Chàng Rể Đào Hoa

Chương 461



Dương Thiên Mạnh ngây người.

Trông Trần Hoàng Thiên vui như vậy, ôm lấy một ni cô nhỏ, nghĩ tới lần trước đi tới núi Nga Mi tìm Dương Ninh Vân cùng Trần Hoàng Thiên, ni cô nhỏ ở đó ăn mặc y hệt như vậy.

Thế là mắt ông ấy đột nhiên sáng bừng.

Chắc không phải là Dương Ninh Vân đó chứ? Ông tò mò chạy qua đó tìm đáp án.

Thoạt nhìn một cái!

Ông ấy đột nhiên khóc trong vui mừng. Nước mắt tèm lem. “Ninh Vân, là con gái của ta Ninh Vân, con bé vẫn còn sống, con bé thật sự vẫn còn sống… Dương Thiên Mạnh nói năng lộn xộn, ông ấy xúc động tới nổi toàn thân đều đang run rẩy.

Mặc dù những ngày này, ông ấy biểu hiện khá là vui vẻ, nhưng mà đều là diễn cho Trần Hoàng Thiên xe, tránh cho Trần Hoàng Thiên lo lắng, thực ra trong lòng buồn tủi như thế nào cũng không ai hiểu được.

Ngôi nhà ngày trước mất rồi.

Vợ và đứa con gái nhỏ thay đổi đến hết thuốc chữa.

Đứa con gái duy nhất khiến cho ông ấy cảm thấy được an ủi lại chết mất.

Ông ấy chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng trống rỗng.

Hệt như là bị toàn thế giới này ruồng bỏ. Mỗi khi đêm đến, ông ấy đều lặng lẽ rơi nước mắt một mình, thậm chí có rất nhiều lần ông đã có ý nghĩ muốn từ bỏ mạng sống.

Nếu như không phải không muốn Trần Hoàng Thiên buồn, không muốn phụ lòng hiếu thuận của Trần Hoàng Thiên, ông ấy sớm đã không muốn sống trên cõi đời này nữa rồi.

Mà bây giờ, con gái lớn đã quay trở về. Cái cảm xúc hân hoan ấy rất khó có thể diễn tả thành lời. “Đúng rồi bố, là Ninh Vân, cô ấy vẫn còn sống, con đưa cô ấy về rồi đây, gia đình chúng ta lại được đoàn tụ.” Trần Hoàng Thiên đỏ hết cả vành mắt. “Ử ừ, đoàn tụ rồi, đoàn tụ rồi.” Dương Thiên Mạnh lau đi nước mắt, vui vẻ y hệt một đứa trẻ.

Phương Thanh Vân lặng người ở đó, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Theo lý mà nói, cô ấy lẽ ra phải cảm thấy vui vẻ thay Trần Hoàng Thiên mới phải.

Nhưng mà….

Cô ấy sao lại mãi vẫn không thể vui nổi.

Bởi vì cô ấy biệt, hạnh phúc của bản thân kết thúc rồi. Bắt đầu từ bây giờ, Trần Hoàng Thiên sẽ không còn là của cô ấy nữa, mà là của Dương Ninh Vân, cô ấy không thể ôm Trần Hoàng Thiên đi ngủ nữa, lại cảm thấy trống rỗng khi thức dậy vào buổi sáng.

Trái tim của cô ấy, vào khoảnh khắc này vô cùng lạc lõng, cứ như là đã bay mất hồn phách rồi vậy.

Cái cảm giác đó…

Vô cùng khó chịu!

Rất nhanh, Trần Hoàng Thiên ôm Dương Ninh Vân vào trong phòng, lấy khăn ướt lau vết máu trên mặt cô. “Trần Hoàng Thiên, Ninh Vân con bé sao lại thành ra như vậy?” Dương Thiên Mạnh đau xót nói.

