Chàng Rể Đào Hoa

Chương 305



“Chung đại sư, không thể tha cho anh ta được.

Không chờ Chung đại sư mở miệng, Trịnh Thành Huy đã nhảy ra, chỉ vào Trần Hoàng Thiên nói: “Chung đại sư, vừa nãy tôi ở trong phòng bị người đánh ngất xỉu. Người đánh ngất tôi chính là người đàn ông này, cho nên cậu Hoặc mới giúp tôi xả giận. Thế là cậu Hoặc mới gọi điện cho tổng giám đốc Lý, hỏi tổng giám đốc Lý Cổ An Nhiên ở đầu, để cô ấy đến đây một chuyến. Kết quả tổng giám đốc Lý bảo với cậu Hoắc, không phải Cổ An Nhiên cầm hộ anh ta một trăm năm mươi tỷ, đi thuê phòng đợi anh hay sao? Cậu Hoắc nghe thể thì đơ hết cả người, vì anh ấy không có cho Cổ An Nhiên tiền, cũng không muốn thuê phòng với cô ta. Cô ta lại dàn dựng, để thuê được phòng cho người đàn ông này, làm ảnh hưởng đến danh dự của câu Hoắc. Bây giờ cậu Hoắc muốn trừng trị Cố An Nhiên, cũng muốn trừng trị cả người đàn ông này luôn, không ngờ tên này cũng có chút bản lĩnh, đạn bắn không đến. Chung đại sư nhất định phải giúp cậu Hoắc dạy dỗ anh ta nhé.”

Trịnh Thành Huy nói hết trong một hơi, một bộ muốn giết chết tất cả. Nếu không phải do Trần Hoàng Thiên phải hỏng chuyện tốt của anh ta, anh ta đã làm Cổ An Nhiên từ lâu rồi, chắc cũng sướng điên rồi. “Chung đại sư, tôi.. “Im miệng. Không đợi Cổ An Nhiên giải thích, Chung đại sư nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, nhàn nhạt nói: Quỳ xuống trước cậu Hoắc, để cậu ấy tuỳ ý xử lý. Tôi thấy cậu còn trẻ tuổi, lại là một thiên tài võ thuật, tranh thủ để cậu Hoặc giữ cho cậu một mạng. Nếu không, tôi sẽ đích thân xử cậu.” “Thế thì thử một chút.” Trần Hoàng Thiên bước lên. Cho dù Chung đại sư là cấp hai Thần cảnh, thực lực cao hơn anh, nhưng anh lại có dũng khí. Dù có thua, có thể kéo Cổ An Nhiên nhảy xuống biển.

Đến cả Hàn Bình Minh còn không đuổi kịp, Chung đại sư thì không cần phải nói, cho nên anh không sợ. “Con mẹ nó, thằng oắt này ngông cuồng ghê gớm, dám giả bộ trước mặt Chung đại sư như thế. Chung đại sư, ông nhất định phải trừng trị anh ta thẳng tay vào. Trịnh

Thành Huy nhân cơ hội đứng bên thêm dầu vào lửa. “Cậu muốn đi tìm chết?” Chung đại sư giận dữ nhưng lại cười nhìn Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên đang tính nói gì, bỗng Cổ An Nhiên gầm lên với Trần Hoàng Thiên: “Anh cho là tí công phu mèo cào kia của anh có thể là đối thủ của Chung đại sư sao? Còn muốn thử một chút, thử cái rắm ấy. Một quyền của Chung đại sư cũng có thể đấm chết anh đấy anh có tin không!”

