Chàng Rể Đào Hoa

Chương 211



Nụ cười của Dương Ninh Vân lập tức đồng cứng lại khi cô nghe thấy lời nói đó, cơn nóng giận lập tức trào dâng trong lòng cô.

Coi cô là loại người gì vậy?

Nếu không phải có việc nhờ vả giúp đỡ, cô thật muốn măng một câu “mẹ kiếp” sau đó đóng sầm cửa lại và bỏ đi.

Tuy nhiên nếu tình trạng thực phẩm trong kho không thể đẩy mạnh tiêu thụ còn tiếp diễn, rất nhiều trong số đó sẽ hết hạn sử dụng, đến lúc đó, thiệt hại ước tính lên đến hàng trăm tỉ đồng.

Có được Hoa Tây trong tay, nhưng không kiếm được một xu nào, đã thế còn thua lỗ hàng trăm tỉ đồng. Cô không hi vọng phải nhìn thấy viễn cảnh đó.

Vì vậy, cô nhẫn nhịn, cổ nặn ra một nụ cười nói: “Tổng giám đốc Lý, thành thực xin lỗi anh, yêu cầu mà anh đưa ra, tôi quả thực khó có thể chấp nhận.

Ngay khi cô vừa nói xong, sắc mặt của Lý Minh Tường và Lưu Văn Huy ngay lập tức trầm xuống. “Tổng giám đốc Dương, không lẽ cậu Lưu không đủ tư cách để ngủ cùng cô sao? Hay là sợ cậu Lưu ăn xong chùi mép bỏ đi mất?” Một giọng nói kì quặc, khả trẻ và không rõ là nam hay nữ vang lên. “Tôi không phải có ý này.” Dương Ninh Vân lắc đầu: “Là tôi không có đủ tư cách, tôi là người phụ nữ đã từng ly hôn, trong lòng cảm thấy rất tự ti, tôi tự cảm thấy bản thân mình không có đủ tư cách để ngủ với cậu Lưu.”

Nói xong, cô nhìn về phía Lý Minh Tường: “Tổng giám đốc Lý, anh nên đổi sang một điều kiện khác.” “Tổng giám đốc Dương, cô không cần phải cảm thấy tự ti.” Lý Minh Tường là người môi giới cho khách: “Cậu Lưu không để ý việc cô đã từng ly hôn, cô còn tự tin làm gì chứ?” “Tôi nói cho cô biết, cậu Lưu từ nhỏ đã có thói quen luyện võ, thể lực rất tốt, trong những tình huống bình thường, đều phải hơn một tiếng đồng hồ mới xong, đảm bảo khỏe mạnh cường tráng gấp mấy lần chồng cũ của cô, chắc chắn sẽ khiến cô thỏa mãn đến nỗi còn muốn thêm “Ha, ha, ha!”

Những người đàn ông và phụ nữ đang ngồi ở đó cười phá lên. “Cậu Lý nói rất đúng, tổng giám đốc Dương không cần phải cảm thấy tự ti, tôi không có chê bai cô, cô xem cô vẫn còn e ngại vấn đề này như vậy là sao. Lưu Văn Huy cười nói.

Sau đó gã vẫy tay về phía Dương Ninh Vân: “Nào, lại đây, ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi uống với cô hai lỵ, cô không cần phải cảm thấy căng thẳng, cô cũng sẽ biết con người tôi dễ để chung sống như thế nào mà, nói không chứng sau này cô sẽ yêu tôi đấy.” “Nếu như trong hai ngày tới cô có thể làm tôi thỏa mãn, tôi sẽ nghĩ đến việc ly hôn và cưới cô, sau này Hoa Tây có vấn đề gì khó giải quyết, tôi sẽ giúp cô xử lý ổn thỏa!” “Cảm ơn cậu Lưu đã ưu ái.” Dương Ninh Vân kìm nén cơn nóng giận, đứng dậy: “Tôi không bẩn thỉu như những gì các người nghĩ đâu, vụ làm ăn này tôi không bàn nữa. Cảm ơn cậu Lý đã nhiệt tình tiếp đãi

Nói xong, Dương Ninh Vân quay người định rời đi.

