Chàng Rể Đào Hoa

Chương 204



“Xem ra tên nhóc cậu cũng không nói dối, huyệt của cậu được chữa trị rồi, Miyamoto Kojiro thật sự bị cậu giết chết” “Đồng thời cũng có thể chứng minh, với thực lực của cậu, có thể cắt Miyamoto Kojiro thành hai nửa, chắc chắn là đã dùng Chân Võ kiếm pháp.”

Mã Nguyễn Côn một lần nhìn kỹ Trần Hoàng Thiên, sắc mặt nghiêm lại.

Nhưng mà rất nhanh sau đó liền cười khinh miệt nói: “Thông qua một cú đấm vừa rồi của cậu, không khó phản đoán, thực lực của cậu đang ở mức Đan Cảnh tầng sáu.” “Nhưng tôi đang ở tầng tám, cao hẳn cậu hai tầng.

Cho dù trong tay cậu có Chân Võ kiếm pháp, muốn đánh thắng tôi cũng khó như lên trời.” “Cho nên, cậu vẫn là nên ngoan ngoãn giao Kiếm Phổ chân chính ra đi, đừng để tuổi xuân sớm kết thúc, như vậy không đáng.”

Trần Hoàng Thiên lắc lắc tay.

Không thể không thừa nhận, Mã Nguyễn Côn đúng là rất lợi hại, vốn dĩ tưởng rằng đánh lén có để làm ông ta bị thương, nhưng lại không hề nghĩ tới, không những Mã Nguyên Còn không bị thương, mà xương tay bản thân còn bị đau. “Ông nghĩ tôi sẽ tin lời ông nói sao?” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng cười: “Cho dù tôi giao Kiếm Phổ chân chính ra. Ông cũng vẫn sẽ giết tôi thôi, ông với Đằng Thanh Xã không phải người tốt gì hết, tôi sẽ không tin mấy lời nói của ông đầu. “Tôi có thể bảo đảm với cậu!” Mã Nguyễn Côn nghiêm túc nói. “Không cần.” Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Tôi sẽ không đưa Kiếm Phổ chân chính cho ông, ông từ bỏ đi.”

Mã Nguyễn Côn nheo mắt. Trong mắt hiện lên một tia giận dữ: “Cậu muốn ép tôi giết cậu à?” “Ha ha.” Trần Hoàng Thiên cười lạnh: “Ai giết ai còn chưa biết đâu!”

Dứt lời, anh nâng tay phải lên, dồn chân khí trong cơ thể, tụ khí thành thanh kiếm. “Được thôi.”

Mã Nguyên Còn mất kiên nhẫn nói: “Nếu như cậu muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho cậu!” Dứt lời, ông ta cũng nâng tay phải lên, tụ khí thành cái đao. “Đạo của Mã Nguyễn Côn, một mét tám phân, kiếm của Trần Hoàng Thiên, một mét sáu phân, kém hai tầng Đan Cảnh, không cần nghĩ cũng biết, Trần Hoàng Thiên sẽ thua!” một tên lính của Phan Đình Thọ nói.

Phan Đình Thọ gật gật đầu: “Nhưng mà cũng không thể không ngưỡng mộ, cậu ta mới hơn hai mươi tuổi, lại có trình độ võ đạo ngang bằng tôi, thiên tài như vậy cả thế kỷ mới có một người, thật đáng tiếc bị giết chết, nếu không tương lai sẽ thành một bá chủ!” Hai tên lính đều gật đầu đồng ý. “Đến đi tên khốn, cho cậu biết sự lợi hại của Mã gia tôi!”

Lúc này, Mã Nguyễn Côn quát lạnh một tiếng, nhảy dựng lên, một đao chém xuống.

Thấy thế, Trần Hoàng Thiên cắn răng nhảy lên, hai tay cầm kiếm. Rút kiếm chém xuống. Giây tiếp theo. Một nhát đao, một nhát kiếm, tiếng va chạm vọt lên trời cao.

Bùm!

