Chàng Rể Đào Hoa

Chương 313



“Ha ha ha!”

Vừa lúc đó, nhóm người của Hoắc Giang Nhật và Trịnh Thành Huy cũng xuống tàu Hoàng Gia. Nghe Nhậm Tường Thiên nói vậy, tất cả bọn họ đều cười đều, nhao nhao lên châm chọc. “Cổ An Nhiên, cô đúng là một người phụ nữ ngu ngốc mà. Dù có cho cô bao nhiêu tiền thì cô vẫn luôn muốn giữ sự trong trắng của mình. Vậy mà cuối cùng lại bị người ta chơi trắng trong ba ngày. Đúng là cười chết mất. Trên đời sao lại có người phụ nữ ngu ngốc như vậy chứ!” “Ông Cố chết thì không lo, chỉ lo khối tài sản một trăm ba mươi lăm nghìn tỷ của gia đình mà cô ta chưa phút giây nào nhận được. Chỉ số IQ của cô ta đúng là không bằng con lợn mà!” “Đã không nhận được một xu nào, lại còn bị người ta chơi trắng trong ba ngày. Cổ An Nhiên à Cổ An Nhiên, cô thật sự chỉ là một trò tiêu khiển thôi. Có phải trong lòng cô bây giờ đang nóng như lửa đốt không?Cô thực sự nghĩ có người vì cô mà đối đầu với Ngô Bản Tiên sao? Tình mộng đi, đồ đàn bà ngu ngốc!”

Nghe thấy hàng loạt lời chế giễu, cười nhạo này, Cổ An Nhiên liền thấy vô cùng xấu hổ, chỉ muốn chết ngay lập tức. Sao cô ấy lại ngu ngốc đến mức bị một con chó như Nhậm Tường Thiên này lừa gạt . Truyện mới cập nhật

Cô ấy chỉ cảm thấy mình như sắp nổ tung, nhất thời cũng không tha thiết sống nữa. Giờ cô ấy chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Thừa lúc Nhậm Tường Thiên không để ý, cô ấy đã đá vào bộ hạ của anh ta. “Á!”

Bị đá bất ngờ, Nhậm Tường Thiên chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức nên anh ta kêu lên một cách kỳ quái.

Nhưng!

Điều này không làm cho Cổ An Nhiên nguôi ngoại cơn giận. Cô ấy lập tức nắm chặt tay lại, hướng về phía Nhậm Tường Thiên mà chào hỏi, vừa đánh vừa chửi: “Đồ dối trá này, tôi liều mạng với anh! Tôi liều mạng với anh!”

Cô ấy vừa khóc vừa đánh, vừa tủi thân, vừa tuyệtvọng đến cùng cực.

Ông Hửa muốn giúp cô ấy, nhưng lại bị Nhậm Tường Vân giữ chặt. Cô ấy lắc đầu, nhìn ông Hứa. Cô ấy cũng cảm thấy Cổ An Nhiên thật đáng thương, bị chính tên anh trai đều cáng của mình lừa gạt.

Mặc dù ba ngày qua, đêm nào cô ấy cũng lẻn vào phòng Trần Hoàng Thiên. Nhưng đó là cô ấy tự nguyện. Tuy Trần Hoàng Thiên nói rằng anh không có tình cảm gì với cô ấy, nhưng cô ấy cũng không cảm thấy Trần Hoàng Thiên là loại đàn ông tồi tệ.

Bởi vì là cô ấy chủ động, chứ không phải bị Trần Hoàng Thiên lừa gạt. Nhưng Cổ An Nhiên thì khác. Sự trong trắng của Cổ An Nhiên đã bị anh trai Nhậm Tường Vân lừa chơi trắng trong ba ngày qua. “Chết tiệt. Đồ khốn nạn, tôi sẽ đánh chết cô!” Nhậm Tường Thiên nổi điên, vung tay định tát Cổ An Nhiên.

