Chàng Rể Đào Hoa

Chương 208



Chương 208: Đây là người phụ nữ không thể đụng được.

Một tháng nay, Trần Hoàng Thiên đều ở trong yên trong nhà, không hề bước ra khỏi cửa, buổi sáng thì xem Dược Vương Kinh, đến tối thì tu luyện võ đạo, có thể nói là anh đã thuộc hết cả cuốn Dược Vương Kinh rồi.

Cũng hiểu biết sâu hơn về nhiều loại dược liệu.

Anh đều là mua các dược liệu về nghiên cứu và tìm hiểu, chứ không làm việc này qua mạng, tuy vẫn chưa có hiểu biết nhiều về mảng y đạo, nhưng đối với dược liệu thì có thể nói là đã tinh thông

Đương nhiên, anh không hề quên Dương Ninh Vân. Anh có cho người âm thầm theo dõi cô, biết được dạo gần đây cô đang rất bận rộn vì hàng hóa được chất thành núi trong kho hàng, bản thân cô phải đích thân đến Hoàng Đông gặp khách hàng.

Cho dù cô có đi Hoàng Đông, anh cũng có sắp xếp người âm thầm theo dõi, phụ trách bảo vệ an toàn cho cô, cho nên Trần Hoàng Thiên cũng không quá lo lắng.

Đông Đô và Hoàng Đông cũng khá gần nhau, chỉ cần một tiếng ba mươi phút, Trần Hoàng Thiên đã đến chợ giao dịch dược liệu lớn nhất của Hoàng Đông. “Anh Trần, anh đúng là khách quý thần tốc mà, mới đó đã đếnn ơi rồi. Tôi cũng vừa đến không lâu thôi.”

Trần Hoàng Thiên bước vào cổng chính của chợ giao dịch dược liệu, Phan Đình Thọ và hai người theo sau của ông ta liền vui vẻ bước đến chào đón Trần Hoàng Thiên cười nhạt, đơn giản trò chuyện vài câu, Phan Đình Thọ liền dẫn Trần Hoàng Thiên đi vào chợ giao dịch dược liệu. “Sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều dược liệu có tuổi thọ hơn trăm năm như vậy?” Trần Hoàng Thiên tò mò hỏi, lúc nãy anh đến đây gấp gáp quá nên chưa kịp hỏi rõ. “Chuyện là vậy anh Trần” Phan Đình Thọ nói: “Gần đây có một tiệm dược liệu mới khai trương, bảo là tổ tiên để lại hơn mấy chục gốc dược liệu hơn trăm năm, cho nên thu hút không ít người đến “Nhưng giá thì rất cao, đến bây giờ vẫn chưa có ai mua, cũng không biết là hàng thật hay giả, dù sao thì dạo gần đây làm giả cũng nhiều, mà đột nhiên lấy ra nhiều dược liệu hơn trăm năm như vậy, khiến người khác cảm thấy tỉ lệ là hàng giả rất cao. “Đương nhiên rồi, cũng có thể là do chúng tôi đa nghi, cho nên quyết định mời anh Trần đến xem là tốt nhất.” Trần Hoàng Thiên gật đầu.

Nếu là thật thì mua, là giả thì thôi, cũng không có gì quả to tát, cùng làm thì lãng phí mấy tiếng đồng hồ của anh thôi.

Rất nhanh, hai người vừa đi vừa nói, liền đến tiệm dược liệu mới mở đó, không cần phải nói, cửa tiệm này bản rất đặt hàng, có rất nhiều nhà buôn dược liệu trong đây, nhưng mà đa số ánh nhìn của mọi người đều bị thu hút bởi tủ trưng bày ở phía sau quây thanh toán

Bên trên tủ trưng bày đó có bốn chữ lớn. Bảo vật của tiệm

Bên trong tủ trưng bày đó, có hơn hai mươi mấy gốc dược liệu tuổi thọ hơn trăm năm, cho nhân sâm, thảo ô, linh chi, thái tuế và vân vân.

Nhân sâm trăm năm, có giá 240 tỉ.

Thảo ổ trăm năm, có giá 150 tỉ. Linh chi trăm năm, có giá 180 tỉ. Thái tuế nghìn năm, có giá 3000 tỉ. *** “Đất quá rồi chứ, lỡ đầu là đồ giả là lỗ chết!” “Nhân sâm trăm năm, giá thị trường cũng có 150 tới 180 tỉ mà đây bản tới 240 tỉ, lừa quá rồi!” “Nếu như là thật thì mau về sưu tầm cũng được, nhưng nếu là giả, lỗ chết thật đó!”