Pháo hoa nổ khắp nơi. “Thật là lợi hại!”

Phan Đình Thọ vô cùng kinh ngạc: “Cậu ta mới đến tầng sáu, chém một nhát kiếm, lại có thể đánh vỡ Đạn Cảnh cấp tám của thanh đao, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi cũng không dám tin!” “Đúng vậy! Trần Hoàng Thiên này thực sự đáng sợ!” Hai tên lính cũng khiếp sợ không thôi.

Phải biết rằng, Đan Cảnh võ đạo càng cao, thì uy lực cú kiếm với đạo chém ra càng mạnh, thông thường mà nói, Đan Cảnh cấp tám có thể nghiền nát Đan Cảnh cấp sáu, sau tiếp tục công kích đối thủ, hai bên cùng nghiền nát đối phương là không bình thường rồi. “Chân Võ kiếm pháp quả nhiên lợi hại” Ngay cả Mã Nguyễn Côn cũng phải cảm thán

Nhưng cũng chỉ là cảm thán mà thôi, ông ta không hề sợ hãi, lập tức cầm đạo nhào tới giết Trần Hoàng Thiên. keng keng keng!!!

Một đao một kiếm kết thành một vòng.

Tuy rằng bị Mã Nguyên Côn trấn áp, nhưng Mã Nguyên Còn dường như cũng không chiếm quá nhiều ưu thế, nhất thời khó phần thắng bại. “Lợi hại! Quá lợi hại!”

Phan Đình Thọ đang xem mà nghĩ sợ không thôi, không nhịn được mắng: “Thằng nhóc Phan Tùng Dương, xém chút nữa giết chết ông mày rồi, nếu như Mã Nguyên Còn không xuất hiện, nếu ông mày tùy tiện hành động, nói không chừng lúc này bị chém chết rồi.”

Ông ta tức giận nghiến răng.

Sao lại đắc tội với tên khốn lợi hại này chứ? “Cũng may cậu ta không còn sống được bao lâu nữa, tuy rằng Mã Nguyên Còn trong chốc lát không giết được hắn, nhưng một khi tìm được cơ hội, hắn nhất định sẽ chết. Cho nên ông chủ cũng không cần sợ hắn trả thù.” Có một tên lính nói. “Ừm.

Phan Đình Thọ gật gật: “Với tình hình trước mắt, tôi cũng tin Mã Nguyễn Côn sẽ giết chết cậu ta.”

Chú Lưu với bà Ngô lại rất sợ hãi. “Bác sĩ Tôn, có cách nào để cậu ba thắng không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu ba sẽ thua mất!” Bà Ngô hoảng sợ hỏi. “Tôi là bác sĩ, không phải võ sĩ, làm sao tôi có biện pháp chứ?” Tôn Hoàng Chánh buông tay cười khổ nói: “Chỉ mong tên nhóc này có thể trấn áp, chuyển bại thành thắng thôi.”

Bich!

Lúc này, hai người sau trăm hiệp giao đấu kịch liệt, Trần Hoàng Thiên vì còn quá trẻ, kinh nghiệm chiến đấu chưa đủ phong phú, bị Mã Nguyên Côn tìm thấy sơ hở, đánh một đòn nặng, bay xa mấy chục mét, rơi bịch xuống mặt đất, nền bê tông bị rạn vỡ, phun ra một ngụm máu. “Ha ha!”

Phan Đình Thọ lập tức vui mừng: “Cuối cùng cũng bị tìm ra sơ hở, ăn một quyền của Mã Nguyễn Côn bị thương rồi!”

Khi hai người thực lực không phân cao thấp đấu với nhau, ai bị thương trước người đó thua, Trần Hoàng Thiên bây giờ đã bị thương. Thực lực Mã Nguyễn Côn mạnh hơn anh, tiếp sau đây giết anh dễ như trở bàn tay. “Cậu ba!”