Trần Hoàng Thiên thuật lại toàn bộ những gì xảy ra ban nãy cho Dương Thiên Mạnh nghe. “Con bé ngốc này, thật là… Ông ấy không biết phải nói gì nữa. “Cha yên tâm đi, Ninh Vân đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng, ngủ một giấc là sẽ tỉnh, cha cũng đi nghỉ ngơi sớm đi, thầy của Ninh Vân vẫn còn đang chờ con giải độc. Con qua xem xem. Trần Hoàng Thiên nói. “Đi đi, cha ở đây trông Ninh Vân”

Dương Thiên Mạnh mỉm cười nói, cầm lấy tay của Dương Ninh Vân. Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng đã được gỡ bỏ.

Trần Hoàng Thiên đi tới đại sảnh.

Chỉ thấy khuôn mặt của mấy người sư thái Mạc Ngôn, đều đã đen như gỗ than, may là trình độ tu luyện của bọn họ cao. Liên tục khống chế được độc tính, nếu không đã chết từ lâu rồi.

Còn về một số đệ tử đã bất tỉnh nhân sự, thậm chí còn có những người không chịu đựng được độc tính chết ngay tại đó.

Thế là, Trần Hoàng Thiên lập tức lấy kim châm ra giải độc giúp họ.

Nhưng mà.

Hoàn toàn không có tác dụng.

Chỉ thấy nôn ra một ít máu, mặt bớt đen đi, chỉ có như vậy. “Độc tính này thật sự quá mạnh!”

Trần Hoàng Thiên bị dọa một phen. “Độc của nhóm Thiên Sát nổi tiếng khắp thế giới, ngoại trừ bọn họ ra không ai có thể giải được, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho thủ lĩnh nhóm Thiên Sát. Đòi bọn họ thuốc giải. Thẩm Thành Đông nói xong, bấm một dãy số rồi gọi.

Không lâu sau, trong điện thoại truyền ra một giọng nói: “Hội trưởng Thẩm. Ông đừng có hỏi tội tôi, lần này tôi tổn thất quá lớn, hơn nữa không ít người đã bị người của ông giết, bao gồm cả quản lý tài chính, nếu như ông còn muốn hỏi tội thì tôi không ngại liều chết với hiệp hội Thiên Minh các ông”

Thẩm Thành Đông cười ha ha một cái. Nói: “Thủ lĩnh Blair, ông cảm thấy nhóm Thiên Sát mấy người còn có tư cách liều chết với hiệp hội Thiên Minh chúng tôi ư? Tôi nói cho ông biết, lực lượng bên tôi vô cùng hùng mạnh. Nếu như ông đồng ý, có tin có thể khiến nhóm Thiên Sát mấy người biến mất khỏi thế giới này không?” “Ông…

Thủ lĩnh Blair nghẹn giọng, sau đó hỏi: “Ông rốt cuộc muốn như thế nào? Tôi nói cho ông biết, ông đừng có nghĩ tới chuyện hủy hoại chúng tôi, đây là địa bàn của chúng tôi, các ông chỉ là tổ chức ngoại quốc. Có tin chúng tôi đi nhờ sự trợ giúp của Liên bang không?” “Ông đừng kích động.” Thẩm Thành Đông hòa khí bình tĩnh nói: “Mấy người cũng chỉ là con rùa rụt cổ nếu như cần sự trợ giúp, tôi bây giờ có một điều kiện, chỉ cần các người đồng ý, tôi sẽ không ra tay với nhóm Thiên Sát mấy người, nếu không hậu quả thế nào thì ông biết rồi đấy. Blair trầm tư suy nghĩ, hỏi: “Điều kiện gì.

Thẩm Thành Đông nói: “Thuốc giải, thuốc giải loại độc mà các người đã sử dụng trong tối nay, bên tôi đang có hơn ba mươi người trúng độc, chuẩn bị đầy đủ cho tôi, trước khi trời sáng đưa tới tổng đà hiệp hội Thiên Minh, trả thù ác liệt cỡ nào chắc là ông cũng biết”

Tút tút…

Thẩm Thành Đông lập tức cúp máy, không cho đối phương có cơ hội trả giá. “FUCK! FUCK!”

