Chàng Rể Đào Hoa

Chương 354



Chương 354: Chặn lại, đừng để ông ta chạy trốn!

Dương Ninh Vân cảm thấy mình sắp phát điên rồi! Để giữ bí mật này, ba cô đã không do dự tìm đến cái chết.

Và bây giờ…

Cô vừa nói với người đàn ông mặc đồ đen. Cô chỉ hận không thể chết đi ngay lập tức!

Nếu lúc đó khi ba cô bị giẫm đạp, cô không do dự mà nói thẳng ra, ba cô sẽ không rời bỏ thế giới, cô sẽ không rơi vào kết cục thể thảm, mất tất cả như hôm nay! . Truyện Trinh Thám

Nghĩ đến điều này, cô tuyệt vọng không muốn sống nữa, cô bật khóc.

Cô chỉ cảm thấy mình có lỗi với ba quá!

Cuối cùng cô vẫn không thể giữ được, đã nói ra bí mật mà ba cô đã dùng cả tính mạng để bảo vệ.

Người mặc đồ đen và Hàn Tử Minh lại nhìn nhau. “Cô ấy đã nói hết cho anh rồi, anh còn muốn gì nữa?” Hàn Tử Minh rống lên.

Người đàn ông mặc đồ đen hiểu ý của Hàn Tử Minh, lập tức rút con dao găm đã đâm vào bụng Đường Ngọc Dạo ra và vẫy bàn tay to lớn: “Rút lui!”

Đám người mặc đồ đen rời đi ngay lập tức. “Ngọc Dao, anh Hàn, hai người không sao chứ?” Dương Ninh Vân vừa khóc vừa hỏi, thấy hai người họ ôm bụng, máu chảy ròng ròng, cô sợ tới mức toàn thân run rẩy, lập tức lấy điện thoại di động ra, mở điện thoại đã tắt nguồn, và gọi số điện thoại khẩn cấp.

Sau đó, cô mở cửa xe một lần nữa và lấy ra một hộp giấy để cầm máu vết thương của họ. “Ninh Vân, em không nên nói bí mật ra vì anh. Anh thấy rất có lỗi với chú Dương” Hàn Tử Minh chua xót nói: “Cũng trách anh, nếu anh đến đây sớm hơn, nếu anh đưa được em đi, mọi chuyện đã không như thế này!”

Anh ta nói như vậy, nhưng lòng anh ta tràn đầy niềm vui.

Cuối cùng đã hỏi được cuốn bí kíp ở đâu! Anh ta tin rằng những gì Dương Ninh Vân nói phía sau nhất định là sự thật, nửa đầu được chôn xuống đất và không bị mang đi, anh ta cũng tin chắc rằng nửa sau cũng được giấu trong tường và không bị mang đi.

Về phần Trần Hoàng Thiên ở kinh đô, cho dù biết, đến lấy cũng đã muộn, người của anh ta đã tới biệt thự số 1 lấy rôi.

Nhất thời, anh ta cảm giác nhận một cú đạp và một nhát dao quá đáng giá! “Có trách thì hãy đổ lỗi cho Trần Hoàng Thiên. Như mẹ của Ninh Vân đã nói, anh ta là một thảm họa. Hai người họ đã ly hôn rồi mà còn giở trò bí mật, không chỉ khiến ba của Ninh Vân chết mà còn suýt giết chúng ta. Ninh Vân, cậu đáng lẽ phải nói với người đàn ông mặc đồ đen đó từ lâu rồi, chứ không nên giữ bí mật như thế”

Đường Ngọc Dao tức giận nói, mở xem vết thương, sau đó nghiến răng vì đau. “Ngọc Dao, ít nói vài câu đi, giữ sức chờ xe cấp cứu. Dương Ninh Vân rưng rưng nước mắt nhắc nhở.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Đường Ngọc Dao vang lên.

Cô nhìn qua thì thấy là Trần Hoàng Thiên gọi, cô ngay lập tức nó nổ tung. “Xem này, Ninh Vân, Trần Hoàng Thiên đã gọi cho tôi, và anh ta có lẽ lại bắt đầu muốn bao nuôi tớ. Anh ta bây giờ đang tự do mà, thấy phụ nữ là quấn lấy. Đúng là một tên biến thái!”

Đường Ngọc Dao đưa điện thoại cho Dương Ninh Vân xem. Dương Ninh Vân không hiểu sao rất khó chịu và trực tiếp cúp điện thoại.

Nhưng ngay sau đó, Trần Hoàng Thiên gọi lại. “Mẹ kiếp, hôm nay tớ phải chửi chết anh ta!”

Đường Ngọc Dao chửi bởi sau khi trả lời điện thoại: “Anh chán chơi người phụ nữ kia rồi nên muốn chơi với tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết, Trần Hoàng Thiên, đừng mơ, thà tôi để tên ăn mày chơi còn hơn để cho anh!” “E hèm…”

Trần Hoàng Thiên họ khan, rồi nói: “Tôi không gọi được họ Ninh Vân. Tôi suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra gọi cho cô. Tôi muốn hỏi xem Ninh Vân có đi cùng cô không. Nếu có, hãy nói với cô ấy, Hàn Tử Minh là một người đàn ông nguy hiểm, và tránh xa anh ta ra. Nếu không…

Trần Hoàng Thiên chưa kịp nói hết lời, Đường Ngọc Dao đã hét lên: “Mẹ kiếp, anh mới là kẻ nguy hiểm, anh là một kẻ nguy hiểm. Anh đã để lại một bí mật khiến người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện lần nữa và đâm tôi và Hàn Tử Minh, nếu không phải là Ninh Vân nói cho người áo đen biết bí mật, chúng tôi đều bị đâm chết rồi, anh có biết không!” “Cái gì!”

