Chàng Rể Đào Hoa

Chương 491



“Chết tiệt!”

Hết thảy người nhà họ Triệu sợ tới mức buột miệng chửi thề, đồng loạt lùi lại phía sau, mặt người nào người nấy đều lộ ra vẻ sửng sốt vô cùng như thể vừa nhìn thấy ma. “Oa oa oa…”

Đứa trẻ ngã xuống đất khóc ré lên mà Lý Tú Lam cũng không dám ra bế.

Triệu Trung Hữu tức giận nói: “Bà có biết bế trẻ con, có ai bế trẻ con mà lại ném đứa bé xuống đất như thế không? Mau bế đứa bé sang đây cho tôi!” “Tôi, tôi, tôi… không dám đi.”

Lý Tú Lam quá sợ hãi, bởi vì Hàn Tử Minh đang tiến lại gần hơn. Nếu đi qua đó, bà có thể bị Hàn Tử Minh làm thịt, Lý Tú Lam sợ nhất là cái chết, và hơn bất cứ ai, bà quá hiểu sự tàn bạo của Hàn Tử Minh, thì làm sao dám qua đó. “Bà..”

Triệu Trung Hữu sắp tức muốn chết.

Anh ta quay đầu nhìn Dương Bảo Trân, hét lớn: “Đi qua bế Tuấn Vũ trở lại đi!”

Dương Bảo Trân run rẩy nói: “Em, em, em… cũng không dám đi.”

Bop!

Triệu Trung Hữu tức giận tát vào mặt cô ta, không kìm được cơn giận quát lên: “Tôi đến phục hai mẹ con cô rồi đấy. Một người ném đứa bé xuống đất, cả hai đều không dám bế lên. Cần các người để làm gì!”

Nói rồi Triệu Trung Hữu chạy đến bên đứa trẻ, nghĩ bụng: “Mình thề, mình m không ly hôn thì cả nhà mình chết hết!”

Thế nhưng anh ta vừa bế được đứa trẻ lên thì Hàn Tử Minh đã phất tay. Trong nháy mắt.

Một gã da đen tức tốc lao tới như một con báo, tung cú đấm hung bạo đánh Triệu Trung Hữu.

Thấy thế, cả nhà họ Triệu hốt hoảng thét lên: “Trung Hữu cẩn thận!”

Nghe thấy thế, Triệu Trung Hữu ngẩng đầu nhìn thì thấy một nằm đấm cách mắt anh ta mỗi lúc một gần, mỗi lúc một gần… “Á!”

Anh ta hét lên trong tuyệt vọng.

Đúng lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng Triệu Trung Hữu chết chắc.

Nhanh như chớp.

Chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt”, và một tia sáng lấp lãnh phát ra đánh trúng đầu gã da đen.

Bùm!

Ngay lập tức, tia sáng xuyên qua giữa hai lông mày của gã da đen, kéo theo một tia máu phụt xuyên qua sau so gã ta. Sau tiếng nổ, gã da đen ngã nhào xuống đất. Ngay sau đó.

Người ta thấy Triệu Thanh Lam chắp tay sau lưng đi “Thái công đến rồi!”

Mọi người trong nhà họ Triệu đều phấn chấn hẳn lên, vẻ sợ hãi trên gương mặt cũng bay biến. Phù!

Triệu Trung Hữu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bế đứa bé lên, sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, anh ta nhét đứa bé vào tay Dương Bảo Trân và hằn học cảnh cáo: “Còn ném con đi một lần nữa, tôi đảm bảo sẽ giết chết cô!”

Dương Bảo Trân hờn tủi, nhưng không dám hé răng nửa lời.

Lúc này, Hàn Tử Minh mới cất giọng giễu cợt: “Triệu Thanh Lam, để có được mấy trang bị thiếu của Chân Võ Tu Luyện Quyết mà ông lật lọng tráo trở, hại chết ông nội tôi. Hơn một năm qua, ông có từng thấy ăn năn hối hận hay không?” “Ha ha!”