Rồi sau đấy cô ấy nhìn về phía Chung đại sư, khổ sở cầu xin: “Chung đại sư, anh ta đánh cậu Trịnh là vì cứu tôi, bởi vì lúc đó cậu Trịnh mạnh hơn tôi. Còn chuyện bây giờ đang quấy rối, là anh ấy lỗ mãng, anh ta hay lỗ mãng, đầu óc có chút vấn đề, ông đừng so đo với anh ấy, anh ấy làm là vì giúp tôi, muốn trách thì cứ trách tôi, xử lý tôi như thế nào cũng được, đừng động vào anh ấy được không? “An Nhiên “Anh im đi được không?” Không để Trần Hoàng Thiên nói hết, Cổ An Nhiên đã hét lên với anh: “Tôi không cần anh lo, bây giờ anh đàng hoàng lại cho tôi. Anh tưởng là anh đang giúp tôi hay sao? Anh đang hại tôi đấy anh có biết không hả

Bị cô mắng như thế, Trần Hoàng Thiên chỉ đành ngậm miệng lại, trong lòng có hơi tức tối.

Lúc này, Chung đại sư nhàn nhạt nói: “Tự cô xin cậu Hoặc đi. Cậu ấy muốn trừng trị thang oắt này, thì tôi trừng trị. Cậu ấy không trừng trị nữa, thì tôi không trừng trị nữa. Cổ An Nhiên nghe thấy thế, quỷ đến bên cạnh Hoặc

Giang Nhật, khổ sở cầu xin: “Cậu Hoặc, tha cho anh ấy được không? Anh muốn xử lý tôi thế nào cũng được, đứa anh ấy đi chỗ khác được không?” “Con đĩ này!” Hoắc Giang Nhật tát lên mặt Cổ An Nhiên, đánh đến nỗi miệng cô chảy máu, lại mắng: “Dám làm bẩn danh dự của tao, cầm một trăm năm mươi tỷ cho mày, tao có bị điên mới làm thế, mày tưởng mày là Cố An Nhiên kia à, có thể xứng với bằng đấy tiền à?” “Mẹ mày!”

Trần Hoàng Thiên năm chặt tay thành đấm, xong tới. Chung đại sư lại đi chắn trước mặt Trần Hoàng Thiên, lạnh lùng nói: “Trước mặt tôi còn dám ra tay, cậu cho là tôi không dám giết cậu đúng không?”

Nghe thế, Cổ An Nhiên chợt quay đầu, đỏ mặt hét lớn: “Bảo anh đàng hoàng một chút anh có nghe hay không hả? Tôi bảo không cần anh lo, anh điếc à? Tôi dù có bị đánh chết cũng không cần anh lau tay. Anh cút ra kia! Cút Xa ral

Lòng Trần Hoàng Thiên đều bị cô mằng lạnh xuống, trong lúc nhất thời không còn xúc động muốn ra mặt thay

Thấy thế, Cố An Nhiên lại quay qua với Hoắc Giang Nhật, nức nở. “Xin lỗi cậu Hoặc a, là tôi sai, tôi không nên đụng đến danh dự của cậu. Đều là do tôi sai, cậu cứ phạt tôi đi. “Đương nhiên là tao phải phạt mày rồi!” Hoắc Giang Nhật bóp cổ Cổ An Nhiên, ấn đầu cô xuống bàn trà, bốp bốp” mấy bạt tại lên mặt cô, vừa mắng vừa đánh.

Trần Hoàng Thiên nhìn thấy vậy hận không thể bóp chết Hoắc Giang Nhật. “Cổ An Nhiên thảm quá rồi!” “Đúng thế, nhớ năm ấy, cô ấy còn là minh châu trong tay Cổ Chẩn Đan, là công chúa của vô số cậu ấm Côn Châu này, muốn cưng chiều cô ấy mà chẳng có cơ hội. Bây giờ Cổ Chấn Đan chết rồi, cô ấy lưu lạc đến độ này, chẳng khác nào rơi từ thiên đường xuống địa ngục!” “Thật đáng thương. Đúng là tường ngã người đẩy, không có Cổ Chấn Đan, đúng là ở Côn Châu này ai cũng có thể đạp lên đầu cô được. Lúc Cổ Chấn Đan còn sống, dựa vào quan hệ của Cổ Chấn Đan, nào ai dám làm thế với cô ấy! “Đáng đời cô ta lắm. Hồi Cổ Chấn Đan còn sống, cô ta tưởng mình nhiều tiền, cậu Hoắc tán cô ta cô ta không cho tán, cậu Ngô của cô ta cũng không để cua. Nếu lúc đó cô ta chịu để cậu Hoắc hay cậu Ngô tán mình, sao có thể lưu lạc đến độ này, còn không phải là do cô ta tự mình viết cái kết cho mình à?”

