Chàng Rể Đào Hoa

Chương 328



Cổ Anh Tài vô cùng đắc ý.

Ngay cả Hứa Kỳ Xương cũng bại dưới tay cha vợ anh ta, một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như anh, có thể lợi hại tới cỡ nào chứ, giỏi lắm cũng mới là một tông sư mà thôi.

Cha vợ anh ta chính là một vị pháp tu chân nhân tầng ba đó, không cần dùng tới pháp thuật, bằng nằm đấm thôi cũng đã đủ đánh ngã toàn bộ tông sư chốn võ đạo rồi!

Cùng lúc này, dưới chân núi Phượng Hoàng cũng rộn rã hẳn lên. “Cậu thanh niên này là ai? Sao cậu ta dám cứng đối cứng với Ngô Bản Tiên chứ?”. “Đúng là tự tìm đường chết mà, một võ giả trẻ tuổi như vậy, ở trước mặt Ngô Bản Tiên chỉ là con kiến mà thôi, một cái chớp mắt là đã bị nghiền chết rồi!” “Người này chạy tới đỉnh núi lúc nào vậy, sao tôi lại không biết? Cậu ta là ai? Muốn cứu Cổ An Nhiên đi hả?” “Anh hùng cứu mỹ nhân cũng không phải dễ làm như vậy, chỉ đơn giản là thêm một hạt cát tới tìm chết mà thôi!” “”

Có rất nhiều người qua đường dùng kính viễn vọng quan sát cuộc chiến từ xa để hóng chuyện, nên khi xuất hiện một thằng nhãi ranh bay thẳng về phía Ngô Bản Tiên, khắp nơi nổi lên tiếng bàn tán xôn xao, ai ai cũng cho rằng cậu thanh niên này tự đi chịu chết.

Ngay cả kênh trực tiếp trên diễn đàn võ đạo lớn cũng sôi trào lên. “Thằng nhóc này chán sống rồi sao?” “Ngay cả Hứa Kỳ Xương cũng thiếu chút nữa chết trong tay Ngô Bản Tiên, thế mà cậu ta còn định chạy lên núi đánh nhau với Ngô Bản Tiên ư?” “Ngu xuẩn! Thằng nhãi này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi dám chắc chỉ cần một quyền của Ngô Bán Tiên thôi đã đủ đánh bay cậu ta!”

Dù là người xem trực tiếp tại hiện trường, hay là người trên diễn đàn võ đạo, không một ai coi trọng Trần Hoàng Thiên hết. “Ha ha ha!”

Nhậm Tường Thiên và Hoắc Giang Nhật ôm bụng cười sằng sặc. “Kẻ ngu thì thấy nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy kẻ nào dại dột như vậy. Thằng đó tính lấy cái gì để đấu với Ngô Bản Tiên đây, tôi thực sự rất bái phục lòng can đảm của cậu ta đấy, cũng chỉ kẻ ngu mới có cái gan này, người bình thường ai dám đấu tay đôi với Ngô Bản Tiên đây!” Hoắc Giang Nhật không ngừng nói lời nhạo báng. “Cậu Hoắc nói rất đúng!” Nhậm Tường Thiên đáp: “Thằng đó chính là một tên cực ngốc, ngay cả em gái ta và Cổ An Nhiên cũng là loại ngực lớn não nhỏ, nên mới vừa mặt cái loại ngu ngốc này, người bình thường ai sẽ xem trọng thằng ngu đó chứ.”

Ngay khi Nhậm Tường Thiên vừa dứt lời, “Gào!” Một tiếng rống hãi hùng như tiếng rồng gầm vang vọng khắp núi Phượng Hoàng. “Tiếng gì vậy?” Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên.

Một giây sau! “Cái đệch!”

Nhậm Tường Thiên, Hoắc Giang Nhật, Cổ Anh Nhạc cùng với rất nhiều người không nhịn được buông lời thô tục, con mắt cũng lòi ra như thể sắp rơi xuống đất.

Thông qua kính viễn vọng, bọn họ nhìn thấy trên người Trần Hoàng Thiên xuất hiện một vòng sáng vàng lúc ẩn lúc hiện, vòng sáng đó dạo quanh cơ thể anh một vòng, sau đó chạy dọc theo cánh tay anh, xông thẳng về phía Ngô Bán Tiên. “trời a!”

Giữa bầu trời hiện ra một con rồng màu vàng, chuyện này dọa cho Ngô Bản Tiên sợ chết khiếp, khiến ông ta vội vàng ngừng lại cước bộ dù ông ta đã tới rất gần trần Hoàng Thiên rồi. Ông ta muốn tránh khỏi trận va chạm với rồng vàng, nhưng vẫn chậm một bước, vai trái ông ta bị rồng vàng đụng trúng. “A!”

