Chàng Rể Đào Hoa

Chương 419



Rắc rắc!

Hàn Bình Minh nắm chặt tay làm phát ra âm thanh như tiếng pháo nổ.

Tóc tại dựng đứng, cả người vô cùng tức giận!

Nóng lòng muốn giết Đỗ Văn Mạnh và những người khác!

Nhưng!

Có quá nhiều người đến dự đám cưới. Lên đến hàng nghìn người.

Và họ đều là gia trưởng của những gia đình giàu có, danh giá, thậm chí còn có những nhân vật lớn có địa vị quyền lực trong tay.

Vì vậy, ông ta cũng có phần sợ hãi.

Một khi lỡ tay, nhà họ Hàn bị nổ tung, chắc chắn sẽ gây thương vong nặng nề, ông ta sẽ không thể gánh nổi hậu quả, và nó sẽ trở thành cơn ác mộng theo ông suốt đời. “Gia chủ Hàn. Đừng hấp tấp.” “Giữ được thảo nguyên xanh sợ gì không có củi đốt. Đừng chơi với những kẻ liều mạng sống chết như vậy” “Hãy cho ông ta những gì ông ta muốn, đừng giết tất cả mọi người với sự kiêu ngạo.”

Nhiều người sợ hãi van xin. “Ông ơi, đừng tức giận lúc này.”

Hàn Tử Minh lúc này mới đi tới, nói nhỏ: “Đưa Đỗ Nhã Lam cho ông ta đi. Khi họ đi đến cổng chúng ta mới bắt đầu tấn công. Có Đỗ Nhã Lam ở đây, chắc chắn Đỗ Văn Mạnh sẽ không dám kích nổ. Lúc đó chúng ta có thể giết chết từng người bọn họ.

Hàn Bình Minh mắt sáng lên khi nghe điều này.

Sau đó ông ta hét lên: “Đỗ Văn Mạnh, tôi đồng ý giao con gái của ông cho ông. Về phần Dương Ninh Vân, cô ấy là cháu dâu nhà họ Hàn chúng tôi. Ông không có tư cách dẫn cô ấy đi!” “Không đời nào!”

Đỗ Văn Mạnh kiên quyết nói: “Nhất định phải có cả Dương Ninh Vân, các người đã giết chết bố mẹ cô ấy, bây giờ còn ép con bé phải kết hôn với Hàn Tử Minh, đúng là không bằng loài cầm thú. Hôm nay, tôi nhất định phải đưa cô ta đi khỏi đây!” “Cái gì!”

Sau khi nghe những lời của Đỗ Văn Mạnh, nhiều người đến dự đám cưới đã không còn bình tĩnh nữa. “Bố của cô dâu bị nhà trai giết sao?” “Là nhà họ Hàn ép cô dâu phải gả cho cậu Hàn sao?” “Ôi có thật không thế, nếu là sự thật, phải gả cho kẻ thủ giết bố mình thì cũng tàn nhẫn quá!”

Nghe những lời dư luận dồn dập, Hàn Bình Minh hét lên: “Đừng nghe ông ta đánh rằm, không phải như ông ta nói đầu, bố của cô dâu không phải bị nhà họ Hàn chúng tôi giết, không tin mọi người cứ hỏi cô dâu sẽ rõ. 11

Đây xem như một cú đánh thật mạnh vào nhà họ Hàn, nó gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng. “Cô dâu, bố cô bị nhà trai giết sao?”

Nhiều người hỏi xung quanh Dương Ninh Vân. “Không phải như vậy!”

Lý Tú Lam vội đứng ra, thốt lên một câu nói dối động trời: “Chồng tôi đã bị ô tô đâm vào người và trở thành người thực vật từ lâu rồi. Sau đó, nhờ sự chăm sóc tận tình của chúng tôi, cuối cùng ông ấy cũng có thể di chuyển được. Một đêm, ông ấy vô tình ngã khỏi giường và đầu bị va đập mạnh. Do sự việc xảy ra lúc nửa đêm, nên chúng tôi hoàn toàn không hay biết. Hôm sau khi chúng tôi vào cho ông ấy ăn mới phát hiện ra rằng ông ta đã chết. Vì đêm đó con gái tôi và Tử Minh ngủ bên ngoài, nên mới có lời đồn rằng chính Tử Minh đã giết chết chồng tôi. Chẳng lẽ mỗi ngày đều phải chăm sóc cho người thực vật là bố, mà con gái tôi với Tử Minh không thể hẹn hò yêu đương sao, không thể có không gian riêng của hai người sao?”

