Chàng Rể Đào Hoa

Chương 363



Dương Ninh Vân không tin vào tai mình! Vừa rồi không phải Hàn Tử Minh thả ông ta đi sao? Tính theo thời gian, Hoàng Đức Thắng sẽ trở lại Florida sau khi ông ta rời đi, và thời điểm này quả thực đã đến. Ai sẽ giết ông ta cùng với những đệ tử trong Võ quán

Hoàng Quyền chứ?

Hàn Tử Minh cử người làm việc đó hay Trần Hoàng

Thiên cử người làm việc đó? Theo như cô có thể nghĩ, hai người này là đáng ngờ nhất.

Lúc này, Lý Tú Lam đã cúp điện thoại và bảng tin ra xem, liền thấy nhiều người ở Florida đăng lên hình ảnh minh họa, bà không thể tin rằng Võ quán Hoàng Quyền của Hoàng Đức Thắng đã thực sự bị tàn sát. “Cậu Hàn thật sự rất tàn nhẫn!” Bà thở dài trong lòng.

Bà nhớ Hàn Tử Minh đã hỏi mình rằng Trần Hoàng Thiên có biết một võ giả nào ở Lĩnh Hoa không, bà nói với Hàn Tử Minh rằng Trần Hoàng Thiên biết Hoàng Đức Thắng.

Sau đó, xảy ra chuyện Hoàng Đức Thắng giết anh ta, bà có là kẻ ngu đi chăng nữa cũng biết, chính Hàn Tử Minh là người tự đạo diễn và diễn xuất, mục đích là để Dương Ninh Vân thất vọng về Trần Hoàng Thiên, để cô không còn hy vọng với Trần Hoàng Thiên và ở lại với anh ta.

Bây giờ Võ quán Hoàng Quyền đã bị tàn sát, nếu Dương Ninh Vân cho rằng do Trần Hoàng Thiên làm, liệu cô còn ôm hy vọng với Trần Hoàng Thiên nữa không?

Nhận ra điều này, ba càng đổ thêm dầu vào lửa: “Ninh Vân, nhìn xem, Võ quán Hoàng Quyền đã bị tàn sát, Trần Hoàng Thiên này quá độc ác, không phải là Hoàng Đức Thắng giết người thất bại sao? Có đến mức phải giết hết toàn bộ mấy chục đệ tử trong võ quán không?”

Lý Tủ Lam cho Dương Ninh Vân xem bảng tin.

Dương Ninh Vân liếc mắt nhìn, chắc chắn rằng Võ quán Hoàng Quyền quả thực đã bị tàn sát.

Sau khi nghe Lý Tú Lam nói, cô mềm nhũn người ngồi trên ghế sô pha.

Ban đầu, cô nghi ngờ Hàn Tử Minh và Trần Hoàng Thiên.

Nhưng sau khi Lý Tú Lam nói vậy, cô cảm thấy rằng đúng là Trần Hoàng Thiên đã làm điều đó.

Bởi vì sau khi Hoàng Đức Thắng rời đi, Hàn Tử Minh đã ở trước mặt cô suốt thời, không thông báo cho bất kỳ ai giết Hoàng Đức Thắng, mà cho dù Hoàng Đức Thắng bị anh ta giết, Hoàng Đức Thắng cũng sẽ bị giết ở Đông Đô, không cần phải để cho ông ta quay trở lại Florida mới giết

Vì vậy, cô có thể chắc chắn, đó là, sau khi Hoàng Đức Thắng quay lại, ông ta nói với Trần Hoàng Thiên rằng hành động đã thất bại, việc Trần Hoàng Thiên xúi giục ông ta đã bị bại lộ, vì vậy Trần Hoàng Thiên rất tức giận và ra lệnh giết Hoàng Đức Thắng cùng với Võ quán Hoàng Quyền. “Thật không ngờ bây giờ anh lại trở nên độc ác như vậy, tôi sắp không nhận ra anh nữa rồi.”