Ngô Bán Tiên hét lên một tiếng thảm thiết, cả người bị đánh bay ra ngoài, đập thẳng xuống cái bàn đá ở chỗ chòi nghỉ mát. Bàn đá vỡ tung, ông ta ngã xuống giữa đống đá vụn, từ miệng phun ra một ngụm máu. “Chuyện này.”

Dù là ai thông qua kính viễn vọng nhìn thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy kinh hãi đến chết đi được. Đặc biệt là Nhậm Tường Thiên và Hoắc Giang Nhật, hai người đó không dám tin vào mắt mình, tưởng rằng mình bị hoa mắt, điên cuồng dụi mắt. Kết quả là dù dụi tới mức nước mắt chảy ra, trước mắt vẫn là cảnh tượng Ngô Bản Tiên họ ra máu. “Mẹ ơi, không phải tôi đang nằm mơ đó chứ, Trần Hoàng Thiên có thể đánh cho Ngô Bản Tiên hộc máu?” Nhậm Tường Thiên không dám tin vào sự thật, kéo kéo Hoắc Giang Nhật, nói: “Cậu Hoắc, hay là cậu tát tôi một cái, xem thử coi có phải tôi đang nằm mơ không?”

Chát

Hoắc Giang Nhật cho Nhậm Tường Thiên một cái tát vào mặt, hỏi: “Có phải đang nằm mơ không?”

Nhậm Tường Thiên máy móc lắc đầu: “Không phải là mơ, là thật, Ngô Bản Tiên thực sự bị Trần Hoàng Thiên đánh cho hộc máu!” “Không thể nào!” Hoắc Giang Nhật không tin, nói: “Cậu cũng tát tôi một cái xem, tôi muốn biết có phải mình cũng đang nằm mơ hay không.”

Chát

Nhậm Tường Thiên tát cho Hoắc Giang Nhật một cái đến nỗi chảy máu miệng. Lúc này Hoắc Giang Nhật mới chịu tin đây không phải là mơ, đây là hiện thực, Ngô Bản Tiên thực bị Trần Hoàng Thiên đánh cho hộc máu! “Lợi hại! Quá lợi hại!”

Hứa Kỳ Xương cầm kính viễn vọng, nhìn chăm chăm đỉnh núi Phượng Hoàng, liên tục cảm thán: “Nếu không được tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự không dám tin, trên đời lại có một vũ tồn trẻ tuổi như vậy, may là vừa nãy cô chủ cản tôi lại, không để tôi đánh nhau với cậu ấy. Bằng không với vết thương của tôi, tuyệt đối sẽ bị ngài cậu ấy giết chết trong một đòn” “Cái gì?” Nhậm Tường Vân đang ngồi khóc thầm dưới đất, nghe thấy lời Hứa Kỳ Xương nói thì đứng bật dậy, đoạt lấy kính viễn vọng của Hứa Kỳ Xương, nhìn thấy cảnh Trần Hoàng Thiên bay giữa không trung, còn Ngô Bản Tiên thì ngã xuống chơi, tay che ngực miệng ho ra máu, cô ấy bị dọa sợ ngây người.

Nhưng chỉ mấy giây sau, cô ấy đã kinh ngạc hô lớn: “Wow! Trần Hoàng Thiên quả là lợi hại, có thể đánh cho Ngô Bản Tiên hộc máu, không hổ là người đàn ông của mình, quá mạnh, đúng là quá mạnh!”

Sau một hồi vui mừng vì hiểu ra mọi chuyện, cô ấy đẩy Nhậm Tường Thiên một cái, kiêu ngạo nói: “Bây giờ đã biết sự lợi hại của người đàn ông của em chưa? Dám nguyền rủa người đàn ông của em chết, coi chừng anh ấy quay về, em nói anh ấy đánh anh một trận đấy!”

Nhậm Tường Thiên: “

ĐM! Con nhãi kia đúng là điên rồi, mở miệng một cái là người đàn ông của em, nề nó thật, vậy mà cũng dám nói, đúng là mặt dày mà! “Có thể do Ngô Bản Tiên quá xem thường đối thủ, không biết cậu ấy là vũ tôn, nên mới bị một quyền này đánh hộc máu. Chuyện này chưa đủ để chứng minh Trần Hoàng Thiên có khả năng đánh bại Ngô Bản Tiên, bởi vì Ngô Bản Tiên còn chưa dùng tới con bài tẩy của ông ta. Một khi ông ta đụng tới nó, kết cục của cậu ấy cũng sẽ giống như tôi thôi, có khi còn thảm hại hơn cả tôi nữa.” Hứa Kỳ Xương nói. “Đúng thế!” tức khắc sắc mặt Nhậm Tường Thiên vui vẻ hẳn lên: “Ngô Bản Tiên còn chưa dùng tới trận pháp đầu, một khi ông ta dùng nó trói chặt lấy Trần Hoàng Thiên, sau đó triệu hồi sét đánh xuống Trần Hoàng Thiên, chả lẽ còn không đánh chết được thằng đó à?”