Nói đến đây, bà cũng đẩy Dương Ninh Vân ra, vặn vẹo cánh tay cô ấy hỏi: “Có đúng thể không Ninh Vân?”

Dương Ninh Vân hít sâu một hơi nói: “Mẹ tôi nói đúng.” Cô biết nếu nói ra sự thật sẽ chọc giận nhà họ Hàn nên chỉ có thể nói như vậy. “Thì ra là như vậy sao”

Mọi người có mặt tại hiện trường đều tin điều đó.

Ngay sau đó, Dương Ninh Vân hét lên: “Ông Đỗ, ông dẫn Nhã Lam đi là được rồi, xin đừng làm ảnh hưởng đến ngày kết hôn trọng đại của tôi.

Đỗ Văn Mạnh biết Dương Ninh Vân đang gặp khó khăn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được. Trả con gái cho tôi, tôi lập tức rút quân đi.”

Hàn Bình Minh lập tức gọi người dẫn Đỗ Nhã Lam ra.

Không lâu sau khi Đỗ Nhã Lam được thả ra, Đỗ Văn Mạnh thậm chí không thèm nói vài lời với con mình, và đưa cô ấy rút lui về phía cửa.

Khi lui về cửa nhà họ Hàn. Hàn Bình Minh hét lên: “Tên Đỗ Văn Mạnh chết tiệt, hôm nay mày chết chắc rồi!”

Sau khi dứt lời, ông ta điểm ngón chân của mình một cái, bắn ra như một quả đạn đại bác. Một thanh kiếm sáng chói được ngưng tụ trong không khí, trong khi hai bố con Đỗ Văn Mạnh và người của ông ta chưa kịp phản ứng, nó rơi vào giữa đám người bọn họ, một kiếm chém chết vài người, nó cứ thế chém loạn cả lên. “Chuyện này chuyện này… Đỗ Văn Mạnh hoảng sợ.

Ông ta không sợ mình sẽ chết.

Ông ta sợ rằng nếu ra lệnh kích nổ quả b, Đỗ Nhã Lam cũng sẽ bị nổ tung mà chết.

Ông ta có chết hay không cũng không quan trọng, nhưng Đỗ Nhã Lam thì còn quá trẻ, chưa kết hôn, chưa trở thành một người phụ nữ thực sự, ông ta không đành lòng khiến cô phải chết, ông muốn cô tiếp tục sống thật tốt.

Vì vậy, vào lúc này, trong lòng ông ta vô cùng hoảng loạn! “Ha ha ha!”

Những người nhà họ Hàn đều hân hoan cười nói. “Phải làm cho Đỗ Văn Mạnh trở nên bấn loạn, bây giờ có chết cũng chẳng biết tại sao mình chết!” “Nhà họ Hàn là nơi các người có thể tùy tiện xông vào sao?” “Thật sự là một nhóm người không biết sống chết. Tụi bây nghĩ rằng buộc vài quả b vào người thì có thể ngang ngược ra vào trong Kim Thành sao. So với con quái vật đến tên lửa còn không thể giết chết như ông tôi thì tụi bây có là gì chứ!”

Sau khi nghe những lời này, Dương Ninh Vân biết chuyện không hay, vội vàng kêu lên: “Hàn Tử Minh, anh để cho Nhã Lam và ông Đỗ đi đi, nếu không tôi sẽ không gả cho anh nữa!”

Cô kết hôn với Hàn Tử Minh để đảm bảo an toàn cho

Đỗ Nhã Lam. Nếu như bố con của Đỗ Nhã Lam đã chết, thì cô ấy còn đám cưới làm gì nữa! “Không thể nào!”