Ở trong quầy bar, gái tiếp rượu và khách hàng, bàn luận như nước thuỷ triều. Người cảm thấy cô ấy đáng thương, cũng có kẻ thấy cô ấy thể là đáng đời, không ngừng bàn luận về cô ấy.

Bây giờ, Hoắc Giang Nhật không đánh Cổ An Nhiên nữa, dữ tợn nói: “Lúc trước tao bỏ ra ba mươi tỷ để mày ngủ với tao một đêm, mày bảo tao cút. Bây giờ lại nói nhăng nói cuội, bảo tao bỏ ra hẳn một trăm năm mươi tỷ thuê phòng với mày, mày tưởng là tạo chiều mày à? Nhìn mày có mấy phần xinh đẹp, tưởng là ai cũng muốn cưng mày hả. Thế thì hôm nay tao huỷ luôn cái mặt mày, xem sau này mày lấy cái gì mà giả nai với đời!”

Dứt lời, anh ta đập vỡ một chai rượu, cầm mảnh vụn lên, định quẹt lên mặt Cổ An Nhiên. “Đừng mà!”

Cổ An Nhiên kinh hoàng hét lên.

Trần Hoàng Thiên không nhịn được nữa, chuẩn bị ra

Nhưng đúng lúc này.

Vèo vèo!

Một vạch kim quang loé lên, đánh vào mảnh vụn trong tay Hoắc Giang Nhật, “bịch” một cái, mảnh vụn nát bấy. “Ai?”

Hoắc Giang Nhật là người thông minh, buông Cổ An Nhiên ra, ánh mắt đảo một vòng, nhìn Trần Hoàng Thiên: “Là con mẹ mày ra tay đúng không thằng kia?”

Trần Hoàng Thiên đang định nói, lại có âm thanh vang “Là tôi tự ra tay, anh ta không phải đàn ông, nào dám ra tay.”

Lời vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn lên người đó, chính là thanh niên ngồi đối diện chỗ ngồi của Hoắc Giang Nhật. Chỉ thấy thanh niên đó chậm rãi đứng dậy, đi đến chỗ

Hoắc Giang Nhật, có một ông lão đứng dậy, đi theo anh ta. “Mẹ nó mày là ai hả?” Hoắc Giang Nhật quát lên.

Thanh niên híp mắt: “Tốt nhất là anh nên tu cái miệng mình đi, không là tôi xử anh thảm lắm đấy.

Nói xong, anh ta đỡ Cổ An Nhiên rời đi. “Người đó là ai thế? Ngông cuồng thế!” “Lại là một tên giả trang khác à?” “Anh ta không sợ bị Chung đại sư trừng trị à?”

Trong quán bar xôn xao không ngớt. “Cô Cổ không sao chứ?” Thanh niên đỡ Cổ An Nhiên dậy, khỏe miệng khẽ nhếch thành nụ cười tà mị.

Cổ An Nhiên muốn nói, lại bị Hoắc Giang Nhật cả giận cướp lời: “Con mẹ mày, lại một thắng giả trang, Chung đại sư, giết chết nó cho tôi!” “Ông ta?” Thanh niên cười nhạt, nhìn về phía Chung đại sư, nói: “Nếu thực lực của ông chỉ đến cấp hai Thần cảnh, thì đừng nhúng tay vào chuyện này. Nếu không ông Hứa bên cạnh tôi đây sẽ làm ông thấy hối hận khi dám đắc tội tôi đấy.