Chàng Rể Đào Hoa

Chương 192



“Cái gì?”

Tiêu Hùng ngày người khi nghe thấy những lời đó. Muốn anh ta đánh ngã Trần Hoàng Thiên, điều này làm sao có thể?

Nếu trong trạng thái sung mãn, có lẽ anh ta sẽ không sợ Trần Hoàng Thiên, nhưng tối hôm qua vì Cảnh Thái Lam giá một trăm năm mươi triệu, bị ông nội và ba của anh ta đánh chỉ còn nửa cái mạng, anh ta liền trút giận lên người Trần Lam Ngọc, làm việc cả đêm, hôm nay rất xuất thần, nếu không phải Trần Lam Ngọc nói với anh ta, hôm nay Trần Hoàng Thiên sẽ chết, thì anh ta mới không đến đây, chỉ muốn ngủ, đứng đây nãy giờ chân của anh ta cũng đã mềm nhũn.

Với trạng thái bây giờ, kêu anh ta đối đầu với Trần

Hoàng Thiên. “Cháu không dám?”

Ông cụ Tiêu quay đầu nhìn về phía Tiêu Hùng, sắc mặt lập tức trầm xuống. “Không phải ông nội, không phải vậy.”

Trần Lam Ngọc nhanh chóng xua tay. Cười nói: “Ý của Tiêu Hùng không phải như vậy, Tiêu Hùng chỉ có chút ngạc nhiên, bởi vì ông nội muốn anh đánh với tên vô dụng này

Nói đến đây, cô ta còn không quên nhìn về phía Tiêu Hùng: “Phải không Tiêu Hùng. Không phải anh sợ Trần Hoàng Thiên, mà là anh ta không xứng để anh đánh tay đôi đúng không?” “Ừm. Ừ

Tiêu Hùng gật đầu cười.

Ông cụ Tiêu mới quay đầu lại, nói: “Trong hậu bối nhà họ Tiêu, ông nội dẫn cháu theo, cho dù anh ta không xứng, cháu cũng phải lên, giẫm đạp anh ta dưới chân.

Lúc này Tiêu Hùng khóc không ra nước mắt. Đây không phải là muốn anh ta đi tìm chết sao?

Không phải chỉ anh ta tìm chết, nhưng nhà họ Tiêu mất mặt, vậy thì anh ta không phải là không có duyên với vị trí của người thừa kế nhà họ Tiêu sao?

Nhưng Trần Lam Ngọc không biết sự lo lắng của Tiêu Hùng, ngược lại vui vẻ nói: “Tiêu Hùng, mau đi giẫm đạp Trần Hoàng Thiên dưới chân đi, để anh ta biết trước mặt anh, thì anh chỉ là một con gà yếu ớt!”

Tiêu Hùng rất muốn tát cô ta một bạt tay.

Làm sao cô ta không nghĩ, lỡ như anh ta bị giẫm dưới chân, thì hậu quả sẽ là gì? “Làm sao. Anh không dám đánh tay đôi với tôi sao chuẩn bị làm rùa rụt cổ hả?”

Nhìn thấy Tiêu Hùng ngày người, Trần Hoàng Thiên chế nhạo hỏi.

Đánh ngã hậu bối nhà họ Trần, nếu Trần Hiếu Sinh còn không động lòng, vậy thì anh sẽ đánh ngã hậu bối có thực lực đứng thứ hai ở của nhà họ Tiêu là Tiêu Hùng. Anh tin sẽ khiến Trần Hiếu Sinh động lòng.

Thậm chí sẽ không nghĩ đến cái chết của anh ta nữa, cũng sẽ không vì anh ta mà liên lụy đến Phương Thanh Vân nữa. “Cái rắm!”

Tiêu Hùng tức giận nói: “Hôm nay tôi không khỏe, không có trạng thái, nếu không tôi đã đánh anh như một con chó!” “Vậy sao?” Trần Hoàng Thiên đút một tay vào túi: “Nếu anh đã không khỏe, vậy tôi chỉ dùng một tay, như vậy sẽ không chiếm lời của anh?” “Được thôi.

Tiêu Hùng vui vẻ, liền đi về phía trước, đắc ý nói: “Tôi thật sự không khỏe, nhưng nếu có một chút trạng thái, tôi tuyệt đối sẽ đánh anh như một con chó “Nhưng anh đã nhường tôi một tay, nếu tôi còn giả vờ cãi nữa, vậy thì quá mất mặt nhà họ Tiêu “Đương nhiên, hôm nay anh giảm tôi dưới chân, đợi hai ngày sau trạng thái của tôi trở về, tôi có thể khiêu chiến với anh, đến lúc đó tôi không cần anh nhường, chúng ta dựa vào bản lĩnh thật mà đấu một trận. “Không cần” Trần Hoàng Thiên Lắc đầu: “Dùng một tay đối với anh là đủ rồi.” “Anh dám xem thường tôi.”

