Chàng Rể Đào Hoa

Chương 342



Trần Hoàng Thiên vừa dứt lời, Trần Hiếu Sinh cùng mấy người con trai của ông ta đều nhướng mày. Đưa mọi người vào?

Ai chứ?

Lòng bọn họ đầy nghi ngờ.

Nhưng ngay sau đó, tiếng cảm thán của người quản gia vang lên. “Trời ạ! Đây không phải là cậu lớn, cậu hai, cô tư, cậu sáu… còn có cậu hai, cậu năm, cô sáu của nhà họ Tiêu sao.

Tiếng cảm thán của người quản gia vang lên, Trần Hiếu Sinh và đám con trai của ông ta cũng giật bắn. “Không ổn rồi! Đám Trần Hoàng Dương, Trần Hoàng Hạo bọn nó đều bị lừa rồi!”

Trần Hiếu Sinh mới nhận ra rằng vài tháng trước bọn chúng đã đến trường đua ngựa, trói Trần Hoàng Thiên sau lưng ngựa kéo đi. Hôm nay đảm con cháu nhà họ Trần và nhà họ Tiêu này lại được mời đến trường đua chơi là do Trần Hoàng Thiên bày ra và mục đích là để trả thù bọn họ.

Không khó để đoán từ lời cảm thán của người quản gia rằng những người Trần Hoàng Thiên bảo là hãy đưa vào chính là đám con cháu nhà họ Tiêu và nhà họ Trần, chắc hẳn bọn nó đã bị kéo đến sức tàn lực kiệt, cho nên mới phải đến bước đường này. Tường tận mọi chuyện, sắc mặt Trần Hiếu Sinh lúc này vô cùng u ám, gấp như nước đến chân, trong mắt lửa giận sôi sục.

Giây tiếp theo! “Trời ạ! Con trai của tôi!”

Bác cả, bác hai, chủ năm, chú bảy, chú tám, chú chín, nhìn thấy đứa nào đứa nấy áo quần rách rưới, cả người đầy máu me bị kéo lê đến, bọn họ đều trợn trắng mắt, sững sờ ngay tức khắc.

Chẳng mấy chốc, mười ba người cả nam lẫn nữ đã nằm ngay ngắn trên mặt đất.

Tổng cộng chín nam bốn nữ, trong đó, nhà họ Trần là sáu nam hai nữ, còn nhà họ Tiêu là ba nam hai nữ.

Sáu cháu trai của nhà họ Trần lần lượt là Trần Hoàng Dương, Trần Hoàng Hạo, Trần Hoàng Phong, Trần Hoàng Hiên, Trần Hoàng Thần và Trần Hoàng Tân, hai cô cháu gái là Trần Lam Ngọc và Trần Lam Nghi.

Trong ba thằng cháu trai nhà họ Tiêu có một người là Tiêu Hùng.

Đột nhiên, cả đại sảnh đều im lặng!

Mọi người đều chết lặng.

Ai nấy mắt long sòng sọc, đỏ ngầu hằn tia máu. “Mày kéo bọn nó đến chết hết sao?”

Thật lâu sau, Trần Hiếu Sinh nhìn Trần Hoàng Thiên bằng đôi mắt đỏ bừng, môi run run hỏi. Những người đã được chọn lựa sẽ kế nghiệp gia tộc của nhà họ Trần đều nằm trong số bọn họ, ông ta đang định sẽ chọn một trong số bọn nó, nhưng giờ đã chết hết vậy thì sản nghiệp nhà họ Trần sẽ không còn ai thừa kế rồi! “Tôi không biết bọn họ đã chết hay chưa, mỗi người đều đã được kéo đi mười vòng trường đua, muốn biết có chết hay chưa thì cứ lấy chậu nước tác vào là được. Trần

Hoàng Thiên lãnh đạm nói. “Đồ cầm thú! Tao liều mạng với mày!”

Bác hai tức giận nhào tới hòng bóp cổ Trần Hoàng Thiên.