Bà Ngô với chú Lưu sợ hãi, muốn xông lên, bị Tôn Hoàng Chánh ngăn lại: “Hai người qua đó chính là tìm chỗ chết!” “Lẽ bào trơ mắt nhìn cậu ba bị giết sao?” Bà Ngô không nỡ, bà nhìn Trần Hoàng Thiên từ nhỏ lớn lên. Thường xuyên trộm nấu đồ ăn cho anh, coi anh như con mình, sao có thể nhẫn tâm nhìn anh chết trước mặt được chú. “Bà qua đó có thể cứu cậu ấy sao?” Tôn Hoàng Chánh quát, sau đó trầm giọng nói: “Tiếp tục xem một trận, tôi tin học trò Lão Lý sẽ không yếu như vậy, sẽ có chuyển biến.”

Chú Lưu và bà Ngô không có cách nào, chỉ đành như vậy.

Lúc này, Mã Nguyễn Côn đã tiếp đất, cầm đạo tới gần Trần Hoàng Thiên, vừa đi vừa nói: “Với thực lực của cậu. Muốn thắng tôi, còn thiếu một chút, nếu biết điều thì giao Kiếm Phổ chân chính ra, nếu không cái mạng của cậu cũng khó bảo toàn” “Ha ha.”

Trần Hoàng Thiên lau vết máu trên khóe miệng đứng lên, cười lạnh nói: “Vẫn chưa tới cuối cùng, ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu!”

Dứt lời, anh bỗng nhiên xoay người, đạp gió bay về phía một cái hồ nhân tạo. “Muốn chạy sao, không có cửa đâu!”

Mã Nguyễn Côn lập tức cầm đao đuổi theo. Trần Hoàng Thiên vừa đến mặt hồ, đột nhiên thả người nhảy vào trong hồ.

Anh từng nghe thầy nói. Người có sức rồng ẩn, chiến đấu ở dưới nước, sẽ mạnh hơn ở trên bờ Quả nhiên, vừa xuống nước, anh liền cảm giác chân khí trong cơ thể lập tức cuộc trào, hơn nữa trong tâm trí anh, dường như có từng đợt sóng rồng vang dội, trong chốc lát anh cảm thấy sức mạnh của mình đã tăng lên không ít. “Tôi chém!”

Mã Nguyên Côn lập tức chém một nhát đao xuống vị trí Trần Hoàng Thiên rơi xuống nước.

Keng!

Toàn bộ mặt hồ hơn ba mươi mét bị nhát đao này chém tách ra, nước trong hồ tràn ra hai bên, Trần Hoàng Thiên ở trong nước cũng dần bị Mã Nguyễn Côn phát hiện ra. “Ha ha!”

Trần Hoàng Thiên đột nhiên bật cười, sức mạnh bộc phát, anh bật dậy, dùng kiếm chém Mã Nguyễn Côn. “Không tốt rồi!”

Mã Nguyên Côn thấy sức của nhát kiếm lần này mạnh hơn lúc ban đầu rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, không tránh kịp nữa rồi, ông ta lập tức phóng canh khí ra ngoài. Khi canh khí bảo vệ thân thể bởi nhát đạo đó, sức mạnh nhát đao chém lên canh khí.

Keng!

Sức mạnh cắt canh khí của kiếm như cắt dưa hấu vậy, trong nháy mắt đã tới trước mặt Mã Nguyễn Côn. Tách mũi Mã Nguyễn Côn ra, tách miệng, tách cằm, cả bụng cũng bị tách ra.

Nhưng mà anh không chém Mã Nguyên Còn thành hai nửa, mà chỉ để lại một vết sâu tầm năm phần trên mặt ông ta. Máu tươi trên mặt ông ta phun ra. “A!”

Mã Nguyễn Côn hét thảm một tiếng, cả người bật ra sau, đôi mắt bị máu chảy từ trán xuống che mất tầm nhìn. “Sao có thể thể được?”

Phan Đình Thọ cùng hai tên lính của ông ta nhảy dựng lên, ánh mắt của họ đầy sự kinh ngạc, hoài nghi, sửng sốt, khiếp sợ, chấn động, nhiều vẻ mặt phức tạp.