Xoảng

Tiếng chiếc ly bị đập vỡ vang lên. “Cho cô mặt mũi nhưng cô lại không cần đúng không?” Lưu Văn Huy tức giận đùng đùng.

Cả người Dương Ninh Vân vô thức run lên, vội vàng mở cửa đi ra ngoài, nhưng Lý Minh Tường đã nhanh hơn cô một bước, gã chặn trước mặt và cho cô một cái tát.

Bop!

Cái tát như trời giảng, Dương Ninh Vân lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất, đầu vang lên tiếng ong ong. “Công ty không thể tiếp tục hoạt động, cô còn ở đây giả vờ thanh cao cái gì, cô có tư cách để giả vờ sao?” Lý Minh Tường lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết gì về tình hình bây giờ của Hoa Tây, từ lúc cô và chồng cô ly hôn, công ty giao cho cô quản lý, khách hàng của Hoa Tây đều không hề tin tưởng năng lực lãnh đạo của cô, chín mươi phần trăm khách hàng đã dừng hợp đồng với Hoa Tây “Bây giờ tình hình hàng tồn đọng trong kho của Hoa Tây đã vô cùng nghiêm trọng. Mặc dù không thiếu tiền vốn nhưng hàng không bán đi được, thua lỗ đã đến mức báo động. “Cô nói xem, bản thân cô một chút năng lực cũng không có, còn giả vờ thanh cao, trên thương trường hỗn loạn ra sao chắc không cần tôi phải hỏi cô nhỉ? Mở to mắt nhìn xem, mấy ai khiến cho công ty phát triển vững mạnh mà nhờ cô ta thanh cao không? Hay đều dùng quy tắc ngầm!

Nói tới đây, Lý Minh Tường chậm lại: “Nếu cô đáp ứng điều kiện của tôi, phục vụ cậu Lưu thật tốt, những thứ khác tôi không thể đảm bảo, nhưng chắc chắn số hàng hóa tồn kho của cô sẽ bán hết. “Là phụ nữ, nghe lời một chút rất dễ kiếm tiền, kiểm tiền còn giỏi hơn cả đàn ông, nhưng nếu như không nghe lời, rất khó có chỗ đứng. Nếu như cô còn tiếp tục giở thói thanh cao với tôi, thì cứ đứng nhìn Hoa Tây bị bán đi với một mức giá thấp đi.”

Từng câu từng chữ cứa vào tim, khiến cho Dương Ninh Vân cảm thấy rất suy sụp.

Năm đó, Dương Chí Văn cũng nói với cô những lời như vậy, phụ nữ sẽ làm nên chuyện, phải biết cách để nịnh nọt đàn ông khiến họ vui vẻ, như vậy thì chuyện bàn bạc hợp tác sẽ rất dễ dàng, nhưng cô không tin, cho rằng năng lực mới là quan trọng nhất.

Từ sau khi ly hôn, không có Trần Hoàng Thiên ở bên cạnh âm thầm giúp đỡ, cô mới phát hiện, thực tế rất tàn khốc, có năng lực cũng không dễ dàng gì, phải biết nịnh nọt đàn ông, khiến họ vui vẻ, nếu không làm vậy, việc hợp tác rất khó thành công! “Nghe tôi nói này tổng giám đốc Dương. Không phải chỉ một lần liên có thể kiếm được rất nhiều tiền sao? Cô xem, cô còn chưa chịu đồng ý, nếu tôi là cô, tôi chỉ hy vọng có thể được phục vụ cậu Lưu, khiến cậu ấy thật thoải mái l Một người phụ nữ lắng lợ nói. “Đúng vậy! Lại một người phụ nữ khác khó chịu nói: “Chưa từng gặp một người phụ nữ nào ngu ngốc như cô, cũng đã từng ly hôn việc gì phải cố tỏ ra thanh cao. Cô không muốn ngủ với cậu Lưu, thì để người khác, không phải là đến tận bây giờ cô cũng chưa từng làm qua chuyện đỏ chứ?” “Liên quan gì đến các cô! Dương Ninh Vân tức giận nói: “Tôi có cách nghĩ riêng của tôi, đừng có dùng những suy nghĩ bẩn thỉu của các cô áp đặt lên người tôi!”

