Chàng Rể Đào Hoa

Chương 472



Chương 472: Muốn cho hắn chết thì trước tiên phải cho hắn điên cuồng một trận trước!

“Cái gì!”

Nghe thấy quản gia nói thì cả nhà họ Trần từ trên xuống dưới đều vô cùng sửng sốt. Sau đó thì người người căm phẫn. “Quá đáng! Quá đáng lắm rồi! Ông cụ bị ông ta làm cho tức chết, trong tang lễ cũng không để cho ông cụ được yên ổn, ông ta không sợ ông cụ hiện về bóp chết ông ta hả?” “Không cần nói nữa, chắc chắn là bọn họ tới không phải để chia buồn đâu, nhất định là thừa nước đục thả câu!” “Thật sự là quá đáng lắm rồi. Thế này là muốn ép nhà họ Trần đi đến đường cùng thì mới vui lên được hả?”

Bác cả thì lại dở khóc dở cười, vội vàng nhỏ tiếng dặn dò: “Trần Hoàng Thiên à, cậu phải kiềm chế lại đi đó, tuyệt đối đừng để cơn giận làm mê muội đầu óc, cậu không nghĩ cho bản thân thì cậu cũng phải nghĩ cho Thanh Vân với đứa trẻ, Ninh Vân và cả ông ngoại của cậu nữa, tuyệt đối không được đắc tội với nhà họ Trịnh, nếu không không chỉ có mình cậu chịu khổ mà người cậu quan tâm cũng sẽ phải chịu khổ theo cậu đó, biết chưa?”

Trần Hoàng Thiên không nói gì, tiếp tục đốt giấy tiền vàng bạc. Anh biết anh nên làm thế nào. “Aiyo, nhiều người đến như vậy à, tôi cứ nghĩ là ông cụ chết nên tan đàn xẻ nghé hết rồi chứ, tập đoàn Cửu Đỉnh sắp đổ rồi nên không có ai đến thắp hương cho Trần Hiếu Sinh, không ngờ là có nhiều người như vậy, chắc phải có trên ngàn người đúng không?”

Trịnh Khải Thời bước vào trong, khiêu khích nói. Bác hai vội vàng nói: “Đều là người trong gia tộc và người thân thích của nhà họ Trần chúng tôi, ông Trịnh vẫn là nhóm người ngoài đầu tiên ghé đến. “Vậy à?”

Trịnh Khải Thời cười nói: “Tôi biết ngay mà, tập đoàn Cửu Đỉnh nợ nần nhiều như vậy, cũng sắp sụp đổ rồi, làm gì còn người nào đến thắp hương nịnh bợ nhà họ Trần, thì ra đều là người trong gia đình của nhà họ Trần à, không hổ là đứng đầu trong mười gia tộc lớn, nhiều họ hàng thân thích đến như vậy.

Nói đến đây, ông ta lại nói tiếp: “Mặc dù là hai nhà chúng ta có xung đột với nhau trong việc làm ăn, nhưng tôi vẫn rất kính trọng ông Trần, còn về những gì đang đồn đại bên ngoài kia, nói là tôi chọc cho ông Trần tức chết, đó không phải là nói linh tinh à, tôi cũng không phải là Gia Cát Lượng, làm gì có bản lĩnh chọc người ta tức chết được chứ, ông hai Trần, ông nói có đúng không?” “À… đúng”

Bác hai cười cười nói.

Sao dám nói không phải được!

Trần Hoàng Thiên đã sa cơ lỡ vận, không chịu nổi mưa gió nữa rồi nên mới không dám đi đắc tội với ông ta, như vậy thì chỉ càng bất lợi cho nhà họ Trần thôi. “Thế này là đúng rồi.” Trịnh Khải Thời vỗ vỗ vào vai của bác hai, nói: “Lát nữa nhà họ Trần mấy người mở ra một cuộc họp báo, công bố ra ngoài nguyên nhân cái chết của ông cụ nhà các người, rõ ràng là do ông ta bệnh tim tái phát nên mới chết, nhưng những người kia lại cứ đổ tội cho tôi là tôi ép ông ta tức chết, tội danh này tôi không gánh nổi đâu, mấy người phải áp dư luận ở ngoài kia xuống đó nha. “Được, được, được.