Ngay khi bàn tay của anh ta chuẩn bị tát vào mặt Cổ An Nhiên thì Trần loàng Thiên đã nắm lấy cổ tay anh ta, lạnh lùng nói: “Lừa người ta, chơi trắng người ta rồi còn giở thói đánh người như vậy là sao hả? Là đàn ông, đã hứa giúp cô ấy thì phải làm. Còn nếu anh không phải đàn ông thì cũng không được đánh cô ấy. Anh không cảm thấy rằng cô ấy rất đáng thương, cònanh thì trông thật đáng ghét sao?” “Tên tàn phế này, mày có tư cách gì mà dám lên mặt dạy đời bố mày?” Nhậm Tường Thiên tức giận nói: “Còn bảo bố mày đáng ghét ư? Tại sao bố mày lại đáng ghét hả? Mày không dám cứu cô ta. Là tạo cứu. Vì muốn cảm ơn tao mà cô ta đã cùng tạo chơi đùa trong ba ngày nay. Tao làm sao mà mày nói tạo quả đáng?” “Còn nói tao không phải đàn ông. ày có bản lĩnh như vậy, sao không giúp cô ta đi. Cứu còn không dám cứu, mày còn dũng khí giúp cô ta à? Nếu không dám giúp cô ta, thì mày có tư cách gì nói tạo không phải là đàn ông. Nếu tạo không phải đàn ông thì mẹ kiếp, mày cũng đéo phải đàn ông đâu!” “Tôi có phải đàn ông hay không, anh chỉ cần hỏi em gái anh là rõ. Cô ấy biết đấy” Trần Hoàng Thiên thực sự muốn nói rằng anh đã ăn em gái anh ta để chọc tức tên khốn này. Con mẹ nó, thật kinh tởm. Lúc đó thì cố tỏ ra vẻ muốn giúp Cổ An Nhiên. Thế mà chơi không người ta ba ngày xong trở mặt. Không có loại người nào đáng ghê tởm hơn loại người này! “Em gái tao ngưỡng mộ mày, nói mày là người đàn ông mạnh mẽ nhất trên thế giới, tuổi còn trẻ mà đã lợi hại như vậy. Nhưng điều đó không có nghĩa mày là đàn ông đích thực. Mày có dám đánh chết tạo không?Không dám đánh tao thì mày không phải đàn ông!” Nhậm Tường Thiên tức giận nói mà không hề biết rằng em gái mình đã quan hệ với Trần Hoàng Thiên rồi.

Chỉ có Nhậm Tường Vân là xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua. “Vậy thì tôi sẽ giúp anh!”

Trần Hoàng Thiên đang định đám một phát vào mặt Nhậm Tường Thiên.

Thì đột nhiên

Tôm một tiếng

Ngay sau đó, những người xung quanh chạy tới. “Trời a! Cổ An Nhiên nhảy xuống biển rồi!”

Nghe vậy, Trần Hoàng Thiên quay phắt đầu lại, nhìn thấy những gợn sóng nhấp nhô bập bềnh trên biển. Rõ ràng là có một vật lớn rơi xuống biển. Cổ An Nhiên đúng là không còn ở bên cạnh anh. “Con mẹ nó! Tên cặn bã này!”

Trần Hoàng Thiên cảm thấy cực kỳ không đáng thay cho Cổ An Nhiên. Anh lập tức đấm vào mặt Nhậm Tường Thiên, đánh gãy răng anh ta khiến máu phun ra. Lúc này Trần Hoàng Thiên mới buông anh ta ra, nhảy xuống biển. “Tên tàn phế này! Ông Hứa, đánh chết tên tạpchủng đó cho tôi!” Nhậm Tường Thiên như sắp điện. “Ông Hữa, ông không được đi!” Nhậm Tường nói: “Đảng nhà anh. Anh gạt, làm hại đến người phụ của người ta như thế, ta đánh anh một chút “Em…” Nhậm Tường Thiên vung tay lên, nhưng cuối cùng anh cũng thật đúng nha mà!”