Nói xong, Cô đi qua Lý Minh Tường, nhanh chóng đóng sầm cánh cửa phòng bao. Muốn cô dùng thân thể mình để đổi lấy tiền, cô không làm được.

Trần Hoàng Thiên vì cô mà mất đi tài sản mấy chục nghìn tỷ, cô cũng không cho anh, cô chắc chắn sẽ không vì chút lợi ích trước mắt mà hiến thân thể mình cho Lưu Văn

Huy.

Có trao thân thật đi nữa thì người đó cũng phải là Trần Hoàng Thiên, cho dù đã ly hôn nhưng cho anh cũng coi như là một chút bồi thường, cho dù anh không cần, cô vẫn hy vọng có thể trao thân cho Trần Hoàng Thiên, như vậy thì trong lòng cô mới có thể dễ chịu. “Được lắm! Muốn tôi phải dạy dỗ cô một bài học sao?”

Sắc mặt của Lý Minh Tường rất tức giận, lập tức kéo Dương Ninh Vân vừa ra khỏi phòng bao trở lại, ném xuống đất, cho cô một cái tát, lần này gã dùng lực rất mạnh, khiển Dương Ninh Vân ngã đập xuống đất. “Tôi không bàn chuyện làm ăn cũng không được sao?

Sao các người ức hiếp người khác quá đáng như vậy?” Dương Ninh Vân ôm mặt hét lên với Lý Minh Tường, đôi mắt xinh đẹp của cô vì ẩm ức mà tràn ngập nước mắt. “Ức hiếp cô thì sao?” Lý Minh Tường nói: “Người phụ nữ không hiểu chuyện như cô cần phải được dạy dỗ lại một chút mới ngoan được!”

Nói tới đây, gã hét lên: “Các anh em, đưa rượu đến đây, chuốc cho cô ta uống say, khiêng đến phòng VIP của cậu Lưu. Để cậu Lưu vui vẻ một chút!” “Vâng, cậu Lý!” “Bốn người đàn ông lập tức cầm rượu đi tới “Các người đừng có tới đây, nếu dám lại gần, tôi sẽ báo cảnh sát.” Dương Ninh Vân hoảng hốt lo sợ, muốn lấy điện thoại trong túi Chanel, nhưng hai tay cô nhanh chóng bị hai người đàn ông giữ lại. “Không ích gì đâu tổng giám đốc Dương, ở đất Hoa Hạ này, cô không chơi lại chúng tôi đâu. Một người chế nhạo nói, bóp mạnh miệng của Dương Ninh Vân. Sau đó một người đàn ông khác đổ rượu vào miệng cô ừng ực, ừng ực!

Một phần ba số rượu chảy xuống, hai phần ba trong số đó chảy ra từ khóe miệng cô, chảy dọc xuống cổ, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng phía dưới, dính chặt lấy người cô. Đẹp đến mê hồn.

Ứng ực!

Lý Minh Tường không nhịn nổi nữa, gã thèm thuồng nuốt nước bọt một cách điên cuồng khi thấy cảnh trước mắt, tự nói với lòng mình: “Hàng tốt như vậy lại rơi vào tay một kẻ rẻ tiền như Lưu Văn Huy, thật quá đáng tiếc

Đổ xong một chai rượu, lại thêm một chai. khiển cho nước mắt của Dương Ninh Vân tuôn rơi, trong lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Âm!

Vào đúng lúc này, cửa phòng bao bị đạp bung ra, một đảm xã hội đen bước vào. “Các người là ai? Ra ngoài!” Lý Minh Tường lập tức hét lên.

Tên cầm đầu có xăm hình rồng không nói một câu, đấm vào mặt Lý Minh Tường, đá gã ngã xuống đất, gãy ba cái răng. “Ôi mẹ ơi!”

