Chàng Rể Đào Hoa

Chương 264



Chương 264: Là đại sư Trần sao?

Đột nhiên bắn phá làm cho mười mấy người võ sĩ tu vi ám kình không kịp tránh né, trong nháy mắt đã bị bắn cho thành tổ ong.

Rất nhanh trên hai chiếc ca nô, đều có người quăng dây thừng lên boong thuyền, có một chiếc móc sắt như là móng vuốt mà bám vào thành, người ở hai bên lần lượt bò lên.

Người nào cũng có thân thủ nhanh nhẹn, không đến một phút, bao gồm của Đỗ Nhã Lam, máy chục sư đệ của Đỗ Văn Mạnh đã bò lên trên boong tàu của du thuyền. Cũng ngay lúc này, cửa khoang tàu mở ra, mấy người võ sĩ chạy ra. “Đánh cho tôi!”

Đỗ Nhãn Lam khoát tay, súng treo trước ngực, bản về phía mấy người võ sĩ kia, mấy người võ sĩ đó bị bắn thành cái sàng ngay tại chỗ, rất nhanh cửa khoang tàu lại bị đóng lại. “Con mẹ nó, không ngờ Đỗ Nhã Lam lại đàn ông như vậy, soái khí như vậy, thực sự là nữ trung hào kiệt mà!” Cao Dương dùng ốm nhòm nhìn, không nhịn được mà cảm khái. “Đúng vậy đấy!” Lưu Cẩn cũng thở dài nói: “Không hổ là con gái của Ma Hoàng, hung ác y hệt như ba mình. Bắn nhau như vậy mà cũng không thèm nhíu mày một cái, đổi lại là tôi, chắc chắn không có can đảm đó.

Đường Tuấn Vũ cũng không nhịn được mà cười một tiếng: “Giờ cô ta càn quét tàn nhẫn như thế nào, thì đến lúc chết cũng thảm như vậy, các người đừng nghĩ Giang Hào chơi xong thì sẽ cho các người chơi, chờ cho anh ta chơi xong, nhất định Đỗ Nhã Lam sẽ bị giết!” “Một người phụ nữ thú vị như vậy mà, đáng tiếc rồi!” Đám người Lưu Cẩn không nhịn được mà đau lòng. “Nổ tung cho tôi!”

Có người đạp mấy cái không được, Đỗ Nhã Lam lập tức hôn lên. Mấy chục người lập tức dạt sang hai bên, có người ném một quả lựu đạn về phía cửa.

Một giây sau!

Âm! . Truyện mới cập nhật

Trong nháy mắt cánh cửa bị nổ tung, đám người Đỗ Nhã Lam xông vào.

Vừa đi vào, liền nhìn thấy Đỗ Văn Mạnh, Cổ Hai, cùng với đám người nhà nhà họ Đỗ, toàn bộ đều bị trói trên ghế, đều có võ sĩ cầm đao đứng phía sau, kề đạo lên cổ bọn họ. “Ba!”

Đỗ Nhã Lam phát hiện ra Đỗ Văn Mạnh, đôi mắt đỏ ứng mà kêu một tiếng, lập tức ra hiệu đứng yên, không cần nổ sung, giờ mà nổ súng thì sẽ giết chết toàn bộ người nhà của cô ấy. “Nhã Lam, con gái ngon của ba, nhanh chạy đi, đừng quan tâm ba!” Đỗ Văn Mạnh vội hét lên.

Chỉ cần còn chút hy vọng, ông ta đều hy vọng có thể được cứu. Nhưng chỉ bằng mấy chục cây súng này, căn bản không thể cứu được ông ta, mà còn có thể làm cho bọn Đỗ Nhã Lam bị nguy hiểm. “Ba, con không đi!” Đỗ Nhã Lam nói. “Ông Mạnh, chúng tôi không đi!”