Bác hai liên tiếp nói ba tiếng được. “Ha ha!”

Trịnh Khải Thời cười nói: “Tôi thích thái độ này của các người.

Nói xong, ông ta cắm ba cây nhang đó lên, sau đó nói: “Người chết rồi không thể sống lại, mọi người cũng đừng nên đau buồn quá, đừng đau buồn nữa và thích ứng với nó đi, ông Trần cũng đã là người gần tám mươi tuổi rồi, có chết thì cũng là hỉ tang, vui vẻ lên chút đi, đừng có người nào người nào người nấy xị mặt ra như vậy, mọi người xem tôi đã đưa cả đội kèn và đội múa đến đây rồi nè, giúp mọi người vui vẻ lên một chút, tiện đó tiễn ông Trần đi một đoạn”

Nói đến đây, ông ta hét lên: “Thổi kèn!”

Vừa nói dứt lời.

Đội kèn trống liền tấu khúc nhạc có tên là “Ngày lành tháng tốt”.

Lúc này nhà họ Trần liền bùng nổ lên. “Ông Trịnh, ông làm thế này là quá đáng lắm rồi đó. “Ở đây đang tổ chức đám tang chứ không phải đang tổ chức đám cưới, sao ông lại có thể kêu đội kèo thổi bài Ngày lành tháng tốt?” “Hiếp người quá đáng! Thật sự là hiếp người quá đáng mà! Mau dừng lại đi, dừng hết lại!”

Nghe thấy tiếng phẫn nộ của mọi người trong nhà họ Trần, Trần Khải Bình cười nói: “Hỉ tang mà, không những hát Ngày lành tháng tốt mà còn phải nhảy lên nữa! Mấy cô gái kia đi qua bên quan tài nhảy đi. “Vâng!”

Mười mấy cô gái ăn mặc có chút gợi cảm lả lướt đi đến hai bên quan tài của Trần Hiếu Sinh, nhảy nhót như ở vũ trường. “Tốt! Nhảy tốt lắm! Mấy vị gia chủ, đều vui lên chút đi, cùng nhảy chung đi, đừng có xị mặt ra nữa, nhảy lên đi.

Trịnh Khải Thời hả hê cười nói. “Quá đáng, quá đáng lắm rồi!” “Đúng thật không phải là con người nữa mà!” “Dừng lại đi! Các người dừng lại ngay cho tôi! Đừng có thổi! Đừng nhảy nữa!”

Trên dưới nhà họ Trần đều ầm ĩ cả lên.

Nhưng cũng chỉ là la ngoài miệng vậy thôi chứ không có ai dám đứng ra ngăn họ lại, càng là người có tiền càng quen thuộc với việc giàu có thì càng sợ chết, chuyện này nếu như đổi lại là một gia bình thường nào khác thì có lẽ đã đánh chết hết mấy người thổi kèn đó rồi.

Cuối cùng.

Trần Hoàng Thiên đứng dậy.

Anh cũng không có nổi nóng mà lại điềm đạm nói: “Ông Zaki, đem hết những người nhảy nhót với thổi sáo này đánh gãy chân hết cho tôi. “Dạ, ông chủ!”

Miyazaki lập tức xông lên.

Đánh gãy chân toàn bộ mười mấy cô gái đang nhảy nhót. “Aaa!”

Tiếng la hét thảm thiết vang lên khắp cả nhà họ Trần. “Làm gì đó? Làm gì đó?”

Trịnh Khải Thời tức giận hét lên: “Ông đây thấy Trần Hiếu Sinh chết rồi mà không có người ngoài nào đến cúng hương, ông đây mới có ý tốt đến thắp hương, đến tiễn ông ấy một đoạn, lương tâm của mấy người bị chó ăn rồi à, dám đánh gãy chân tay của người mà tôi đưa đến?”