Dứt lời, anh nắm lấy cánh của Nhậm Tường rồi kéo cô ấy đi. anh sợ rằng con chết này sẽ thích đàn ông đã đánh mình hai lần.

Nhưng anh ta không biết rằng anh chơi đùa Cổ An Nhiên ba ngày thì em gái anh ta Hoàng Thiên chơi trong ba ngày.

Lúc này Hoàng Thiên ôm lấy eo An Nhiên, trồi lên mặt nước. “Trần Hoàng Thiên, anh đừng cứu tôi. Anh đề cho tôi chết, cho tôi đi. Tôi không còn mặt mũi nào sống An Nhiên họ vài ngụm nước rồi khóc rống lên,cũng có vùng vẫy dữ dội. Trong lòng cô không còn tha thiết sống nữa.

Cứ tưởng rằng có thể dùng thân thể mình trao cho Nhậm Tường Thiên để đổi lấy sự giúp đỡ của anh ta, để có thể báo thù cho ba cô ấy. Đồng thời cũng có thể lấy tài sản thuộc về cô ấy, để mẹ và em trai cô ấy có thể quay về sống cuộc sống như trước kia.

Kết quả là…

Lại bị lừa thê thảm như vậy, bị người ta cười nhạo thê thảm như này. Cô ấy làm sao còn mặt mũi mà sống trên đời này nữa đây? “Chết có thể giải quyết vấn đề sao?” Trần Hoàng Thiên hét lên: “Cô chết thì mọi chuyện có được giải quyết không? Cô còn có mẹ và em trai. Cô chết thì hai người bọn họ phải làm sao? Cô không nghĩ tới bọn họ sao?”

Cổ An Nhiên nghe thấy điều này thì khóc đến tan nát cõi lòng.

Cô ấy nhận ra mình còn có mẹ và em trai cần nuôi dưỡng. Mẹ cô ấy được ba chiều chuộng như vậy thì làm sao có thể đi làm kiếm tiền được. Còn em trai cô ấy đúng là loại công từ bột chính hiệu, quần là áo lượt, là loại chỉ biết tiêu tiền mà không biết kiếm tiền. Bây giờ trong nhà không có tiền, chắc cậu ta phát điên rồi,suốt ngày ở trong nhà với mẹ. Cô ấy không thể tưởng tượng được nếu cô ấy chết đi, không thể kiếm tiền cho em trai và mẹ cô ấy tiêu, thì hai người bọn họ sẽ thành ra cái gì, lâm vào tình cảnh như thế nào nữa. “Được rồi, đừng khóc, vẫn còn có tôi đây. Tôi đã nói sẽ giúp cô lấy lại những gì thuộc về cô thì tôi sẽ giúp cô. Chỉ cần cho tôi một chút thời gian thôi. Tôi sẽ không làm cô thất vọng.” Trần Hoàng Thiên an ủi. Dù sao anh cũng là người đầu tiên mà cô ấy trao cái ngàn vàng của mình. Dù cô ấy có đi sai đường thì anh vẫn muốn giúp đỡ cô ấy nhiều nhất có thể. “Anh biết không Trần Hoàng Thiên, tôi không muốn lôi anh vào cuộc tranh chấp này, vì tôi sợ nó sẽ gây bất lợi cho anh. Đó là lý do tại sao tôi muốn nhờ tên súc sinh Nhậm Tường Thiên kia giúp đỡ. Bởi vì tôi biết rằng tôi và anh sẽ không có kết quả gì. Cho nên đến chính bản thân mình, tôi cũng không còn trân trọng nữa. Tôi bất chấp, không thèm để ý tới cảm nhận của anh, mà kiên quyết làm theo ý mình. Nhưng tôi không ngờ rằng…”

Nói đến đây, cô ấy khóc không thành tiếng.