Mặt Trần Hoàng Thiên biến sắc khi nghe lời này, không dám tin: “Ninh Vân nói cho người mặc đồ biết bí mật rồi?” “Có thể không nói sao?” Đường Ngọc Dao tức giận đáp lại: “Người áo đen cực kỳ hung ác, đâm người không chớp mắt, nếu Ninh Vân không nói ra, không chỉ tôi và anh Hàn chết, mà cả Ninh Vân sẽ chết” “Chẳng nhẽ anh muốn Ninh Vân giết chúng tôi để bảo vệ cái bí mật rách nát đó sao? Ba cô ấy đã bị anh giết. Cái giá phải trả còn chưa đủ cao sao?”

Nói đến đây, Đường Ngọc Dao giận dữ cúp máy.

Ở phía bên kia, Trần Hoàng Thiên gần như đập vỡ điện thoại với vẻ khó chịu. “Hàn Tử Minh chết tiệt! Tốt nhất đừng để rơi vào tay tôi, nếu không tôi sẽ để cho anh chết tử tế”

Trần Hoàng Thiên nghiến răng.

Không cần nghĩ tới cũng biết Hàn Tử Minh đã làm điều này.

Hàn Bình Minh hành động không thành công và bị thương, bọn họ biết rằng rất khó có thể lấy được nửa trước từ tay anh, thế nên ông ta đã yêu cầu Hàn Tử Minh cạy miệng Dương Ninh Vân.

Điều đáng ghét là tên này để cạy được miệng Dương Ninh Vân, thật sự là rất tàn nhẫn, ngay cả bản thân cũng không bỏ qua, khổ nhục kế của anh ta quả thực cay độc.

Anh tin, bất kể anh nói gì, Dương Ninh Vân sẽ không tin rằng Hàn Tử Minh đã làm điều đó, dù sao thì, kỹ năng diễn xuất của Hàn Tử Minh quá tốt Trừ khi đưa ra được bằng chứng, nếu không thì Dương Ninh Vân hoàn toàn không thể bị thuyết phục.

Tất nhiên, anh không trách Dương Ninh Vân nói ra bí mật, cô chỉ là một người phụ nữ, vi bí mật này, cô ấy đã trả cái giá quá cao, mất đi một người ba. Anh có lý do gì để trách cô?

Trần Hoàng Thiên thực sự chỉ muốn bóp cổ Hàn Tử Minh đến chết.

Tuy nhiên, anh đang chờ lên máy bay tại aân bay Quốc tế thủ đô.

Đột nhiên, ánh mắt anh vụt sáng. Anh lấy điện thoại di động ra và bấm số của Lí Đạo Ngư.

Sau nửa giờ, biệt thự số 1. “Trời ạ, biệt thự đẹp như vậy mà lại đào thế này, có phải là quá xấu không?”

Lí Đạo Ngư bước qua tường tiến vào biệt thự, xuyên qua ánh trăng, không khỏi cảm thán khi nhìn thấy ngoại trừ một tòa, xung quanh đều bị đào bảy tám thước. Lướt qua không thấy ai bên trong nên ông ta bay lên tầng 2, đập vỡ kính, trèo vào cửa sổ rồi bật đèn pin leo lên tầng 4 của biệt thự. “Đây hẳn là phòng làm việc, đúng không?”

Ông ta đến một cánh cửa và đá nó ra. Sau đó, bật đèn và quét quanh tường, và ngay sau đó ông ta nhìn thấy hai bức tranh phong cảnh trên bức tường phía sau bàn làm việc.

Vì vậy, ông ta đã ném đèn pin, kéo ghế qua, giẫm lên ghế, dùng một tay túm lấy chiếc định rồi kéo mạnh. Phù! Giống như cánh cửa tủ quần áo, mở ra ngay lập tức.

Chỉ nhìn thấy một chiếc hộp bên trong, ông ta lấy chiếc hộp ra, để trên bàn làm việc, mở hộp ra, thấy trước mặt có một cuốn sách ố vàng, trên đó viết năm chữ: Dược Vương Kinh (nửa đầu). “Đúng là nó rồi!”

Lí Đạo Ngư cười vui vẻ, nắm lấy Dược Vương Kinh nhét vào trong ống tay choàng trên ngực, ống tay áo bị ông ta thắt nút, vừa vặn để đặt đồ vật.

Sau đó, bên trong chiếc hộp, còn có một cuốn sách: Chân Võ tu luyện quyết (nửa đầu).

Ông ta lại cầm quyển sách lên, và định nhét nó vào áo choàng. Đột nhiên, có một tiếng hét lớn. “Ai?”

Lí Đạo Ngư vừa nhìn đã thấy vài người mặc đồ đen, sắc mặt đột nhiên thay đổi, muốn nhét sách vào rồi rút ra, quả nhiên có mấy người mặc đồ đen chạy tới, một người hét lên: “Chặn hết cửa sổ lại, đừng để hắn chạy mất, nếu tôi đoán không nhầm, thứ ông chủ muốn đang nằm trong tay ông già này, không được để ông ta chạy mất!”

Vừa dứt lời, anh ta đã đến trước mặt Lí Đạo Ngư và giảng một cú đấm về phía ông ta.