Đan Cảnh tầng sáu có thể phá vỡ canh khí bảo vệ của Đan Cảnh tầng tám, còn để lại một vết chém sâu như vậy? Trời đất! Thật là khủng bố

Lúc này. Trần Hoàng Thiên tiếp tục quay lại trong nước, lộ ra cái đầu, hồi lại sức mạnh, tranh thủ hạ gục Mã Nguyễn Côn trong chốc lát, nhát kiếm kia anh đã dùng hết sức lực rồi. “Tên khốn! Tao muốn mày chết! Mày phải chết!!!”

Mã Nguyễn Côn lau máu trên khỏe mắt, cả người vô cùng tức giận, ông ta biết nếu còn không ra tay, sẽ không kịp nữa.

Bởi vì nhát kiểm này, để lại cho ông ta vết thương rất nặng, một khi mất máu quá nhiều, sức lực sẽ bị giảm sút, đến lúc đó ông ta không giết được Trần Hoàng Thiên, mà còn bị Trần Hoàng Thiên giết lại.

Kết quả là, ông ta lập tức cầm đao, nhắm thẳng vào

Trần Hoàng Thiên.

Khi ông ta đến mặt hồ, chuẩn bị một đạo bổ vào đầu Trần Hoàng Thiên, Trần Hoàng Thiên đột nhiên vung tay, một bức tường nước dâng lên, chắn tầm nhìn của Mã Nguyễn Côn.

Mã Nguyễn Côn cũng không vì vậy mà dừng lại, một nhát đao cắt ngang bức tường, lại một lần nữa cắt mặt hồ ra.

Thình thịch!

Lúc này, khi bức tường nước dâng lên, Trần Hoàng Thiên nhân cơ hội bơi ra phía sau Mã Nguyễn Côn, đột nhiên từ trong nước phóng lên cao, một nhát kiếm từ phía sau Mã Nguyên Côn lao tới. “Cẩn thận!”

Phan Đình Thọ thốt lên.

Mã Nguyễn Côn sửng sốt, đột nhiên xoay người lại. “A!!!”

Ông ta vừa thốt lên một tiếng kinh hoàng, thanh kiếm trên tay Trần Hoàng Thiên liền cắm thẳng lên đầu ông ta. Xet!

Nhát kiểm này, không có canh khí bảo vệ cản trở, hơn nữa cũng không phải kiếm khí, mà là kiếm ngưng tụ, mạnh hơn kiếm khí rất nhiều, trong nháy mắt đã cắt Mã Nguyên Còn thành hai nửa, máu tươi bắc ra, sau đó rơi vào trong nước.

Phó đại Tông sư của Đằng Thanh Xã, Mã Nguyễn Côn, đã chết.

Phan Đình Thọ cùng hai tên lính kinh sợ với con mắt chống phóng xạ 36K hợp kim Titan! “Yeah!!!”

Chú Lưu với bà Ngô vô cùng vui mừng kêu lên. “Cậu ba thắng rồi! Cậu ba chém chết Mã Nguyên Côn rồi! Thật tốt quá! Thật tốt quá!!!”

Tôn Hoàng Chánh vuốt ve chòm râu dưới cằm, vẻ mặt vô cùng hài lòng: “Vượt hai tầng Đan Cảnh trảm địch, lợi hại, không hổ là sức mạnh rồng ẩn, không hổ là học trò của Lão Lý!”

Mà lúc này, Trần Hoàng Thiên cầm kiếm xoay người, đạp gió bay về phía ba người Phan Đình Thọ. “Mẹ ơi!”

Khi thấy Trần Hoàng Thiên tới gần, toàn thân Phan Đình Thọ run lên, lập tức quỳ xuống lạy. “Đệ tử Phan Đình Thọ, không có mắt nhận ra Trần đại Tông sư trước mặt, đã mạo phạm Trần đại Tông sư, xin Trần đại Tông sư tha mạng!”