Dương Ninh Vân vô cùng thất vọng về Trần Hoàng Thiên, cô rơi hai hàng nước mắt. “Ninh Vân, vẫn chưa có bằng chứng chứng minh anh ta làm chuyện đó. Em đừng vội thất vọng.” Hàn Tử Minh an ủi.

Lý Tú Lam nói: “Nhìn anh Hàn đi, rồi lại nhìn Trần

Hoàng Thiên. Một người độ lượng và một người là kẻ tiểu nhân!” “Không cần phải đợi bất kỳ bằng chứng nào nữa, chính là anh ta đã làm điều đó. Anh ta tức giận đến mức giết Hoàng Đức Thắng và các đồ đệ của ông ta!”

Hàn Tử Minh lập tức thuyết phục: “Dì Lam, đừng suy đoán nữa, hãy dùng chứng cứ để nói chuyện. Nếu dì nói như thế này sẽ khiến Ninh Vân buồn lòng.” “Mẹ tôi không nói nhảm” Dương Ninh Vân lắc đầu cười buồn: “Chắc là anh ấy làm rồi. Anh ấy làm tôi thất vọng quá rồi.”

Hàn Tử Minh nghe vậy vui mừng khôn xiết, ngập ngừng hỏi: “Vậy thì… Em còn yêu anh ta không?”

Dương Ninh Vân hít sâu một hơi. “Không, những gì anh ta làm đã khiến trái tim tôi lạnh lẽo”

Hàn Tử Minh đột nhiên cao hứng: “Vậy thì anh… có thể… cưới em được không?”

Dương Ninh Vân im lặng vài giây rồi nói: “Ba tôi vừa mới qua đời, trong vòng một năm nữa, tôi không có kế hoạch kết hôn” “Vậy thì chọn ngày ăn hỏi trước, một năm sau mới kết hôn?” Hàn Tử Minh gấp gáp hỏi.

Dương Ninh Vân lại im lặng.

Lần này là một khoảng im lặng kéo dài, một vài phút sau đó, cô vẫn không đáp lại.

Nhìn thấy vậy, Lý Tủ Lam cười nói: “Ninh Vân đã ưng thuận, cậu Hàn trở về chuẩn bị sính lễ đi.” “Được được được!”

Hàn Tử Minh hưng phấn gật đầu rồi chạy đi. “Anh Hàn… Tôi..” “Tôi cái gì mà tôi, con vẫn nhẫn tâm từ chối, định để anh Hàn thất vọng sao?” Lý Tú Lam ngắt lời Dương Ninh Vân, nói: “Con không thể ở vậy cả đời vì một người đàn ông độc ác như vậy được? Dù sao, thì con cũng phải kết hôn, chi bằng nhanh chóng lấy chồng, kẻo cậu Hàn bị phụ nữ khác giật mất, lúc muộn rồi mới hối hận, một người đàn ông xuất sắc như vậy, mẹ hỏi con tìm ở đâu?”

Dương Ninh Vân lại im lặng.

Lúc này, Hàn Tử Minh đã trở lại xe, cao hứng bấm điện thoại gọi cho Hàn Bình Minh, vừa kết nối được liền nói: “Ông nội, Ninh Vân đã hứa gả cho con. Khi nào thì đưa sính lễ thì thích hợp?”

Vài giây sau, Hàn Bình Minh nói: “Ba ngày sau, trong nhà có mấy loại dược liệu trăm tuổi, ông muốn dùng Chân Võ tu luyện quyết luyện chế. Sau đó ông mới có thời gian đến Đông Đô để đưa sính lễ cho cháu, tiện xem xem có thể bắt được Trần Hoàng Thiên không?” “Vâng, ông nội!”

Bây giờ là khoảng mười giờ tối. Máy bay hạ cánh xuống sân bay Ninh Châu.

Ra khỏi sân bay, Hồ Đức Phong đã gọi người đến đón anh ta và Độc Vương cùng đồ đệ từ sớm.