Hàn Tử Minh lạnh lùng đáp lại: “Đỗ Văn Mạnh cho nổ tung cửa nhà tôi, giết chết không biết bao nhiêu tông sư, cũng giết chết không biết bao nhiêu khách mời đến dự lễ cưới của tôi. Ông ta nhất định phải chết, bây giờ cho dù có ai cầu xin cũng vô dụng!”

Dương Ninh Vân đột nhiên thốt lên. “Vậy thì tôi sẽ không sống nữa!”

Sau khi nói dứt lời, cô ấy đột ngột xé bỏ chiếc khăn trùm đầu của mình.

Giây tiếp theo! “Ôi trời ơi! Đúng là ma!”

Nhiều người sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Dương Ninh Vân đều cảm thấy sợ hãi. Họ hãi hùng đến mức hết lên liên tục. “Không ổn rồi!”

Trái tim Hàn Tử Minh như thắt lại và anh đột ngột quay người lại. Khi nhìn thấy Dương Ninh Vân lộ ra một bộ mặt xấu xí, trong lòng như trống rỗng, toàn thân nhũn ra ngã xuống đất.

Cô biết rằng khuôn mặt của mình đã bị biến dạng.

Kết hôn với một người phụ nữ xấu xí như vậy, từ đêm nay, anh ta sẽ trở thành trò cười của vô số người. “Bảo Trân, sao chị gái cô lại trở nên đáng sợ như vậy?” Triệu Trung Hữu kinh hãi hỏi. “Thật đáng sợ phải không?”

Dương Ninh Vân nhìn mọi người có mặt ở đó, lạnh lùng nói: “Hàn Tử Minh đã giết bố tôi và dùng Đỗ Nhã Lam để đe dọa ép tôi kết hôn với anh ta. Nếu tôi không đồng ý, anh ta sẽ cưỡng hiếp tôi. Vì không muốn mất đi cái ngàn vàng cho tên cầm thú này, tôi đã tự hủy hoại nhan sắc của mình. Tôi cho dù có chết đi nữa, cũng nhất định không ăn nằm với loại không bằng cả chó mèo như anh ta!”

Lời cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều rần rần bàn “Có thật không vậy?” “Nếu là thật, chuyện này có quá đáng quá không?”

Hàn Tử Minh cảm thấy như lòng ngực sắp nổ tung, từ trong kẽ răng nén lại một chữ: “Đồ khốn kiếp, tôi sẽ cho cô chết”

Vừa dứt lời, anh ta xông lên đá thật mạnh vào người Dương Ninh Vân.

Âm!

Dương Ninh Vân bị ngã lên bàn thờ gia tiên, sau đó lặn xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. “Hơ hơ…”

Cô cười rất buồn, cười đến chảy nước mắt, cười trong tuyệt vọng. “Giết chết tôi đi, tôi có chết làm ma cũng không tha cho loại súc sinh như anh đâu!”

Cô gầm lên đầy phẫn uất. “Cô…”

Hàn Tử Minh nắm chặt tay thành nắm đấm, nhưng anh không thể ra tay với cô. Bởi vì, anh ta thật sự đã rất yêu cô. “Đồ để tiện! Con người để tiện như cô, cô nghĩ tôi không dám giết cô sao?”

Lý Tú Lam từ đầu xông tới, lao thẳng về phía Dương Ninh Vân dùng hết sức đấm đá vào người cô.

Vào thời điểm này ở bên ngoài. “Cha, hãy mau ra lệnh cho anh em nổ b để chiến đấu với Hàn Bình Minh. Bằng không, nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả anh em sẽ chết hết thôi!”

Đỗ Nhã Lam nhìn thấy đám anh em thuộc hạ của bố mình lần lượt từng người ngã xuống đất, nên cô liền thúc giục. “Chết tiệt!”

Đỗ Văn Mạnh nghiến răng nghiến lợi.

Ngay lúc ông chuẩn bị ra lệnh cho nổ b.

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên. “Lão Phương, lập tức đi giết chết Hàn Bình Minh đi, tên già khốn kiếp này!”