Hai người đàn ông giữ Dương Ninh Vân và hai người đang bóp miệng cô bắt uống rượu đều sợ hãi vội vàng buông tay bỏ chạy, Dương Ninh Vân vừa mới thoát khỏi sự khống chế, ôm ngực ho dữ dội. “Mẹ kiếp!”

Vào lúc này, Lưu Văn Huy đang ngồi ở ghế đứng phắt dậy, đi về phía mấy người xã hội đen, mặt cau có nói: “Các người chán sống rồi sao?” “Hừ!” Người đàn ông xăm hình rồng nói: “Bọn hèn hạ, đối phó với một người phụ nữ yếu đuổi. Ông đây ngứa mắt, muốn chỉnh đốn các người đấy!”

Sau đó anh ta xua tay và hét lên: “Đánh cho tôi! Đánh tàn phế hết mấy tên cặn bã này cho tôi!” “Vâng!”

Bảy tám người xã hội đen tiến về phía Lưu Văn Huy, người đang tỏ vẻ nghênh chiến. “Tìm đường chết!”

Vẻ mặt Lưu Văn Huy vô cùng tức giận. Nhanh chóng xông về phía bọn họ.

Răng rắc!

Chỉ với vài cú đánh, cả bảy, tám người xã hội đen đều bị đánh ngã trên mặt đất, miệng la hét liên tục.

Dương Ninh Vân vốn cho rằng mình đã được cứu, nhìn thấy vậy, một lần nữa chìm vào trong vô vọng. “Muốn làm gì?”

Người đàn ông xăm hình nhìn thấy Lưu Văn Huy đánh bại bảy tám anh em của mình, cũng lao về phía gã, vừa đánh vừa nói: “Đừng tưởng rằng từng luyện võ thì muốn làm gì thì làm, tôi nói cho anh biết, tôi là thuộc hạ của ông Lý, Lý Hà Bác, chủ của khu vực Hoa Hạ, nếu như anh dám đánh tôi, ông Lý sẽ khiến anh chết thảm! “Ha, ha!”

Lưu Văn Huy cười lớn: “Tôi còn tưởng ai có lá gan lớn như vậy, dám làm anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy, hóa ra là Lý Hà Bác. “Anh là ai?”

Người đàn ông xăm hình hỏi, nghe cách nói chuyện có vẻ gã cũng có chút lai lịch.

Lưu Văn Huy cười lạnh nói: “Cháu của Nhất Châu Lưu Bảo Đông” “Cái gì!”

Nghe xong sắc mặt của người đàn ông xăm hình đột nhiên biến đổi. “Thế nào? Sợ rồi?” Lưu Văn Huy cười lạnh nói.

Người đàn ông xăm hình nuốt nước bọt, nói: “Anh để tôi gọi một cuộc điện thoại đã.” “Gọi đi, anh gọi đi, Lý Hà Bác nếu dám thay anh làm chủ, mẹ kiếp, tôi sẽ đưa đầu mình cho anh!” Lưu Văn Huy dừng lại giả vờ như bị ép nói.

Người đàn ông xăm hình lập tức gọi điện thoại di động. Trần Hoàng Thiên lúc này đã ăn xong bữa trưa, chuẩn bị đi nghiên cứu dược liệu

Ngay sau đó, điện thoại của anh đổ chuông.

Nhìn thấy đó là Lý Hà Bác gọi tới, anh nhanh chóng nghe điện thoại, nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Lý Hà Bác. “Ông chủ, bà chủ đang bị bắt ở phòng bao của nhà nghỉ Thiên An, người của tôi đã được phái đi, nhưng đều bị đánh bại rồi, đó là cháu của Nhất Châu Lưu Bảo Đông, xuất thân không tầm thường, đánh nhau lại giỏi, người của tôi không phải là đối thủ của anh ta. Ông chủ vẫn đang ở Hoa Hạ, hay là tới đó một chuyến, nếu không bà chủ có khả năng sẽ bị tổn hại

Trần Hoàng Thiên nghe xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói: “Tôi đi ngay!”, sau đó cúp điện thoại, lao lên xe, bật định vị, chạy nhanh đến nhà nghỉ Thiên An.