Chàng Rể Đào Hoa

Chương 232



“Ôi mẹ ơi!” Nhưng nhìn thấy Dương Bảo Trân cầm một con dao phay sắc bén lao ra khỏi bếp như một kẻ điên, tất cả mọi người có mặt ở đây đều vô cùng kinh hãi. “Chạy đi! Mau chạy đi!” Người nào đó hét lên.

Ngay lập tức, hơn một trăm người thân và bạn bè ùn ùn chạy ra ngoài, tất cả đều sợ bị thương. “Anh mau đi đi!”

Dương Ninh Vân cũng sợ hết hồn, vội vàng khuyên Trần Hoàng Thiên, sau đó sải bước về phía Dương Bảo Trân, thuyết phục: “Bảo Trân, em hãy bình tĩnh. Nghe chị “Chị cũng có phần! Tôi cũng phải giết chị

Dương Bảo Trân chĩa con dao vào Dương Ninh Vân rồi chém xuống. “A!”

Cô sợ hãi che đầu và hét lên.

Trần Hoàng Thiên lập tức bước tới, khi con dao phay chuẩn bị chém vào Dương Ninh Vân, anh nằm lấy cổ tay của Dương Bảo Trân, sau đó giật lấy con dao phay tát vào mặt Dương Bảo Trân: “Cô đúng là hết thuốc chữa, là do chính cô, việc cô không thể gả được vào nhà họ Phan thì mắc mớ gì đến chị cô l “Là chị ấy đã gọi ba. Bị ông nội của Phan Tùng Dương để ý, là anh đã đẩy ba ra, hại tôi bị ông nội của Phan Tùng Dương mắng, không cho tôi gả vào nhà họ Phan. Tôi hận cả hai người. Tôi hận chết cả hai người! Dương Bảo Trân vừa mắng vừa khóc, khỏi phải nói tủi thân đến nhường nào. “Hu hu…”

Dương Thiên Mạnh thấy thế cũng xót xa bật khóc.

Lý Tú Lam thì chửi như tát nước: “Cậu đúng là sao chổi, tôi cũng có bệnh, phải gọi cậu tới, nếu không gọi cậu tới thì sẽ thành như thế này sao?” “Sính lễ mấy chục tỷ đã không còn nữa rồi! Là do cậu, sính lễ mấy chục tỷ đã không còn nữa rồi!” “Tôi hận! Tôi hận!”

Lý Tú Lam điên cuồng như một kẻ mất trí, bà ta nhặt con dao phay đã bị Trần Hoàng Thiên ném xuống đất lên, vung vẩy đuổi Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân đi. Dương Ninh Vân vốn dĩ còn muốn giải thích, nhưng Trần Hoàng Thiên không nói lời nào đã túm lấy cô rồi đẩy xe lăn rời đi. “Buông em ra!”

Ra đến ngoài cửa, Dương Ninh Vân hất tay Trần Hoàng Thiên ra, tức giận nói: “Mẹ và Bảo Trân không nhận ba đúng là rất quá đáng, em cũng rất tức giận, nhưng anh cũng rất quá đáng khi hại Bảo Trân không thể gả vào nhà họ Phan, anh có biết không?” “Mẹ và Bảo Trân vốn là những người thích đua đòi, nhưng bây giờ lại bị anh hại như vậy, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

Nghe thấy thế, Trần Hoàng Thiên nổi nóng với Dương Ninh Vân: “Cá nhân anh không sợ ai trả thù hết. Anh chỉ sợ không vạch trần được bộ mặt xấu xa của Bảo Trân và mẹ em mà thôi. Sau này hai người họ sẽ lấy lý do thăm hỏi ba em để đầu độc ông ấy, em có biết không!” “Dương Chí Văn là người như thế nào? Vì tập đoàn nhà họ Dương, ngay cả người ông yêu thương anh ta nhất cũng có thể ra tay được. Mẹ em và Bảo Trân thân với anh ta. Anh ta sẽ không dạy mẹ em và Bảo Trân hạ độc ba để trút bỏ nỗi lo về sau sao?”

Dương Ninh Vân ngây người, sau khi nghĩ kỹ lại thì cảm thấy rất sợ hãi. “Vậy anh hãy dặn dò chủ Lưu và bà Ngô, không cho phép mẹ em và Bảo Trân đi thăm ba. Dù sao trong lòng họ cũng không có ba

Cô nói với giọng điệu chậm rãi, ngồi xổm xuống trước mặt Dương Thiên Mạnh, nắm lấy tay Dương Thiên Mạnh, nói: “Ba, không phải ba có thể nói chuyện sao? Sao ba không nói lời nào? Có phải do ba buồn không?”

Dương Thiên Mạnh lại bật khóc, nước mắt giàn giụa.