Cô ấy chưa bao giờ muốn làm ảnh hưởng đến gia đình Trần Hoàng Thiên, cũng sẽ không làm phiền anh. Sau khi trao cho anh cái quý giá nhất của mình, cô ấy cũng không cảm thấy sao cả. Vậy nên cô ấy mới làmmột giao dịch với Nhậm Tường Thiên. Không ngờ bản thân lại bị lừa nên càng khó có thể chấp nhận sự thật này.

Tôi biết.” Trần Hoàng Thiên nói: “Cô cũng đừng quá buồn. Ai cũng có lúc làm sai. Đừng suy nghĩ nhiều quá. Còn sống tốt mới là điều quan trọng nhất. Nếu tôi có suy nghĩ giống như cô chắc tôi đã chết lâu rồi.” “Tôi ô uế như vậy rồi, anh có ghét bỏ tôi không?”

Cổ An Nhiên hỏi.

Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại gượng cười đau khổ: “Ngay từ đầu tôi đã không thể ở bên cạnh anh, sao còn muốn hỏi anh có chán ghét tôi không chứ? Dù sao, anh có chế hay không thích tôi cũng vậy thôi. Anh cũng sẽ không động vào tôi.”

Trần Hoàng Thiên mìm cười: “Tôi thực sự không quan tâm điều đó, vì tôi cũng không biết mình có thể sống được bao lâu nữa. Có quá nhiều người muốn tôi chết. Nếu tôi bất cần một chút, sẽ có thể chết bất cứ lúc nào.” “Cho nên, sau lần thoát chết này, tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Trước khi cuộc sống của tôi có những thay đổi lớn, tôi chỉ biết sống ngày nào hay ngày đó. Sẽ phải làm sao nếu như một ngày nào đó tôi chết mà cả đời vẫn chưa được đụng vào cơ thể phụ nữ. Khôngphải là rất thiệt thòi sao?”

Chỉ vì nhận ra điều này mà anh mới thỏa mãn cả Cổ An Nhiên và Nhậm Tường Vân, cũng như để giải thoát bản thân. Hàn Bình Minh muốn anh chết. Đó là một điều vô cùng kinh khủng, khiến anh cảm giác giống như Diêm Vương muốn ai chết thì người đó phải chết vậy.

Tiêu Vũ Hạc chẳng phải cũng được coi như một người rất lợi hại đấy sao?

Vậy mà Hàn Bình Minh có thể giết chết Tiêu Vũ Hạc chỉ trong một giây. Một đối thủ đáng sợ như vậy đang nhìn chằm chằm vào anh. Khiến anh không thể không nghĩ rằng mình có thể chết bất cứ lúc nào. “Cho nên, anh vẫn đồng ý chạm vào tôi sao?” Cổ An Nhiên nhìn Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên gật gật đầu: “Tôi không quan tâm đến những thứ đó. Cho nên đừng tìm đến cái chết nữa, theo tôi lên bờ đi.”

Cổ An Nhiên nghe vậy, trong lòng như có tro tàn lại bùng cháy, lại tràn trề hy vọng sống nên gật gật đầu. Sau đó Trần Hoàng Thiên nhảy lên đưa cô ấy trở lại bến tàu. “Việc chơi lại đồ cũ của người khác cũng khá hợp với anh đấy. Bây giờ, Cổ An Nhiên được anh cứu rồi,anh có thể chơi tùy thích.” Hoắc Giang Nhật đi tới, hai tay đút túi quần, cười khẩy.

Trần Hoàng Thiên chế nhạo: “Mấy cô gái mà các người chơi đùa đó cũng không biết chừng đã qua tay mấy chục người rồi cũng nên. Đã không biết xấu hổ, còn ở đó mà cười nhạo tôi sao?”