Nhậm Tường Vân nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng đơ lại, cả người lại căng thẳng như trước. “Sao không nhảy nữa?” Nhậm Tường Thiên đắc ý nói: “Chờ Ngô Bản Tiên xuất tuyệt chiêu, nhớ nhìn cho rõ xem người đàn ông của em chết thế nào!”

Trên đỉnh núi Phượng Hoàng. “Ba vợ, ba sao rồi?” lúc này, Cổ Anh Tài mới hồi thần, hốt hoảng chạy tới nâng Ngô Việt Minh lên.

Khụ khụ… Ngô Việt Minh họ mạnh vài tiếng, đánh mắt về phía Trần Hoàng Thiên, hai mắt hơi híp lại, nói: “Không ngờ thằng nhóc như cậu còn trẻ như vậy mà đã đạt tới cảnh giới vũ tôn, Ngô Việt Minh tôi xem như đã nhìn thấy anh hùng trong thiên hạ. Nhưng mà, chưa nói tới chuyện cậu đã mạnh bằng Hứa Kỳ Xương chưa, cho dù có đi nữa, thì đã rơi vào trận pháp của tôi, tôi có thể khiến cậu đến mà không về được!” Dứt lời, ông ta bắt đầu kết chỉ quyết, đồng thời hét lớn một tiếng: “Khởi trận!”

Ầm ầm!

Trận pháp được mở ra, sương mù lại bắt đầu khuếch tán.

Người qua đường vây xem dưới chân núi, người xem qua kênh trực tiếp, cùng với người trong diễn đàn, ai ai cũng bàn tán xôn xao cả lên. “Ngô Bản Tiên đã khai trận, thằng nhóc này xong đời là cái chắc. Hứa Kỳ Xương lợi hại hơn cậu ta nhiều cũng phải thua dưới tay Ngô Bản Tiên đấy thôi, nếu không mắc gì Nhậm Vân Thành phải chạy tới cầu tình với Ngô Bản Tiền chứ.” “Không thể không thừa nhận, thực lực của thằng nhóc này rất mạnh, nhưng đã rơi vào trận pháp của Ngô Bản

Tiên, cậu ta cũng chẳng khác gì miếng thịt năm trên thớt, mặc cho Ngô Bản Tiên giày xéo hết!” “.. không một ai tin rằng Trần Hoàng Thiên có thể sống sót thoát khỏi trận pháp.

Lúc này, dưới sự thao túng của Ngô Việt Minh, sương mù trên núi Phượng Hoàng hóa thành từng con mãng xà trắng lớn, trườn tới quấn quanh người Trần Hoàng Thiên. “Nhóc con, dù cậu có mạnh tới đầu, tốt nhất đừng để bị quấn lấy, một khi bị quấn lấy, thì mở to mắt mà nhìn xem tôi giết chết cậu thế nào!” Ngô Việt Minh giận dữ nói, để thắng nhãi ranh này đánh bị thương đã khiến ông ta bị mất sạch thể diện, ông ta muốn dùng cái mạng của Trần Hoàng Thiên để lấy lại mặt mũi. “Trò trẻ con này của ông không đủ để trói được tôi đâu!” Trần Hoàng Thiên ung dung mở miệng. Ngay sau đó, anh bắt đầu di chuyển xung quanh đảm mãng xà trắng đang định quấn quanh lấy anh, theo từng bước dịch chuyển của anh, mấy con mãng xà trắng này tựa như mấy chục sợi dây thừng bị quấn chặt vào nhau, cuốn thành một “Việc này.

Ngô Việt Minh luống cuống cả lên, sao thắng nhãi này biết phương pháp giải trận? Chỉ cần di chuyển một chút, toàn bộ mãng xà đã bị đan rối vào nhau, cho dù ông ta muốn cởi nút thắt này, cũng phải tốn rất nhiều thời gian, khoảng thời gian đó đã đủ để Trần Hoàng Thiên giết chết ông ta rồi!

Ngay tại thời điểm đảm mãng xã bị cuốn lại với nhau, Trần Hoàng Thiên biết chúng đã không thể uy hiếp được anh nữa, anh lập tức gia tay ngưng tụ ra một thanh kiếm ánh sáng dài hai mét rộng 3 xăngtimét. Hiện anh đang là thần cảnh tầng ba, không chỉ có thể ngưng tụ ra thanh kiếm ánh sáng dài 2 mét rộng 30 xăngtimét, mà dù là dài hai mét rộng mười xăngtimét hay rộng hai mươi xăngtimét, anh cũng có thể làm được, mọi chuyện đều xem tâm trạng của anh.