Tổng đà nhóm Thiên Sát, thủ lĩnh Blair nhảy dựng lên, ném vỡ điện thoại. “Lập tức mau chóng chuẩn bị đầy đủ thuốc giải cho bốn mươi người cho tôi. Gửi đến tổng đà hiệp hội Thiên Minh, trước khi trời sáng nhất định phải gửi tới!”

Ông ta tức giận gào lên.

Có một người áo đen tò mò hỏi: “Thủ lĩnh, người của hiệp hội Thiên Minh giết mất quản lý tài chính rồi. Tại sao còn đưa thuốc giải cho họ?” “Không đưa bọn họ là muốn hủy hoại nhóm Thiên Sát chúng ta, lần hành động này nhóm Thiên Sát mất đi ba cao thủ cấp S, bây giờ tổng đà chỉ còn lại hai người. Hiệp hội Thiên Minh bọn họ lực lượng mạnh mẽ, còn có Phật Gia Đường của Lam Hoa giúp bọn họ, muốn tiêu diệt chúng ta dễ như trở bàn tay, tôi không cách nào khác cậu biết không?”

Thủ lĩnh tức giận.

Không có một ai dám cất tiếng. “Thù này tôi ghi lại, sẽ có một ngày, tôi sẽ tìm hiệp hội Thiên Minh và môn phái của Lam Hoa báo thù!”

Con mắt của thủ lĩnh tràn đầy kiên định!

Sao đó gào lên: “Dặn dò nghiên cứu cho tôi người của trung tâm, nắm bắt nghiên cứu ra hormone của siêu cường giả cấp SS, tôi muốn báo thù, báo thù!”

Lúc này, tổng đà Đường Môn. “A!”

Hàn Tử Minh đau đớn tỉnh dậy, kêu rên một cách vô cùng kinh khủng. Đường Thái An rút một con dao găm từ chân Hàn Tử

Minh ra, máu tươi bắn tung tóe. “Mấy người là ai, sao lại cứu tôi, còn đối xử với tôi như vậy?” Sắc mặt Hàn Tử Minh trắng bệch, đôi môi run rẩy nói. “Giao bí tịch ra đây, tôi không chỉ không giết cậu, còn sai người trị khỏi vết thương của cậu, thậm chỉ để cậu ngày ngày ăn uống no nê, chơi đùa với gái đẹp ở Đường Môn, nếu như không giao bí tịch ra, tôi sẽ găm con dao này vào tim của cậu, để cho cậu chết!”

Đường Thái An uy hiếp nói.

Xương khớp trên người Hàn Tử Minh đều đã tan rã rồi. Biết bản thân chỉ có thể nghe theo, nếu không chắc chắn sẽ chịu cơn đau kéo dài.

Thế là, anh ta lập tức nói mật mã tài khoản iCloud cho Đường Thái An.

Rất nhanh, Đường Thái An đã tìm được tài liệu về Chân Võ Tu Luyện Quyết. “Ha ha! Ha ha ha!”

Đường Nguyên Minh trông thấy cũng cười không khép được miệng. “Bảo vật! Đây chính là bảo vật! Có thể tu thành tiên thì Đường Nguyên Minh ta sẽ tung hoành thiên hạ, ha ha ha!” Trong lòng Hàn Tử Minh âm thầm hậm hực. “Trình độ tu luyện mười năm của Đường Nguyên Minh này không hề tăng cao, đúng là đồ dỏm, đợi tôi nằm gai nếm mật, đến ngày trình độ tu luyện vượt qua hắn ta, ta nhất định sẽ hủy hoại toàn bộ nhà hắn, khống chế Đường Môn của hắn