Mọi người đều nhao nhảo thảo luận. “Thời buổi này làm ăn, quan trọng nhất là uy tín, nếu như đó là đồ giả, vậy thì tiệm của tôi sẽ bị đập đó? Cho nên mọi người yên tâm, không phải hàng giả đâu, nỡ thì mua, không nỡ thì xem thôi cũng được, chứ đừng mại kêu là hàng giả, ảnh hưởng đến tiệm của tôi, hi vọng mọi người nề mặt tôi chút.”

Ông chủ đứng trong quây thanh toán chấp tay cười nói.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên chen vào dòng người, nói với ông chủ “Mang toàn bộ dược liệu ra cho tôi xem xem, đủ năm thì tôi mua, không đủ thì không mua

Ông chủ nghe vậy, liền đưa mắt quan sát Trần Hoàng Thiên, cười lạnh nói: “Nhóc à, tuy nhìn cậu không giống người nghèo, nhưng cũng chẳng giống người giàu. Giá của các dược liệu này đều rất cao, cái rẻ nhất tận 150 tỉ, cậu mua nổi không?” “Nói chuyện kiểu gì đó!”

Phan Đình Thọ phẫn nộ quát: “Toàn bộ cộng lại cũng có 300 tỉ chứ nhiều, có nhiều đó mà ông cũng ra vẻ được, cho dù là 30 ngàn tỉ thì anh Trần cũng mua nổi!” “Cho dù anh Trần không mua nổi, còn có tôi Phan Đình Thọ, số tiền lẻ trong tấm thẻ này là đủ mua toàn bộ bảo vật của tiệm ông rồi đấy!”

Nói đến đây, Phan Đình Thọ đập một tấm thẻ ngân hàng lên trên quầy thanh toán, quát: “Còn không mau đem xuống cho anh Trần coi!”

Ông chủ tiệm nghe vậy, cả người sửng sốt, ngây ngẩn

Phan Đình Thọ, lai lịch như thế nào vậy? “Chà!”

Lúc này, một ông lão mặc đồ thời Đường sáng mắt ra, kinh hô: “Ông Phan, sao ông cũng đến đây rồi?”

Phan Đình Thọ ha ha cười lớn, chỉ sang Trần Hoàng Thiên, nói: “Dẫn anh Trần qua đây xem dược liệu trăm năm của cửa tiệm này, ai biết đâu ông chủ ở đây lại là kiểu người đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài như vậy, nếu như tôi không ở đây, chẳng biết ông ta sẽ làm xấu mặt anh Trần đến mức nào rồi!”

Ông lão mặc đồ thời Đường vừa nghe, liền chỉ vào Phan Đình Thọ, nghiêm túc nói với ông chủ tiệm dược liệu: “Đây là ông Phan, tộc trưởng của đại gia tộc nhà Phan số một của Hoàng Đông, tư sản gia tộc hơn triệu tỉ. Ông dám xem thường khách của ông Phan, có tin chỉ cần một cuộc gọi của ông Phan có thể khiến cho cả cái tiệm của ông đều bị thu lại không!” “Cái gì!”

Chủ tiệm dược liệu lập tức thay đổi sắc mặt, bị dọa sợ.

Ông lão mặc đồ thời Đường này, là Lý Hữu Đường, tư sản trong nhà hơn trăm ngàn tỉ, lời của ông ta chắc chắn không phải là giả!

Nghĩ đến đây, chủ tiệm lập tức cúi người xuống chín mươi độ, hoảng loạn nói: “Ông Phan, anh Trần, tôi có mắt không biết nhìn, mong hai người rộng lượng, tha thứ cho tôi, đừng làm khó tôi.” “Không ai làm khó ông cả, mang dược liệu ra là được rồi.” Trần Hoàng Thiên nói. Chủ tiệm lập tức đồng ý, kêu người mang toàn bộ 26 loại dược liệu xuống, bày ra trước mặt của Trần Hoàng

Thiên.

Mỗi gốc dược liệu đều được đựng trong một cái hộp thủy tinh tuyệt đẹp, chủ tiệm dược liệu đưa cho Trần Hoàng Thiên một đôi găng tay, sau đó mở toàn bộ hộp ra, nói: “Tổ tiên tôi làm buôn bán dược liệu, những loại dược liệu này đều là của ba tôi để lại. Ông ấy nói đây đều là dược liệu hơn trăm năm, thật ra tôi cũng không hiểu lầm, anh Trần hãy xem qua, đừng xem sót nhé, lỡ đầu không đủ niên phận, anh Trần oán trách, tôi không gánh nổi đầu.