Bởi vì Hồ Linh Chi không mời Độc Vương, cô ngại khi gọi người đến đón mình, vì vậy cô ấy bắt taxi và đưa ba người Trần Hoàng Thiên đến nhà họ Hồ.

Sau một giờ.

Nhóm của Độc Vương và Trần Hoàng Thiên đến nhà họ Hồ gần như cùng lúc. “Ông nội, ra ngoài xem một chút, cháu đã mời Độc Vương xuất hiện!” Vừa bước vào nhà, Hồ Đức Phong đã hét lên.

Trong tích tắc, có hơn trăm người trong gia đình họ Hồ đổ từ mọi hướng đến.

Ngay sau đó, Tây Bắc Vương Hồ Đức Thiên cũng đi ra khỏi một căn biệt thự nhỏ. Ông ta có mái tóc bạch kim và mặc một bộ đồ thời xưa, lưng hơi còng, mỗi bước đi đều rất mạnh mẽ đầy sức sống. “Độc Vương, đây là ông nội của tôi.”

Hồ Đức Phong chỉ vào một ông già mặc đồ thời xưa. “Tây Bắc Vương.” Độc Vương hành lễ. “Haha!”

Hồ Đức Thiên cười đáp lại, hành lễ: “Hoan nghênh Độc Vương đến đây, nhà họ Hồ tôi vinh dự quá!”

Luận thân thủ, Độc Vương đương nhiên không phải là đối thủ của Tây Bắc Vương, nhưng Độc Vương rất mưu mô, một khi bị trúng độc của Độc Vương, ngay cả Hồ Đức Thiên cũng khó sống sót, vì vậy ông ta giữ thái độ khách sáo với Độc Vương. “Tây Bắc Vương khách sáo rồi.” Độc Vương mỉm cười. “Đây đều là đệ tử của Độc Vương?”

Hồ Đức Thiên liếc nhìn Trần Hoàng Thiên, Nhậm Tường Vân, Lâm Nhật Nam và mỉm cười hỏi. “Không phải, ông nội, Lâm Nhật Nam là đệ tử của Độc Vương, hai người này không phải.” Hồ Đức Phong chỉ vào Lâm Nhật Nam.

Sau đó anh ta nhìn Hồ Linh Chi với vẻ chế nhạo: “Hai người này là một cặp mà Linh Chi tình cờ tìm thấy trên máy bay. Cô ấy sợ ông nội sẽ mắng cô ấy khi cô ấy trở về tay không. Nhưng mấu chốt là hai người này đã đắc tội với Độc Vương, cô gái này đánh gãy tay đệ tử của Độc Vương, Linh Chi đã không giúp cháu xử lý bọn họ, còn ngăn cháu trừng phạt. Nếu không phải vì Độc Vương nể mặt ông nội và cháu trai, có khi đã bị Linh Chi chọc giận, bỏ đi không đến cứu em gái nữa rồi.”

Nghe vậy, Tây Bắc Vương đột nhiên xụ mặt xuống, gắt gao quát: “Linh Chi, cháu giỏi lắm, dám cứu kẻ đã đắc tội với đệ tử của Độc Vương, cháu cố ý muốn chọc giận Độc Vương, không để Độc Vương cứu em gái cháu đúng không?”

Bich!

Hồ Linh Chi sợ đến mức quỳ trên mặt đất và nhanh chóng giải thích: “Không phải như những gì ông nội nghĩ đâu. Linh Chi nghe Trần Hoàng Thiên nói rằng anh ấy cũng có thể giải được đâu, vì vậy cháu đã đưa anh ấy đến xem em gái.” “Anh ta nói có thể thì là có thể sao?”

Tây Bắc Vương lạnh lùng nói: “Lát nữa ông sẽ xử lý cháu!”

Sau đó, ông ta nhìn Trần Hoàng Thiên và Nhậm Tường Vân: “Tự giác quỳ xuống và chấp nhận sự định đoạt của Độc Vương. Đừng ép tôi làm điều đó. Một khi tôi làm điều đó, tôi có thể biến hai người thành bột trong chốc lát