Vẻ mặt Tiêu Hùng tức giận, không nói hai lời, trực tiếp thực hiện một đường cắt bên trái.

Trần Hoàng Thiên ngã người ra sau.

Phù!

Một cơn gió lướt qua mũi anh. “Hay!”

Đám người Trần Hoàng Dương vỗ tay nói hay. “Nếu không phải anh ta trốn nhanh, thì một đấm của

Tiêu Hùng lúc đó đã đánh ngất anh ta!” Trần Hoàng Hạo nói. Thấy cú đấm không đánh trúng. Tiêu Hùng thuận thế đả một cước vào chỗ yếu của Trần Hoàng Thiên.

Giữa tia lửa và ngọn lửa, Trần Hoàng Thiên khé nghiêng người, tránh được cú đá nặng nề này. “Thật là, nếu như một cước này mà trúng, tuyệt đối anh ta sẽ ngã xuống.” Trần Hoàng Phong cười nói.

Tiếp theo Tiêu Hùng lại đá một cú đá xoáy, lại đá ra sau, lại một cú đấm nặng nề khác, nhưng đều bị Trần Hoàng Thiên khéo léo tránh được. “Các người xem, tên vô dụng Trần Hoàng Thiên còn không dám đánh trả, chỉ biết trốn trên sàn, Hùng của tôi lợi hại lắm phải không?” Trần Lam Ngọc kích động nhảy lên. “Lợi hại! Quá lợi hại!” Đám người Trần Hoàng Dương lần lượt cường điệu, miệng còn không quên hộ: “Tiêu Hùng cố lên!”

Đến cả Trần Hiếu Sinh cũng không nhịn được mà nói: “Thông gia, hậu bối của nhà họ Tiêu mọi người thật có năng lực, đánh đến tên súc sinh kia cũng không đánh lại được, chỉ có thể trốn”

Ông cụ Tiêu cũng vừa ý gật đầu, còn không quên khoe: “Tiêu Hùng ở nhà họ Tiêu. Trong hậu bối thực lực chỉ sau Tiêu Vương, năm nay chỉ hai mươi sáu tuổi, đã là ám công tầng năm, tương lai ám công sẽ đột phá hơn. Bước vào đan cảnh, thành một tông sư cấp cao thủ

Trần Hiếu Sinh nghe như vậy rất vui: “Ngọc Đình có thể gả cho Tiêu Hùng, là phúc khí của nó. “Ha ha!”

Ông cụ Tiêu nghe như vậy rất thoải mái, bắt đầu cười.

Nhưng bọn họ không biết, lúc này trong lòng Tiêu Hùng như có hàng vạn con ngựa bùn giầm lên.

Điều này ép anh ta phải tiêu hao chút năng lượng cuối cùng!

Nghĩ đến đây, anh ta tức giận nói: “Anh có thể đừng trốn nữa không, thử hỏi anh có dám đối mặt chính diện không?” “Có thể chứ. Trần Hoàng Thiên ngừng trốn: “Anh đã tấn công tôi nhiều rồi, cũng đến lượt tôi cho anh một phát chứ. “Cho anh khốn kiếp. Xem tôi đánh ngã anh thế nào!”

Nói xong, Tiêu Hùng liền xông qua, một đấm mạnh mẽ đấm tới.

Khi đến gần Trần Hoàng Thiên, Trần Hoàng Thiên liền chấp hai tay ra sau lưng, giơ chân phải lên, một chiêu chém thẳng xuống. “Không tốt!”

Ông cụ Tiêu đột nhiên mở to mắt, từ trên ghế bật dậy, vội hét lên: “Tiêu Hùng cẩn thận!” Ông ta còn chưa nói xong. Trần Hoàng Thiên đã một đạo chém vào đầu Tiêu Hùng.

Tiêu Hùng chỉ cảm giác đầu ong ong, lúc này không đứng vững, động tác chó ăn phân trước mặt Trần Hoàng Thiên, ngậm một miệng đất. “Điều này.

Trần Lam Ngọc, Trần Hoàng Dương và đám người Trần Hoàng Hạo đều ngày người như con gà bằng gỗ.

Ô!

Lúc này Trần Hiếu Sinh cũng bật khỏi ghế, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.

Trần Hoàng Thiên chỉ dùng một chiên lại có thể đánh bại hậu bối thứ hai của nhà họ Tiêu, đứng thứ hai lợi hại như Tiêu Vương?

Điều này cũng quá lợi hại đi?

Dù Tiêu Vương cũng không đánh bại được Tiêu hùng trong mấy giây?

