Chàng Rể Đào Hoa

Chương 476



Chương 476: Chất vấn!

Cả buổi chiều mọi người đều không để ý, tới lúc ăn bữa tối, Dương Thiên Mạnh đi gọi Dương Ninh Vân, mới phát hiện không có ở trong phòng, hỏi rất nhiều người cũng đều không nhìn thấy, Dương Thiên Mạnh lo lắng.

Ông ấy sốt ruột, cả nhà họ Trần cũng sốt ruột. Nhà họ Trần lo lắng, giống như trong nước sôi.

Ngay lập tức, trên dưới người nhà họ Trần đều tìm kiếm Dương Ninh Vân khắp nơi trong trang viên, không ngừng hét gọi, nhưng đều không có ai trả lời. “Ông thông gia, không tìm thấy” “Không tìm thấy “Không tìm thấy” Gia trẻ nhà họ Trần từng người đều chạy ra ngoài tìm một vòng nhưng không tìm thấy nên quay về. “Con bé này, chạy đi đâu không viết, điện thoại cũng tắt máy, thật là làm người khác lo lắng muốn chết.

Dương Thiên Mạnh lo lắng như kiến ngồi trên nồi nóng. “Có phải chạy ra ngoài không?” Đỗ Nhã Lam hỏi. “Không”

Trần Hoàng Dương lắc đầu: “Tôi đã hỏi bảo vệ ở cửa lớn rồi, bọn họ đều không nhìn thấy Dương Ninh Vân ra ngoài, nhưng trước tiên mọi người cũng đừng lo lắng, tôi sẽ cho người đi xem camera, xem trong camera có thể tìm thấy cô ấy tại sao lại biến mất không”

Không lâu sau, có người bảo vệ chạy tới. “Điều tra ra chưa?”

Trần Hoàng Dương vội vàng hỏi.

Người bảo vệ nói: “Tra ra rồi, lúc ba giờ hai mươi phút, cô ấy trèo rào rời khỏi nhà họ Trần. “Cái gì!”

Sau khi biết Dương Ninh Vân trèo tường rào để rời đi, tất cả mọi người đều kinh ngạc. “Tường rào nhà họ Trần cao năm mét, một cô gái như cô ấy, làm sao có thể trèo lên chứ. “Đang yên đang lành, cô ấy trèo tường rời đi để làm “Không phải là ai bắt nạt cô ấy chứ?” gì?” “Khi Trần Hoàng Thiên quay về, nếu biết Dương Ninh Vân trèo tường đi, nhất định sẽ trách chúng ta!” Trên dưới nhà họ Trần đều hoảng loạn.

Nhưng vào lúc này.

Trần Hoàng Thiên và bác cả, bác hai cùng mấy người chú quay về. “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Vừa bước vào đại sảnh, nhìn thấy một đám người bộ dạng lo lắng, Trần Hoàng Thiên không nhịn nổi mà hỏi. Dương Thiên Mạnh bước tới, sốt ruột nói: “Trần Hoàng

Thiên, Ninh Vân chạy đi rồi!” “Cái gì!”

Trần Hoàng Thiên giật nảy người: “Chạy đi đâu?” “Cha cũng không biết.”

Dương Thiên Mạnh vội vàng nói: “Khi ăn cơm thì phát hiện không thấy con bé, liền đi check camera, mới biết lúc ba giờ hai mươi phút con bé đã trèo tường rời khỏi, bây giờ đã bảy giờ rồi, con bé đã rời đi được hơn ba tiếng, cũng không biết con bé đang ở đâu”

Trần Hoàng Thiên nghe thấy vậy lập tức lo lắng, vội vàng nói: “Nhanh đi kiểm tra tất cả các sân bay và ga xe lửa ở thủ đô, xem cô ấy có mua vé đi đâu không? “Bây giờ bác sẽ gọi điện thoại phái người kiểm tra.

Bác cả nói.