Bởi vì trong số những đứa trẻ đang nằm dưới kia, có hai người là con trai ông ta.

Nhưng ngay khi ông ta vừa đến gần Trần Hoàng Thiên…

Đùng!

Trần Hoàng Thiên không hề khách khí, dùng chân đá vào ngực bác hai, khiến ông ta bay lùi lại mười mấy bước, ngã vào bàn cơm tối vỡ tan tành. “Ông Quách, ông Trịnh, giết tên cầm thú này cho tôi! Giết chết nó đi!” Bác cả tức giận hét lên.

Ông Quách và ông Trịnh đang định tấn công thì Trần Hiếu Sinh quát lớn: “Tạt nước vào mặt xem thử mấy đứa nhỏ chết chưa đã. Nhanh lên! Nhanh lên!”

Bác cả, chú năm, chú bảy, chủ tám, chủ chín còn có bác gái cả, bác gái hai và các nữ quyền khác lần lượt đi lấy nước đến, bởi vì trong số đó đều là con trai con gái của bọn họ. “Nhớ cho thêm muối, không có muối có thể không tỉnh nổi đâu.” Trần Hoàng Thiên nhắc nhở. Nước muối rưới lên vết thương đau đến mức nào, anh thừa biết.

Bởi vì sau mấy tiếng đồng hồ, anh bị các anh chị em đánh bằng roi đến ngất xỉu, sau đó lại bị tạt nước muối vào người, anh tỉnh lại ngay lập tức, đau đến mức sắp tắt thở. Cho nên, anh vô cùng hiểu được cảm giác đó, anh tin rằng chỉ cần bọn họ chưa chết thì chỉ cần tạt nước muối là sẽ tỉnh ngay.

Về phần Trần Hiếu Sinh, nghiến răng ken két, tức giận nhìn Trần Hoàng Thiên, rít từng chữ qua khẽ rằng: “Tại sao lại ra tay nặng đến vậy? Tại sao? Chúng mày đều là anh chị em ruột với nhau mà! Một giọt máu đào hơn ao nước lã! Sao mày đành lòng ra tay vậy hả? Mày muốn nhà họ Trần tuyệt tử tuyệt tôn đúng không?”

Câu cuối cùng ông ta gần như rống lên.

Sau đó ông ta ho dữ dội, dáng vẻ như sắp ói ra máu, làm quản gia Lưu Bằng cũng sợ hãi chạy đến vỗ sau lưng ông ta. “Anh chị em ruột? Một giọt máu đào hơn ao nước lã?”

Trần Hoàng Thiên xém không cười nổi, đáp: “Bây giờ nhắc đến anh chị em ruột, nhắc đến quan hệ huyết thống với tôi có ý nghĩa gì chứ? Năm xưa tôi ở nhà họ Trần, bởi vì không có cha mẹ bảo vệ, cũng bởi vì tôi quá thật thà, nên bị mấy người đánh đập như một con chó. Lúc tôi khóc lóc chạy đến tìm ông, ông chẳng những không la mắng bọn họ mà còn nói với tôi bọn họ là anh em, là người cùng huyết thống với tôi sao?

Gần bốn năm trước tôi thường xuyên bị ông đánh, tôi cũng không tính toán. Anh hai quý hoá của tôi mắng tôi là đồ tạm chủng, tôi đánh hắn một chút thì sao chứ? Ông còn cho người huỷ võ công của tôi. Anh hai là cháu của ông, lẽ nào tôi không phải sao? Lúc tôi bị bọn nó đánh thể thảm như vậy sao ông không huỷ võ công của bọn họ đi?

Lúc Thanh Vân bị đánh thuốc, vì để cứu cô ấy nên tôi và cô ấy mới phát sinh quan hệ với nhau. Chuyện này không ai không hiểu, đến vợ tôi cũng hiểu được. Vậy mà ông lại chuyện nhỏ xé to, sai anh hai và Lưu Bằng đến Đông Đô bắt cô ấy về thủ đô. Còn bảo anh hai bắt tôi, đến lễ khai trương công ty tôi làm loạn. Tôi đánh gãy chân hắn thì đã sao? Còn dám lấy Thanh Vân ra uy hiếp tppo. Ép tôi đến nhà họ Trần, xem chút đánh chết tôi đó thì sao?