Hậu bối nhà họ Trần của ông ta, lại vượt qua hậu bối nhà họ Tiêu? Nhất thời có rất nhiều nghi ngờ, giống như nước sông Hồng, liên tục không ngừng đổ vào tim của Trần Hiếu Sinh, khiến ông ta kinh ngạc không ngừng. “Xem ra con trai thật nên nuôi dưỡng trong nghèo khó, đợi khi vết thương của Trần Hoàng Dương và Trần Hoàng Hạo tốt lên, ông ta phải đuổi hai người bọn chúng ra khỏi nhà họ Trần tự sống bên ngoài ba năm xem có lập được thành tích gì không, nếu như có, vậy sẽ chọn một trong hai người họ, nếu như không có. Đến lúc đó xoa dịu Trần Hoàng Thiên, kêu anh trở về nhà họ Trần. *

Trong lòng Trần Hiếu Sinh tự nghĩ. “Ông nội, cháu… Bị anh ta đánh lén.”

Tiêu Hùng từ trên mặt đất đứng lên, gương mặt như muốn khóc nói. “Vô dụng! Ngươi đúng là một tên vô dụng!

Ông cụ Tiêu tức giận nói: “Mau cút qua một bên cho tôi. Đừng ở đây làm mất mặt, mặt mũi nhà họ Tiêu bị người làm mất hết rồi!”

Ảnh mắt Tiêu Hùng hung ác nhìn Trần Hoàng Thiên, cúi đầu lùi về một bên.

Trần Hiểu Sinh nhanh chóng cười nói: “Thông gia, đừng tức giận, không phải Tiêu Hùng đã nói sao, cơ thể nó không khỏe, cho nên không tỉnh là thua, nếu cơ thể nó khỏe khẳng định sẽ đánh ngã Trần Hoàng Thiên.

Ông ta phải cho ông cụ Tiêu mặt mũi đúng không? “Hừ

Ông cụ Tiêu tức giận nói: “Ông nói ông mời tôi xem kịch lớn, kết quả nhà họ Tiêu của tôi lại mất hết mặt mũi, tôi hỏi ông, có phải ông cố ý muốn nhà họ Tiêu của tôi xấu mặt không?” “Không!” Trần Hiếu Sinh nhanh vhosng xui tay: “Ông cụ Tiêu, đây là ngoài ý muốn, tôi cũng không biết hậu bối sẽ đánh như vậy.” “Vậy còn không mau diễn trận diễn lớn!” Ông cụ Tiêu tức giận ngồi xuống, nói: “Đừng nói với tôi bây giờ ông không nỡ, lúc nãy ông còn nói với tôi sẽ khiến anh ta vào chỗ chết”

Nụ cười trên mặt Trần Hiểu Sinh cứng lại.

Trước đây ông ta không biết thực lực của Trần Hoàng Thiên, quả thật nói như vậy, nhưng bây giờ. Ông ta đột nhiên không hy vọng Trần Hoàng Thiên sẽ chết.

Thậm chí trước đây khi chưa quyết định để anh thừa kế nhà họ Trần, cũng không muốn Trần Hoàng Thiên chết. “Ông chuẩn bị trận diễn lớn gì, cho ông cụ Tiêu xem?” Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Trần Hiếu Sinh hỏi,

Trần Hiếu Sinh khó nói được, liền xoay người không dám nhìn Trần Hoàng Thiên, cho bác cả một ánh mắt, ý muốn bắc cả nói ra.

Bác cả hiểu ra, lập tức bước lên một bước, nói: “Bởi vì chuyện tối hôm qua, nhà họ Trần và nhà họ Tiêu đã thành trò cười lớn cho thiên hạ, ông nội con và ông cụ Tiêu rất tức giận, đặc biệt là ông cụ Tiêu, muốn ông nội con cho nhà họ Tiêu một lời giải thích.” “Cuối cùng, ông nội con…

Trần Hiếu Sinh lập tức trừng mắt với bác cả.

Bác cả lập tức sửa lời: “Cuối cùng, tôi có một cách nghĩ, mời ông cụ Tiêu đến trường đua ngựa Đông Sơn, trói mẹ vợ con đến, dẫn con qua đó, dùng dây thừng trói hai tay con, buộc vào đầu yên ngựa, chọn một người cưỡi ngựa, kéo con chạy quanh trường đua, đến khi con chết mới dừng lại. “Đương nhiên, nếu như ngựa mệt chết, con còn chưa chết, thì sẽ tha cho con mọt mạng!

Nói đến đây, bác cả giễu cợt nói: “Con hãy tự nhìn, nếu như phản kháng, thì đánh mẹ vợ của con, lại đánh chết con. Nếu như không phản kháng, ngoan ngoãn duỗi tay ra, để ông cụ Tiêu xem trận kịch hay”