Trước đây ông ấy đã từng tìm kiếm Dương Ninh Vân, nên có số chứng minh nhân dân của Dương Ninh Vân, cũng rất quen thuộc với quá trình này. “Con bé này, đến gặp tôi lúc khoảng hai giờ và nói chuyện với tôi nửa tiếng, muốn tôi chăm sóc tốt cho bản thân, còn nói những ngày qua ở bên cạnh chúng ta cảm thấy rất vui vẻ, cũng rất sợ hãi, nói con bé tay chân vụng về, gây phiền phức cho Trần Hoàng Thiên, liên tục trách bản thân, nói mình vô dụng, vì vậy tôi đã khuyên bảo nó, muốn con bé hạnh phúc, con bé nói mình biết rồi, dặn tôi đi nghỉ ngơi, con bé ở bên cạnh tôi, lúc đó tôi đã không nghĩ nhiều, liền đi nghỉ ngơi, ai biết được con bé… lại chạy trốn.

Dương Thiên Mạnh gần như nói không lên lời. Cũng trách bản thân mình đến cực điểm. “Tại cha lúc đó không phát hiện ra điều không bình thường, nếu như cha sớm phát hiện ra điểm khác thường, nhìn chằm chằm con bé, con bé sẽ không thể chạy đi, con bé bị mất trí, đã quên rất nhiều chuyện, nếu như bị người ta lừa đi thì biết làm thế nào!”

Dương Thiên Mạnh vô cùng lo lắng. “Cha, cha trước tiên đừng lo lắng nữa.

Trần Hoàng Thiên an ủi một chút, sau đó ánh mắt lạnh lẽo, lướt qua toàn bộ những người ở đây, tức giận hỏi: “Trong số các người có ai mắng mỏ Ninh Vân hoặc thì thầm nói xấu cô ấy bị cô ấy nghe được không?”

Trần Hoàng Thiên cảm thấy Dương Ninh Vân sẽ không vô duyên vô cớ mà bỏ đi.

Cũng tự nhận rằng mình chưa từng làm cô ấy không vui.

Từ khi tìm thấy Dương Ninh Vân, anh đều đối xử với cô vô cùng tốt, chỉ sợ lại làm tổn thương đến trái tim yếu đuối của cô, cũng sợ cô giả bộ mất trí nhớ, anh không dám nhắc đến những chuyện trước đây. Sợ lại gợi ra những ký ức không vui cho cô.

Bây giờ Dương Ninh Vân đột nhiên chạy trốn, nhất định là có nguyên nhân.

Mà nguyên nhân lớn nhất, chính là bị người ta làm tổn thương, cho nên mới chạy đi. “Tôi không có” “Tôi cũng không có” “Tôi đâu có dám mắng cô ấy, nào dám nói xấu cô ấy” Tất cả mọi người đều lần lượt lắc đầu bày tỏ.

Chỉ có Phương Thanh Vân cúi đầu, dáng vẻ có chút khác thường. “Chẳng lẽ là cuộc trò chuyện giữa mình và Ngọc

Nghiên, bị cô ấy nghe được, cho nên mới chấp nhận bỏ đi?”

Trong lòng cô ấy thầm nói.

Ánh mắt của Trần Hoàng Thiên đặt lên người cô ấy, trông thấy cô ấy có chút không bình thường, liền trầm giọng hỏi: “Thanh Vân, em đang nghĩ gì vậy?”

Phương Thanh Vân định thần lại, ngập ngừng ấp úng nói: “Em… không có. “Em nói dối.”

Trần Hoàng Thiên khẳng định nói: “Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi em nói dối đều ngập ngừng ấp úng, rốt cuộc em có chuyện gì giấu anh, nói!” “Cậu ba, em… “Nói nhanh!”