Thực ra, người đau lòng nhất chính là ông ấy. Cảm thấy mái nhà mà mình từng ở đã không còn là nhà nữa. “Vừa rồi là ba nhất thời nóng vội, sợ em đồng ý lời cầu hôn của Giang Hào, cho nên mới gọi em. Thật ra tình trạng của ba vẫn chưa đến mức có thể nói chuyện bình thường được” Trần Hoàng Thiên nói.

Dương Ninh Vân gật đầu, đứng dậy nói: “Ba cũng mệt rồi. Anh đưa ba về nghỉ ngơi đi. Em sẽ tranh thủ đi thăm ba.”

Nói xong, Dương Ninh Vân quay về biệt thự, đi tới bãi đậu xe. “Ôi!” Trần Hoàng Thiên thở dài.

Anh biết Dương Ninh Vân có tâm sự và không muốn nói với anh. Anh cũng không ép, cho đến khi Dương Ninh Vân lái xe đi, anh mới đẩy Dương Thiên Mạnh rời đi. “Tức chết mất thôi! Đúng là tức chết mất thôi!”

Lý Tú Lam chống hông, nổi trận lôi đình: “Biết trước thế này thì mẹ đã nghe lời của Chí Văn, tìm Trần Hoàng Thiên xin địa chỉ, nhân lúc Trần Hoàng Thiên không có ở nhà, đi đầu độc chết lão già thực vật đáng chết kia!” “Vốn định để đính hôn xong rồi mới làm, việc quan trọng là phải tổ chức lễ đính hôn trước, ai ngờ…

Nói đến đây, ruột gan bà ta như tan nát. “Bây giờ nói những điều này thì có ích gì, con không thể gả vào nhà họ Phan được nữa, không thể kết gả vào nhà họ Phan được nữa, hu hu hu…

Dương Bảo Trân gào khóc.

Lý Tú Lam vội vàng an ủi: “Thật ra gả vào nhà giàu có cũng không phải chuyện gì tốt, đi đâu cũng phải khiêm tốn. Hơn nữa, Phan Tùng Dương cũng không phải là ứng cử viên cho vị trí người thừa kế nhà họ Phan. Sau này, nếu anh em cậu ta kế thừa nhà họ Phan và đuổi cậu ta ra ngoài, vậy thì con và cậu ta sẽ không có gì cả. “Cho nên con đừng buồn nữa, để anh Chí Văn của con xem thử có tìm được cho con một cậu ẩm giàu có lại là người thừa kế hay không, cho dù không giàu bằng nhà họ Phan cũng không sao” “Nhưng mà mẹ ơi, sính lễ mấy chục tỷ thì sao.” Dương Bảo Trân cảm thấy đau lòng. “Thế này đi.” Lý Tú Lam lập tức nghĩ ra cách: “Chúng ta đi tìm chị con đòi bồi thường. Ai bảo cô ta hại mẹ con mình tổn thất sính lễ hơn ba nghìn tỷ. Dù sao thì công ty con bé đăng ký vốn là một trăm năm mươi tỷ, có thể bồi thường được, không được thì cho chúng ta 20% cổ phần

Dương Bảo Trân gật đầu, cầm con dao phay lên, thở hổn hển nói: “Nếu như chị ta không bồi thường tổn thất cho con, con sẽ… con sẽ giết chị ta, liều mạng với chị ta!” “Đe dọa là được rồi, đừng giết thật.” Lý Tú Lam nói, trong mắt bà ta, Dương Ninh Vân có giá trị hơn, chỉ là Dương Ninh Vân không nghe lời bà ta, không ngoan như Dương Bảo Trân, nếu không bà ta sẽ yêu Dương Ninh Vân hơn.

Thế là, hai mẹ con lái xe đi. “Ngài Trần, cuối cùng ngài cũng về rồi!”

Trần Hoàng Thiên vừa về đến nhà đã nhìn thấy Đỗ Nhã Lam mỉm cười chào đón mình.

Dương Thiên Mạnh trở nên căng thẳng, nhìn Trần Hoàng Thiên gọi.

Trần Hoàng Thiên giải thích cho ông ấy, ông ấy mới yên tâm, sau đó Trần Hoàng Thiên kêu chú Lưu đưa Dương Thiên Mạnh đi nghỉ ngơi. “Thuốc đó có tác dụng phải không?” Trần Hoàng Thiên ngồi xuống ghế sô pha hỏi. “Rất hiệu quả!” Đỗ Nhã Lam vui mừng nói: “Hôm nay ba tôi đã có thể ra khỏi giường và đi bộ được rồi. Nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa là gần như trở lại bình thường!” “Vậy thì tốt.” Trần Hoàng Thiên cười.

Đỗ Nhã Lam đẩy một chiếc hộp gỗ tinh xảo đến trước mặt Trần Hoàng Thiên: “Tôi mang hai mươi tám gốc dược liệu một trăm năm tuổi đến cho ngài Trần đây. Mời anh xem qua Trần Hoàng Thiên mở ra xem, xác nhận đều là dược liệu một trăm năm tuổi thì hài lòng đậy nắp hộp lại. “Đúng rồi ngài Trần, ba tôi còn đặc biệt dặn dò tôi dù thế nào cũng phải đưa anh đến Kim Đô. Ông ấy muốn đích thân cảm ơn anh.” Đỗ Nhã Lam cười nói: “Anh thấy có tiện đến đó một chuyển không?”

Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Hai ngày nữa tôi sẽ tới đó. Nếu như có việc thì cô cứ về trước đi.” “Không sao? Đỗ Nhã Lam lắc đầu: “Tôi sẽ ở lại Đông Đô hai ngày.”

Trần Hoàng Thiên đáp một tiếng được. “Đúng rồi ngài Trần, những bức ảnh tôi gửi cho anh có hữu ích không?” Đỗ Nhã Lam hỏi. Trần Hoàng Thiên mỉm cười, nói: “Rất hữu ích. Tên này rất biết giả bộ, không bóc trần anh ta, vợ cũ của tôi cứ tưởng anh ta là một quý ông.” “Phụt!” Đỗ Nhã Lam bật cười: “Không giấu gì ngài Trần, Giang Hào rất phù hợp với câu ban ngày giống như giáo sư, ban đêm là dã thú. Những bức ảnh tôi gửi cho anh chỉ là mưa phùn thôi. Trong tay tôi còn mấy chục video tự sướng của anh ta và người đẹp tóc vàng, đúng là là một kẻ biến thái. “Nếu như anh Trần muốn xem, tôi có thể kêu người gửi cho anh”

Nói đến đây, cô ấy cười đều nhìn Trần Hoàng Thiên. “ẶC..”Trần Hoàng Thiên xua tay cười: “Tốt nhất là không xem. Đợi khi nào tôi và vợ cũ tái hôn thì sẽ nói tiếp. Đỗ Nhã Lam lại bật cười. “À đúng rồi, ở Kim Đô, nhà họ Giang và nhà họ Đỗ của cô, ai lợi hại hơn?” Trần Hoàng Thiên hỏi. “Tất nhiên là nhà họ Đỗ của tôi lợi hại hơn rồi!” Đỗ Nhã Lam tự hào nói: “Họ Đỗ chúng tôi đứng thứ nhất, họ Giang đứng thứ hai. Nhưng bên tám lạng đàng nửa cân, thế lực nhà họ Giang cũng rất lớn.

Trần Hoàng Thiên ồ một tiếng. “Có phải anh muốn trả thù không ngài Trần?” Đỗ Nhã

Lam hỏi. Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Kêu tôi hãy đợi đấy, nhưng tôi nghĩ tôi không cần phải sợ anh ta. “Tất nhiên rồi, với thực lực của ngài Trần, cần gì phải sợ một tên tôm tép nhãi nhép như anh ta.” Đỗ Nhã Lam nói.

Sau đó, cô ấy lấy ra một chiếc nhẫn trông rất ngầu và đưa cho Trần Hoàng Thiên: “Đây là chiếc nhẫn Ma Vương đại diện cho ba tôi. Ba tôi bảo tôi chuyển nó cho ngài Trần, nói là ở trong khu vực Kim Đô, nhìn thấy chiếc nhẫn này giống như nhìn thấy Ma Vương. Gặp phải bất cứ điều gì, dù đen hay trắng, đều có thể lấy nhẫn Ma Vương ra giải quyết. Mọi khách sạn, mọi địa điểm vui chơi giải trí ở Kim Độ, chỉ cần lấy nhẫn Ma Vương ra cũng có thể được hưởng đãi ngộ cao nhất, tất cả đều miễn phí. “Thứ tốt như vậy, tôi phải nhận thôi.” Trần Hoàng Thiên mỉm cười cầm lấy chiếc nhẫn.

Công ty Hoa Tây.

Trở lại công ty, Dương Ninh Vân ngồi vào ghế chủ tịch, xoa bóp huyệt thái dương.

Chuyện xảy ra hôm nay khiến cô cảm thấy rất đau đâu.

Cô có linh cảm rằng mẹ và em gái cô có thể sẽ không chịu để yên. “Xem ra mình phải đến Kim Đô trốn một khoảng thời gian, nhân tiện tìm một văn phòng cho chi nhánh.” Nghĩ tới đây, cô lấy điện thoại di động ra đặt vé.

Kết quả là vé máy bay vừa mới đặt xong, điều cô sợ nhất vẫn xảy ra.

Cô thấy Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân xông vào văn phòng, Dương Bảo Trân dẫn đầu tức giận nói: “Chị đã hại tôi không thể gả vào nhà họ Phan. Chị phải bồi thường tiền sính lễ cho tôi, tổng cộng là hơn ba mươi tỷ. Số lẻ thì cho chị, bồi thường cho tôi ba mươi tỷ. Nếu không, tôi sẽ liều mạng với chị!”

Nói xong, cô ta lấy ra một con dao phay, chém xuống bàn làm việc.