Ông ta đây là phòng ngừa trước.

Sau khi xem xét một hồi, Trần Hoàng Thiên lựa được 16 gốc, 8 gốc còn lại, anh nghĩ là không đủ niên phận nên không lấy

Trong Dược Vương Kinh có nói đến việc làm sao phân biết được niên phận của từng loại dược liệu, Trần Hoàng Thiên đều căn cứ vào đó mà lựa chọn, bản thân anh cũng nghĩ là đúng khoảng tám chín phần rồi. “18 gốc này, tỉnh xem tổng cộng bao nhiêu tiền.” Trần Hoàng Thiên chỉ vào những dược liệu anh vừa chọn ra.

Chủ tiệm đáp lại ba tiếng, trong lòng nghĩ: “Thằng nhóc này đúng là người trong ngành, lựa hết các loại đủ niên phận, để lại những loại không đủ, nếu không phải do cậu ta có người chống lưng mạnh, tôi mới không bán.”

Rất nhanh, chủ tiệm tính xong, cười nói: “Tổng cộng là 2 ngàn 421 tỉ ạ.”

Phan Đình Thọ phóng khoáng đưa thẻ ngân hàng cho chủ tiệm: “6 số sau mật mã, tự nhập.

Chủ tiệm đáp lại vâng, đang chuẩn bị cà thẻ. Ngay lúc này, giọng một người phụ nữ xen vào. “Khoan đã, để tôi xem qua rồi tính, nếu như tôi ưng, tôi sẽ bỏ số tiền gấp đôi mua nó!” Lời này vừa được thốt ra, mọi người xoay đầu lại nhìn, thì thấy một người phụ nữ cao ráo, lạnh lùng, mặc bộ đồ da, tạo cho người khác cảm giác đây là một người phụ nữ ác độc, cô ta dẫn theo một người già còng lưng đi vào. Trần Hoàng Thiên nhíu chặt mày, trong lòng nổi dậy một sự bất mãn.

Đây là tới phá đảm sao?

Còn chủ tiệm thuốc thì vui mừng ra mặt, nhanh chóng tiếp đãi: “Mời cô xem qua!

Người phụ nữ áo đen đó khoanh đôi tay trước ngực, quát nhẹ một tiếng: “Tránh đường cho tôi Ngay lập tức, rất nhiều người bị cô ta dọa sợ, tự giác tránh khỏi.

Còn Phan Đình Thọ thì rất không vui, lạnh lùng nói: “Con nhóc này đâu ra vậy, láo xược như vậy mà coi được sao?” . truyện teen hay

Người phụ nữ áo đen nghe vậy, nhìn sang Phan Đình Thọ, quan sát một lúc rồi hỏi: “Còn ông thì đầu ra vậy, tôi muốn làm gì thì liên quan gì tới ông?”

Người đi theo của Phan Đình Thọ quát: “Nói chuyện đàng hoàng chút, ông chủ nhà tôi là Phan Đình Thọ, tộc trưởng của đại gia tộc nhà Phan số một Hoàng Đông, dám làm cần trước mặt ông chủ, có tin là cô khỏi về nhà luôn không!” “Ha ha!”

Nhưng không ngờ phụ nữ áo đen đó không những không sợ, mà còn cười lớn nói: “Tôi còn tưởng là ai cơ chứ, thì ra là Phan Đình Thọ của nhà Phan ở Hoàng Đông sao, ghê gớm thật đấy, dám không để tôi về không được nhà, e rằng mấy người không có khả năng đó!”

Phan Đình Thọ nghe vậy, nhíu mày hỏi: “Nghe cô nói mạnh miệng quá nhỉ, lai lịch cô như thế nào nói tôi nghe xem.

Người phụ nữ áo đen cười lạnh: “Dựng tại của ông lên mà nghe cho rõ, tôi đây là con gái của Ma Đô Địa Hạ Vương – Đỗ Văn Mạnh, tốt nhất đừng có dở trò với tôi, nếu không thì đừng trách sao tôi không khách sáo! “Cái gì!”

Toàn thân Phan Đình Thọ run lên, ngay lập tức im bặt. Không đụng được! Đây là người phụ nữ không thể đụng được.