Trần Hoàng Thiên quát lên. “Trần Hoàng Thiên, con nhỏ tiếng một chút, Thanh Vân vừa sinh con xong đã vội chạy về chịu tang, còn đang trong tháng ở cữ, có thể quá mệt mỏi nên tinh thần có chút hốt hoảng, đừng nói với con bé như vậy, đối xử với con bé tốt một chút.” ТrцуeлАРР.cоm trang web* cập nhật nhanh nhất

Dương Thiên Mạnh vội vàng khuyên bảo.

Giọng điệu của Trần Hoàng Thiên lúc này mới ôn hòa, hỏi: “Anh tin rằng em sẽ không mắng cô ấy, nhưng có thì thầm nói cô ấy không tốt với ai không?”

Phương Thanh Vân gật đầu với đôi mắt đỏ hoe, bến lẽn nói: “Vào khoảng hai giờ hôm nay, em thức dậy sau khi ngủ trưa, thì Ngọc Nghiên đến phòng em cùng nói chuyện, trong đó cô ấy hỏi em cậu ba đối xử với em hay đối xử với Ninh Vân tốt hơn. Em đã thành thật, nói cậu ba từ trước đến nay chưa từng coi em là vợ, khi Ninh Vân chưa quay trở về, cậu ấy thà trèo lên giường cô ấy ngủ, chứ không ngủ cùng em” “Sau đó, Ngọc Nghiên thấy bất bình nên bệnh vực, nói cậu ba quá đáng, tại sao đối xử với cô ấy tốt như vậy, mà lại thờ ơ với em như vậy, như thế quá bất công với em. “Nhưng chúng em chỉ nói chuyện riêng tư mà thôi, không nói chuyện trước mặt Ninh Vân, cũng không biết có phải cô ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn em không.”

Sau khi Trần Hoàng Thiên nghe xong, bụng tức muốn nổ tung.

Nhưng vẫn kiềm chế lại lửa giận nói: “Phòng của Ninh Vân ngay bên cạnh phòng em, họng Vương Ngọc Nghiên nói to như thế, em còn không biết sao? Tại sao lại còn cùng cô ấy bàn luận những chuyện này?” “Ngày em bị ngã rồi sinh sớm, tâm hồ của ấy đã bị tổn thương, nghĩ rằng vì cô ấy tay chân vụng về mà làm hại đến em và đứa bé, bởi vì quan tâm đến sự an toàn của em và đứa bé mà anh không kịp đến an ủi cô ấy, cho nên cô ấy mới tự trách bản thân và muốn rời khỏi đây, trở về bên cạnh sư phụ của cô ấy” “Còn bây giờ, các người lại riêng tư nói cô ấy như vậy, khi cô ấy nghe được, tâm trạng cô ấy sẽ như thế nào? Có thể không chạy đi sao?”

Khi nói xong, hốc mắt của Trần Hoàng Thiên đều đỏ lên.

Đặc biệt có thể hiểu được cảm xúc của Dương Ninh Vân khi nghe thấy những câu nói đó. “Xin lỗi cậu ba”

Phương Thanh Vân cúi đầu, nước mắt rơi xuống như mưa, khóc nói: “Đều là lỗi của em, em không nên cùng Ngọc Nghiên nói ra những lời đó, chính sự suy nghĩ không thấu đáo của em đã khiến cậu ba phiền lòng, xin lỗi, xin lỗi..”

Đỗ Nhã Lam không chịu được, giữ chặt Phương Thanh Vân, bất mãn nói: “Thanh Vân không phải cố ý, anh trách cô ấy làm gì? Lại nói, những gì anh làm thật sự không công bằng, Thanh Vân âm thầm oán trách vài câu không được sao? Dù sao cũng đều là người phụ nữ của anh, nhưng anh đối xử với Dương Ninh Vân tốt như vậy, lại đối xử lạnh nhạt với Thanh Vân. Lẽ nào cô ấy không vì anh mà chịu khố? Vì anh mà sinh ra đứa trẻ là vô ích sao?”