Mấy chục người đàn ông cùng hô lên. “ây dô

Lúc này một ông lão mặc đồ võ sĩ, xuất hiện ngay phía sau Đỗ Văn Mạnh, nói với đám người Đỗ Nhã Lam: “Các người giết nhiều võ sĩ tinh nhuệ của Đằng Thanh Xã bọn tạo như vậy, tao sẽ không để cho bọn mày đâu, phải cho bọn mày chết la liệt dưới đất mới được!”

Đỗ Nhã Lam liền cuống cuồng, ba và người nhà đang là con tin, căn bản không thể cứu được, mà bỏ lỡ cơ hội lần này, sẽ không còn cơ hội nữa, phải làm sao mới ổn đây?” “Nhã Lam! May dẫn các anh em đi đi! Đừng liên lụy đến mạng của mình, thực sự không đáng đâu!” Đỗ Văn Mạnh gân họng mà hét. “Ba, qua đêm nay, bọn họ muốn giết ba, con không muốn đi, con có chết cũng phải chết cùng ba.” Đỗ Nhã Lam cuống cuồng đến khóc rồi. “Con bé ngốc này!” Vành mắt Đỗ Văn Mạnh cũng ươn ướt, cật lực mà khuyên nhủ: “Nhã Lam, con còn trẻ, vẫn còn chưa lấy chồng, chưa sinh con, cuộc đời còn có rất nhiều chuyện đang chờ con. Nghe ba đi, đi nhanh lên, đừng bỏ mạng ở đây, không đáng đâu. “Hu hu…”

Đỗ Nhã Lam vừa khóc vừa lau nước mắt, uy hiếp: “Nếu các người dám giết ba và người nhà tôi, sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ dẫn đại sư Trần đến giết sạch các người!”

Nói xong, cô ấy nghiến răng, hô lên: “Các anh em, chúng ta rút!”

Nhưng không ngờ cô ấy vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến mấy tiếng lạch cạch.

Đám người Đỗ Nhã Lam bất ngờ, quay người lại thì thấy bảy tám người võ sĩ ướt nhẹp, đang xông đến từ phía sau. “Đánh cho tôi!”

Đỗ Nhã Lam kinh hãi mà hô lên, trước tiên là bắn đã, chỉ giết chết hai ba người. Còn lại thì xông lên, chém giết điên cuồng một trần.

Lúc này, người võ sĩ Nhật Bản ở phía sau lưng Đỗ Văn

Mạnh, thả người nhảy xuống một cái, tụ khí thành một cây đao ở trong không mà chém đến. “Nhã Lam! Cẩn thận phía sau!”

Đỗ Văn Mạnh và người nhà gào hét lên.

Cùng lúc đó Giang Hào cũng hét lên: “Anh Yamamoto, bắt sống cô ta!”

Hai bên đều có định, ông lão Nhật Bản kia lại là tông sư, đám người Đỗ Nhã Lam không xông ra được, chỉ trong chốc lát, trừ Đỗ Nhã Lam vẫn còn sống, thì mười mấy người đàn ông kia đều bị giết chết.

Nhìn những anh em đi cùng mình để cứ ba đã chết hết. Đỗ Nhã Lam vô cùng đau thương mà gào lên: “Là tôi đã hại mọi người! Là tôi đã hại mọi người!

Yamamoto nhấc Đỗ Nhã Lam lên, lấy đi khẩu súng treo trên cổ cô ấy, tát cô ấy một cái, ác động mà chửi: “Con ả đàn bà đáng chết, hại hơn hai mươi võ sĩ tinh nhuệ của Đằng Thanh Xã tạo chết thảm, tao muốn chặt mày thành thịt vụn!” “Anh Yamamoto, đừng!”

Giang Hào chạy đến, cười hì hì mà nói: “Này mà giết đi thì đáng tiếc lắm, không bằng là để tôi chơi đùa chút rồi giết?” “Soạt

Yamamoto đẩy ngã Đỗ Nhã Lam lên đất, nói: “Cậu Hào đã là bạn của chúng tôi, vậy thì tôi sẽ thưởng cô ả cho cậu vậy?” “Cảm ơn anh Yamamoto!”