Triệu Thanh Lam giận dữ bật cười: “Tôi vui còn chẳng hết, tại sao phải ăn năn hối hận? Cậu cho rằng ta không biết ông nội cậu là ai ư, một tên ác ôn nham hiểm, lấy quyển trước ra lừa tôi giúp ông ta, may sao cuối cùng tôi đã không giúp. Nếu như giúp ông ta, đến một ngày nào đó ông nội cậu tu luyện quyển trước đến cảnh giới viên mãn, bắt đầu tu luyện quyển sau ông ta sẽ dẫm đạp lên tôi. Đến lúc đó, tôi thậm chí còn có sức để chống chọi, mặc cho ông ta chém giết. Cậu cho rằng tô ngu ngốc đến mức đâm đầu vào cái bẫy của ông ta sao?” “Ông..”

Hàn Tử Minh hết sức giận dữ, tức tối siết chặt nắm đấm, gần xanh nổi trên mặt, hung tợn vô cùng. “Ông chẳng những không ăn năn hối lỗi mà còn vênh vênh tự đắc thì đừng trách tôi giết hết cả nhà ông, xóa sổ nhà họ Triệu của ông ra khỏi trái đất này!”

Dứt lời. Anh ta luồn tay phải vào túi, âm thầm nắm một lọ thuốc độc trong lòng bàn tay. “Ha ha!”

Triệu Thanh Lam bật cười: “Chỉ dựa vào cậu và mấy tên người nước ngoài mang theo mà dám ngang nhiên đến nhà họ Triệu của tôi giở thói xấc xược, nói khoác không biết ngượng mồm ư?” “Đúng thế!”

Hàn Tử Minh rút tay ra khỏi túi áo, lạnh lùng đáp: “Chỉ chúng tôi thôi là đủ giết tận gốc cả nhà họ Triệu các ông!” Nghe câu nói ấy, Triệu Thanh Lam nheo mắt lại. Một vẻ chết chóc tiêu điều lóe lên trong mắt ông ta.

Vốn định ra tay.

Nhưng ông ta lại cảm thấy rằng Hàn Tử Minh sẽ không đến nộp mạng một cách ngu ngốc như vậy đâu.

Bèn hỏi: “Mấy tên người nước ngoài này từ đâu đến? Theo như tôi biết, chưa có người nước ngoài nào có đủ sức mạnh để đạt đến Thần Cảnh Đại Viên Mãn, còn tôi, Triệu Thanh Lam, đã tu luyện Chân Võ Tu Luyện Quyết hơn một năm, tu vi đã đạt đến Thần Cảnh Đại Viên Mãn. Lẽ nào các cậu lại đánh bại được tôi?”

Sở dĩ ông ta nói như vậy là để thử phản ứng của đối phương.

Nếu đối phương biết được thực lực của mình và thấy sợ hãi, nghĩa là đối thủ kém hơn mình, ông ta có thể xông lên giết hết những người ngoại quốc này, sau đó buộc Hàn Tử Minh phải giao nộp quyển sau của Chân Võ Tu Luyện Quyết.

Nhưng nếu mấy tên người nước ngoài này không sợ thì chứng tỏ rằng họ có chỗ dựa, phải cẩn thận hơn. Thật bất ngờ. Không một ai trong số đối thủ tỏ ra sợ hãi.

Trái lại, Hàn Tử Minh còn chế nhạo: “Nếu ông biết điều thì tốt hơn hết hãy giao mấy trang còn thiếu cho tôi, như vậy thì tôi sẽ chỉ giết ông chứ không giết những người khác trong nhà họ Triệu. Còn nếu ông không giao những trang còn thiếu ra, vậy đừng trách tôi tàn nhẫn giết sạch nhà họ Triệu của ông!” “Hỗn láo!”

Triệu Thanh Lam quát lớn: “Cậu nghĩ Triệu Thanh Lam tôi bị hù dọa sống qua ngày sao? Đến tận đây uy hiếp tôi, tôi nói cho cậu biết Hàn Tử Minh ạ, nếu biết điều thì hãy giao quyển sau cho tôi, bằng không tôi sẽ làm cho nhà họ Hàn của cậu tuyệt tử!” “Khá đấy”

Hàn Tử Minh cười bảo: “Nếu ông có thể đỡ được một cú đấm của tôi, tôi sẽ đưa quyển sau của Chân Võ Tu Luyện Quyết cho ông. Nếu ông không thể đỡ được cú đấm của tôi. Vậy xin thứ lỗi, tôi phải đòi ông mấy trang bị thiếu thôi.” “Cậu?”