Nhà họ Trần dùng khối tài sản hàng nghìn tỷ để liên kết với nhà họ Tiêu trong cuộc đấu giá, giành mua nhân sâm không lại tôi, tức giận bèn trói mẹ vợ tôi lại, dụ tôi đến trường đua ngựa để cho ngựa kéo đi. Mỗi một vòng còn thay một người lên lưng ngựa, lúc đó không phải ông xem rất sảng khoái, rất vui vẻ sao?

Tôi nói cho ông biết, từ ngày hôm đó tôi đã lập một lời thề độc từ tận đáy lòng, rằng một ngày nào đó khi cá gặp nước, nhất định sẽ khiến máu nhuộm đỏ nửa vùng trời. Tôi muốn nhà họ Trần và nhà họ Tiêu phải trả giá cho tất cả, tôi muốn các người phải hối hận vì đã hãm hại tôi, tôi muốn các người mãi mãi phải sống trong sự hối hận này!”

Trần Hoàng Thiên nói dứt lời, các cô dì chú bác bê nước ra cũng không khỏi sợ hãi khi nhìn thấy gương mặt hung ác của anh, run rẩy đến mức đổ nước ngập sàn. “Điên rồi! Mày thật sự là điên rồi! Mày đã không còn là con người nữa! Mày là dã thú! Mày đã không còn nhân tính nữa rồi!” Trần Hiếu Sinh hét lên. “Đúng vậy! Tôi đã không còn là con người nữa!”

Trần Hoàng Thiên nghiêm mặt quát: “Là do các người ép, tất cả đều là do các người ép mà ra! Các người đã ép tôi từ một con mèo ngoan ngoãn biến thành một con hổ có thể ăn thịt người. Vậy thì tôi sẽ ăn thịt các người trước, xử lý nhà họ Trần các người trước!

Đùng!

Trần Hiếu Sinh tức giận đến mức phun ra một ngụm máu. “Ông nội!”

Đám cô dì chú bác của Trần Hoàng Thiên đều vô cùng hoảng sợ, đặt chậu nước xuống chạy đến trước mặt Trần Hiếu Sinh hỏi ông ta có làm sao không.

Trần Hiếu Sinh hét lên: “Tạt, tạt nước cho ta! Xem thử mấy đứa chết rồi báo cho ta!”

Các cô dì chú bác nhanh chóng vâng dạ, nước mắt lưng tròng ôm lấy chậu nước hất vào người mười ba con người đang nằm dưới đất.

ÀO!

Đột nhiên, tiếng hét như giết lợn vang lên khắp đại sảnh nhà họ Trần.

Trần Hoàng Dương, Trần Hoàng Hạo, Trần Hoàng Phong và những người khác đều ngồi cả dậy, thậm chí có người còn đứng bật dậy, đau đến mức nhảy dựng giữa đại sảnh, tiếng kêu la không ngừng vang lên. “Đau quá! Ôi! Đau chết mất!” “Tạt nước gì thế trời? Sao lại đau đến vậy?” “Không chịu nổi nữa! Không chịu nổi nữa!”

Dưới mặt đất vẫn còn hai nam và ba nữ không hề nhúc nhích, tạt nước muối vẫn không tỉnh lại.

Lưu Bằng lập tức đến đến xem họ là ai, đồng thời xem thử bọn họ còn thở không Cuối cùng, ông ta rùng mình sợ hãi, nhìn về phía Trần

Hiếu Sinh, run rẩy nói: “Ông chủ… Cậu chủ Trần Hoàng Hiên, cô chủ Trần Lam Ngọc cùng với cậu chủ thứ sáu và hai cô chủ nhà họ Tiêu đều đã… Chết cả rồi!”