Giang Hào vô cùng cao hứng, lập tức hô lên: “Lại đây, giúp tôi đưa Đỗ Nhã Lam đến phòng trên tầng, dùng dây thừng trói tay chân chặt lại!”

Rất nhanh, liền có hai người vệ sĩ của Giang Hào đi đến, nhấc Đỗ Nhã Lam lên. Đưa lên trên tầng, Đỗ Nhã Lam không thể nào giãy dụa ra được. “Giang Hào, con mẹ mày, đồ súc sinh, dám chà đám Nhã Lam, tao có thành quỷ cũng không tha cho mày!” Đỗ Văn Mạnh khàn giọng mà hét. “Ha ha!”

Giang Hào cười lớn: “Lúc làm người không lấy được mạng tao, giờ làm quỷ còn muốn mạng tạo, nghĩ quá ngây thơ rồi, tao sẽ làm cho Nhã Lam thoải mái, mày yên tâm, tránh để cô ta chết đi mà không được cảm giác được sự tuyệt vời đó”

Nói xong, anh ta đi lên tầng.

Đỗ Văn Mạnh tức giận chửi lớn: “Giang Hào, con mẹ nó mày sẽ không được chết tử tết Nhất định không được chết tử tế.” “Soạt!”

Mutoichiro đã đuổi năm cây số rồi, đều đuổi suýt soát, làm cho ông ta tức giận đến nghiến chặt răng.

Ngay lúc này, đột nhiên ông ta dừng bước chân lại, tụ khí thành một cây đạo dài hai mét, bỗng nhiên chém về phía ca nô.

Xoet!

Một nhát kiếm hình lưỡi liềm, tốc độ nhanh gấp mười lần tốc độ ca nô. “Không ổn!”

Cổ Thiên đang trên ca nô, sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng bay khỏi ca nô.

Một giây sao!

Uỳnh!

Ca nô bị chém trúng, cứ như là đang chém dưa hấu. Trong nháy mắt đã bị cắt thành hai nữa. “Giờ xem mày chạy đi đâu!” Mutoichiro nói, cầm đao chém đến. Cổ Thiên cắn chặt răng, cũng tụ khí thành một thanh đạo, biết rõ không đánh lại, nhưng mà vẫn nhắm mắt đánh tới.

Keng!

Hai thanh đao va chạm vào nhau, thanh đạo của Cổ Thiên đã bị đánh thành không khí. “Ha ha!”

Mutoichiro cười mỉa mai, vung đạo ra ngoài không trung, Cổ Thiên nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn bị một đao trúng vào bụng, nhất thời máu tươi chảy ra. “Ha ha!”

Mutoichiro cười to: “Cổ Thiên, mày nhất định phải chết!” Nói xong, ông ta vung đạo hướng về cổ của Cổ Thiên.

Cổ Thiên nhìn thấy liền nhắm mắt lại, bụng bị thương đến nội tạng, ông ta đã không thể nào phản kháng được nữa.

Ngay lúc mà mọi người đều nghĩ Cổ Thiên chết chắc

Đột nhiên!

Xoet!

Một ánh kiếm nhanh chóng bay đến. “Không ổn!”

Mutoichiro cảm nhận được nguy hiểm, lùi về phía sau. Chỉ trong không phẩy một giây, ánh kiếm đã chém qua chỗ ông ta vừa đứng. “Ai?”

Mutoichiro quanh người nhìn lại, chỉ thấy một người đang cầm thanh kiếm dài hai mét đạp gió bay đến chỗ ông ta, ngăn ngay giữa ông ta và Cổ Thiên. “Xem! Người đeo mặt nạ đến rồi! Là đại sư Trần sao?” Đám người xung quanh lập tức sôi sục.