Trần Hoàng Thiên không nói lời nào.

Vốn dĩ Miyazaki đang định đem mấy cô gái kia ném ra bên ngoài thì nghe thấy gọi nói của Trịnh Khải Thời, ông ta vô cùng tức giận nên ném lên trên người Trịnh Khải Thời, khiến ông ta ngã lăn ra. “Làm phản rồi à, dám đối xử với ông nội tôi như vậy, mấy người không sợ chết hả?” Trịnh Thiếu Dũng tức giận nói.

Miyazaki lại ném lên người Trịnh Thiếu Dũng một người phụ nữ khác.

Lúc này Trương Kim Ngọc đứng dậy: “Tôi là cô chủ của nhà họ Trương ở Thời Giang. Mấy người hỗn xược như vậy, dám đối xử với chồng tôi và ông nội chồng tôi như vậy, không sợ tôi báo thù à?”

Miyazaki lại ném về phía Trương Kim Ngọc một người phụ nữ nữa, nhưng Trương Kim Ngọc biết võ nên đã đẩy người phụ nữ đó ra. “Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”

Bác cả vội vàng kéo Miyazaki lại, van xin nói: “Không chọc nổi đâu, chúng ta không chọc nổi bọn họ, ông đừng đánh nữa. Sẽ hại chết nhà họ Trần đó!” “Sợ cái gì?”

Trần Hoàng Thiên nói.

Trong linh đường lập tức yên lặng.

Vẻ mặt Trần Hoàng Thiên lạnh lùng, đi về hướng Trịnh Khải Thời, lạnh lùng nói: “Muốn cho hắn chết thì trước tiên phải cho hắn điên cuồng một trận trước, ông điên cuồng cũng đủ rồi, vì vậy nên cách lúc chết cũng không còn lâu nữa đâu”

Vẻ mặt Trịnh Khải Thời vô cùng tức giận: “Cậu là cái thứ gì đây, còn dám lên nói chuyện với tôi?” “Ông nội, hình như anh ta là Trần Hoàng Thiên” Trịnh Thiếu Dũng nói.

Cả người Trịnh Khải Thời run lên.

Nhưng mà rất nhanh sau đó thì cười nói: “Tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là Trần Hoàng Thiên, đại sư Trần đó hả, nghe danh đã lâu, nếu như là lúc trước thì có lẽ tôi sẽ sợ cậu, nhưng bây giờ tôi đã có nhà họ Trương là chỗ dựa rồi nên tôi không còn sợ gì cậu nữa, bởi vì tôi nghe nói là cậu sợ đe doạ nhất hả, nếu như cậu dám ra tay khiến nhà họ Trương tức giận thì nhà họ Trần chết chắc, vì vậy cậu vẫn nên bình tĩnh lại chút đi, đừng có quá kích động. “Có thể là cậu không biết nhà họ Trương lợi hại đến mức nào đâu, vậy thì để tôi nói cho cậu nghe vậy, nhà họ Trương mạnh hơn gấp trăm lần cái nhà họ Hàn mà cậu khiến cho họ nhà tan cửa nát kia. Căn bản không phải là chỗ mà cậu có thể chọc vào được.” “Cậu xem, ông nội cậu chết rồi, những người mà cậu quen biết đều không dám đến đây thắp hương, đều là bởi vì nếu như nề mặt cậu đến đây thắp hương rồi đắc tội với nhà họ Trương, vì vậy nên mới không có ai dám đến, đây chính là sức ảnh hưởng của nhà họ Trương, không biết là sức ảnh hưởng lớn hơn cậu gấp mấy lần!”

Nhưng không ngờ là ông ta vừa nói dứt lời. Bên ngoài lại truyền đến giọng nói. “Đỗ Văn Mạnh của Ma Đô Địa Hạ Vương dẫn theo vợ con đến để thắp hương!” “Đông Bắc Vương đưa vợ và con trai đến thắp hương!” “Tây Bắc Vương đưa vợ và con gái đến thắp hương!”