Sở dĩ anh không ngưng tụ ra thanh dài 2 mét rộng 30 xăngtimét, là vì không muốn để lộ thực lực, không muốn để Tiêu Vũ Hạc biết được anh đã đạt tới thần cảnh tầng ba, không muốn dọa Tiêu Vũ Hạc sợ tới trốn mất, vậy thì dù anh có tới được thủ đô cũng không báo được thù rồi.

Ở đây có phóng viên cùng với truyền thông phát sóng trực tiếp, quyền vừa rồi của anh lại vô tình thả rồng vàng ra, Tiêu Vũ Hạc sớm muộn gì cũng sẽ biết đại sư Trần đã xuất hiện ở Côn Châu.

Cho nên anh càng không thể để Tiêu Vũ Hạc biết được chuyện bây giờ cảnh giới võ đạo của anh đã cao hơn anh ta một bậc. “Không ổn!” mặt mày Ngô Việt Minh trắng bệch, ông ta lại kết chỉ quyết, miệng vội vàng lẩm bẩm. “Ông không kịp thi pháp đâu!”

Trần Hoàng Thiên nói xong, giơ kiếm ánh sáng lên, chém mạnh về phía Ngô Việt Minh.

Ngô Việt Minh đang thi pháp giữa chừng thì cảm ứng được nguy cơ tử vong cực cao đang ập tới, vội vã ngừng thi pháp, cơ thể khẽ nhún một cái. Mà ngay lúc này, kiểm khí rực rỡ đã bổ tới chòi nghỉ mát, chém Cổ Anh Tài đang đứng trong chòi ra làm hai nửa.

Khụ!

Ngô Việt Minh tuy đã né được một kiếm nhưng bởi vị mạnh mẽ ngừng thi pháp mà bị phản phê, phun ra một ngụm máu đỏ tươi. “Cha mạ ơi!” thấy cảnh tượng đó, bất kể là người đang quan sát tại hiện trường, người đang truyền hình trực tiếp hay là người đang xem trực tiếp trên diễn đàn đều bị cảnh tượng này đánh sâu vào tâm trí.

Đặc biệt là Nhậm Tường Thiên và Hoắc Giang Nhật, cả hai kinh hãi bật ngửa ra đất, trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ và kinh hãi.

Cậu Cổ cứ vậy bị Trần Hoàng Thiên chém chết ư? “Đáng sợ! Thật là đáng sợ!” Hứa Kỳ Xương kinh hãi tột cùng, nói: “Trần Hoàng Thiên này nhất định là thiên tài, cậu ấy thế mà có thể hóa giải trận pháp, làm nó mất đi hiệu lực. Giờ Ngô Bản Tiên không chỉ bị thương, còn bị phản phê, ông ta ắt sẽ chết trên tay cậu ấy!” “Yeah yeah yeah!” Nhậm Tường Vân nghe vậy, kích động nhảy cẫng lên, sau đó quét mắt về phía Nhậm Tường Thiên và Hoắc Giang Nhật, hừ lạnh: “Hai anh ước gì người đàn ông của em chết, lát nữa người đàn ông của em đánh chết Ngô Bản Tiên trở về, sẽ để anh ấy cho hai người mỗi người một kiếm, xem xem hai người có chịu nổi không”

Cô ấy vừa nói xong, Nhậm Tường Thiên và Hoắc Giang Nhật đã bị dọa sợ mất mật, mỗi người ôm lấy một chân Nhậm Tường Vân, gào khóc xin tha thứ. “Em gái, anh là anh trai của em mà, sao em có thể bảo người đàn ông của em giết chết anh chứ, đó là hành vi trái với lẽ trời đó em gái à!” “Chị dâu, em sai rồi, xin chị đừng để anh Thiên giết em mà. Em thật sự biết lỗi rồi, mai mốt có bắt em làm trâu làm ngựa cho anh Thiên cũng được, chỉ xin chị dâu đừng để anh Thiên giết chết em!”

Phi! Nhậm Tường Vân bị hai người họ chọc cười. Mà ngay lúc này, Trần Hoàng Thiên xoay người, đối diện với Ngô Việt Minh, một lần nữa giơ kiếm lên. “Đừng!” Ngô Việt Minh hốt hoảng quỳ trên mặt đất, sợ hãi cầu xin: “Đại sư tha mạng, giữa hai ta không oán không hận, tôi đã bị ngài đánh bị thương rồi, xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha tôi một mạng. Mai mốt cái mạng già này sẽ là của ngài, chỉ cần ngài mở miệng, tôi tuyệt đối không chối từ