Triệu Thanh Lam không khỏi cảm thấy nực cười: “Cậu muốn lấy mấy trang bị thiếu đó, chứng tỏ thực lực của cậu còn chưa đạt tới Thần Cảnh Đại Viên Mãn, lấy đâu ra tự tin mà dám đấu tay đôi với tôi?” “Việc này ông khỏi lo”

Hàn Tử Minh nói: “Chỉ cần trả lời tôi có dám hay không là được.” “Ha ha!”

Triệu Thanh Lam cười đáp: “Loại con sâu cái kiến. Cớ gì tôi không dám?”

Ông ta không tin Hàn Tử Minh lại là đối thủ của mình, nếu như Hàn Tử Minh đã bắt đầu luyện quyển sau, thì cần gì đến những trang bị thiếu đó?

Vì vậy nên ông ta cho rằng chắc chắn thực lực của Hàn Tử Minh không hơn được ông ta! “Được thôi, tôi sẽ cho ông nếm thử nắm đấm của Hàn

Tử Minh này cứng như thế nào!”

Nói rồi, anh ta siết chặt nắm đấm.

Rắc rắc rắc!

Hàng loạt tiếng nổ vang lên, lọ thuốc độc cũng bị anh ta chớp thời cơ bóp vỡ.

Chớp nhoáng! Hàn Tử Minh giận dữ hét lên: “Triệu Thanh Lam. Ăn đẩm đi!”

Lời vừa dứt, người anh ta lắc mạnh, trong nháy mắt đã lao vút tới trước mặt Triệu Thanh Lam. Tung ta một cú đấm dữ dội. “Lấy trứng chọi đá, lấy thúng úp voi”

Triệu Thanh Lam buông giọng khinh thường, tung một cú đấm ra đỡ.

Đúng lúc này, Hàn Tử Minh biến nắm đấm thành chưởng, đánh thẳng vào nắm đấm của Triệu Thanh Lam.

Râm!

Âm thanh vang lên ầm trời như tiếng b nổ, Hàn Tử Minh bay ngược ra ngoài, đập vào tường nhà họ Triệu, bức tường đổ sập, phun ra một ngụm máu. núi.

Triệu Thanh Lam vẫn đứng yên tại chỗ, bất động như “Ha ha!”

Chứng kiến cảnh tượng ấy, nhà họ Triệu phá lên cười như nắc nẻ. “Hàn Tử Minh, đúng là lấy thúng úp voi. Đánh tay đôi với thái công nhà tôi, anh còn non và xanh lắm!” Triệu Trung Hữu vênh mặt đắc thắng.

Nhưng không ngờ, anh ta vừa dứt lời. “Hỏng rồi!”

Thân hình già nua của Triệu Thanh Lam run rẩy, ông ta hét lên.

Sau đó, giơ nắm đấm lên nhìn.

Thấy nắm đấm của mình tức thì biến thành màu đen, và màu đen đang lan rất nhanh về phía cánh tay của ông ta. “Hàn Tử Minh, tên đê tiện hèn hạ. Cậu đã hạ độc tôi bằng thứ thuốc độc gì?”

Triệu Thanh Lam hoảng sợ, hiển nhiên ông ta cảm nhận được tay phải của mình đã bị tàn phế, không thể động đậy được nữa. “Ha ha ha!”

Hàn Tử Minh đứng dậy khỏi đống đổ nát, cười như điên dại: “Triệu Thanh Lam. Ông đã trúng loại độc mà nhóm Thiên Sát mới nghiên cứu chế tạo, chẳng mấy chốc chất độc sẽ lan ra khắp cơ thể và ông sẽ trở thành một kẻ tàn phế. Lúc đó, ông là cá nằm trên thớt, mặc cho Hàn Tử Minh này băm chặt. Ha ha ha!”