Hoắc Giang Nhật: ”

So với súc vật, hình như là ý này sao! “Thời đại này rồi vẫn có thể có mấy thứ sạch sẽ. Chúng ta cũng như nhau thôi. Đừng cười nhạo ai.” Hoắc Giang Nhật nói. Anh ta biết không thể đánh lại Trần Hoàng Thiên, nếu không nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.

Vì vậy, anh ta dẫn theo một nhóm người ngông nghênh rời đi. “Chờ một chút.”

Trần Hoàng Thiên đột nhiên gọi anh ta lại. “Sao, anh muốn đánh nhau sao? Đây là Côn Châu, là địa bàn của ba tôi đấy. Tốt nhất đừng có giở trò lưu manh ở đây. Cần thận, chỉ cần một cú điện thoại của tôi, sẽ có hàng vạn người cầm búa tới chém chết anh đấy!” Hoắc Giang Nhật tỏ vẻ uy hiếp.

Cổ An Nhiên cũng khuyên nhủ: “Trần HoàngThiên, ở Cồn Châu anh đừng nên đụng đến anh ta. Không thể đụng vào đầu

Trần Hoàng Thiên mìm cười: “Tôi chỉ muốn hỏi anh, anh có hy vọng Nhậm Tường Thiên sẽ có kết cục tốt đẹp không?” “Tất nhiên là tôi hy vọng. Bên cạnh anh ta có một cao thủ như vậy. Tôi đánh không lại anh ta. Tại sao anh lại nói rằng anh ta không có kết cục tốt chứ?” Hoắc Giang Nhật nói. Anh ta bắt tay với Nhậm Tường Thiên, nhưng Nhậm Tường Thiên lại phớt lờ anh ta, đã khiến anh ta vô cùng khó chịu từ lâu rồi.

Trần Hoàng Thiên chỉ tay về phía Cổ An Nhiên, nói: “Ở Côn Châu này, anh có thể lực lớn mạnh như vậy, chắc chắn cũng biết anh trai cô ấy. Nói cho anh trai cô ấy biết chuyện Nhậm Tường Thiên muốn giúp Cổ An Nhiên lấy lại tài sản, khơi dậy mâu thuẫn giữa họ đi. Nhậm Tường Thiên không dám giúp An Nhiên, chắc chắn là sợ tên Ngô Bản Tiên kia. Như vậy có thể mượn tay anh trai cô ấy để trừng trị tên Nhậm Tường Thiên.”

Hoắc Giang Nhật cười nói: “Chuyện anh có thể nghĩ tới, tôi đã nghĩ tới từ lâu rồi. Nhưng căn bản là anh ta không giúp Cổ An Nhiên. Tôi muốn nói chuyện với anh trai của cô ấy. Sau khi anh nói như vậy, có vẻ không cần nói tiếp nữa. Phải đổ thêm dầu vào lửasao?” “Nếu anh muốn trừng trị Nhậm Tường Thiên thì phải đổ thêm dầu vào lửa chứ. Chúng ta đi xem kịch hay thôi.” Trần Hoàng Thiên cười nói.

Hoắc Giang Nhật suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được rồi, để mấy đứa nhỏ thu dọn, tôi cho anh xem vở kịch đó.”

Nói xong anh ta vênh váo bỏ đi.

Trần Hoàng Thiên cũng cùng Cổ An Nhiên rời đi. Sau đó anh đến khách sạn nhận phòng, rồi mượn điện thoại di động của Cổ An Nhiên, gọi cho Chu Kình Thiên, nhờ anh ta đem dược liệu đến nơi mình đã chỉ định.

Cùng lúc đó, ở biệt thự số 1 Vịnh Ngân Long.

Hàn Từ Minh đang ngôi bắt chéo chân, uống cà phê trong phòng khách.

Đột nhiên, một giọng nói cất lên. “Cậu Hàn! Tôi đã đào thấy một cái hòm dưới lòng đất! Cậu mau lại đây xem đi!”