cười thành tiếng: “Trần Hoàng Thiên ơi là Trần Hoàng Thiên, hai ngày trước ở Đông Đô, cậu còn đánh tôi thoải mái, mà bây giờ lại bị anh cả cậu giẫm lên thế này có phải rất không thoải mái không?” “Có giỏi thì giẫm chết tôi đi, nếu không đợi khi tôi hồi phục, nhất định sẽ báo thù, tôi sẽ lấy lại tất cả gấp mười, gấp trăm, gấp nghìn lần!”

Trần Hiếu Sinh vừa nghe những lời này, trong mắt liền ảnh lên tia tức giận, hét lớn: “Trần Hoàng Dương, đạp chết nó cho ông!” “Vâng thưa ông nội!”

Trần Hoàng Dương cầu còn không được, sau đó giảm thật mạnh. “Đừng làm thế”

Trần Hạo Thịnh lập tức hét lớn: “Anh mà đạp chết cậu ta, hai phát súng kia tôi còn chưa trả thù được, cậu ta chết rồi mới trả thù thì còn ý nghĩa gì nữa anh cả, anh dừng lại đã, để tôi trả lại cậu ta hai phát súng kia rồi anh lại giảm tiếp.”

Trần Hoàng Dương nghe xong liền dừng lại. “Ha ha!”

Trần Hạo Thịnh vui vẻ, đẩy xe lăn, đưa tay trái ra lớn tiếng: “Đưa Desert Eagle cho tôi!”

Rất nhanh đã có vệ sĩ đưa Desert Eagle cho anh ta. “Khốn khiếp!”

Desert Eagle vừa được đưa đến tay, Trần Hạo Thịnh vô cùng đắc ý: “Đánh gãy tay phải của tôi, tay trái lại không thuận, tôi mà bắn trượt, làm cậu bị thương thì đừng trách anh hai cậu.”

Trần Hạo Thịnh nói, cố ý muốn làm Trần Hoàng Thiên bị thương, nói tiếp: “Này thì dám ngủ với Thanh Vân, tôi bắn nát chỗ đó của cậu!”

Dương Ninh Vân và Phương Thanh Vân không dám nhìn, bị dọa sợ.

Nhất là Dương Ninh Vân, hét đến khản cổ: “Đừng mà! Đừng mà! Tránh chỗ đó ra! Tránh ra!”

Cô còn muốn có con với Trần Hoàng Thiên mà. “Ha ha!”

Trần Hạo Thịnh cười lớn: “Tay trái tôi không thuận, không có cách nào khác rồi, dù sao thì cậu ta cũng phải chết, đánh chỗ nào mà chả như nhau.”

Nói rồi, anh ta chuẩn bị bóp cò.

Cạch cạch,

Đột nhiên một tiếng còi vang lên.

Tất cả đều quay lại tìm, một chiếc Audi A6 màu trắng đi tới.