Chàng Rể Đào Hoa

Chương 541



“Làm sao bây giờ?”

Nhìn thấy Lý Nam Cương dẫn một đám người đi đến bãi đỗ xe, trên dưới nhà họ Trần một màn kinh hoàng, thân thể đều run rẩy lui về phía sau.

Bởi vì bọn họ biết rằng, trước khi đám người này đến, Trần Hoàng Thiên đưa người tới nhà họ Lý ở Triều Hải cứu Trần Viễn Khải, sau khi trở về, Trần Viễn Khải đem tình hình lúc đó nói cho mọi người biết, giết không ít người ở nhà họ Lý, mà bây giờ Lý Nam Cương không e ngại đàn em của Trần Viễn Khải, dám dẫn người lên nhà họ Trần, hơn phân nửa là có chỗ dựa, nếu không quả quyết rằng không dám tới.

Đương nhiên, điều này Trần Viễn Khải cũng có thể nghĩ đến, cho nên giờ khắc này thần sắc có chút ngưng trọng. “Các người… muốn làm gì?”

Bác cả miệng run lẩy bẩy.

Lý Nam Cương nói: “Trần Hoàng Thiên dẫn người vào giết nhà họ Lý của tôi, giết ông nội của tôi, còn giết cả hai vị trưởng lão của phái Thiên Sơn, trưởng môn của phái Thiên Sơn rất tức giận, vừa lúc Trần Hoàng Thiên chết rồi, Hàn Tử Minh cũng trở về rồi, vậy nên chúng tôi liền đến, muốn tiêu diệt nhà họ Trần các người, báo thù cho ông nội của tôi, đồng thời tặng cho Hàn Tử Minh một món lễ lớn. “Bởi vì ông nội của Hàn Tử Minh chính là do Trần Hoàng Thiên hại chết, bây giờ Hàn Tử Minh trở lại, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, sau khi cậu ta tiêu diệt Trần Hoàng Thiên, chắc chắn sẽ đến tiêu diệt nhà họ Trần các người, tôi sợ rằng đợi đến lúc cậu ta tới nhà họ Trần các người đã chạy sạch rồi, cho nên đến trước để thay cậu ta tiêu diệt các người.”

Nghe thấy lời này, rất nhiều người nhà họ Trần đều bật khóc rồi. “Người nào làm người nấy chịu, Trần Hoàng Thiên đã chết rồi, các người đừng tìm chúng tôi tính sổ chứ.” “Chúng tôi không trêu vào ai cả, các người đừng vì

Trần Hoàng Thiên mà liên lụy đến chúng tôi chứ. Từng người từng người sợ hãi không chịu nổi, thậm chí còn có người quỳ xuống đất, kêu khóc cầu xin tha. “Ha ha ha!”

Thấy vậy, Lý Nam Cương, Lý Tú Lam, Dương Bảo Trân đều cười đến vô cùng vui vẻ.

Dương Thiên Mạnh tức giận nói: “Có phải hai mẹ con các người đưa ra cho anh ta chủ ý này, để anh ta đến nhà họ Trần giết người không?” “Ông nói láo!”

Lý Tú Lam nhảy ra ngoài, chanh chua chửi mắng: “Là tên Trần Hoàng Thiên kia dẫn người đến giết nhà họ Lý, giết ông nội của Nam Cương, bây giờ tên kia chết rồi, Nam Cương đương nhiên phải dẫn người đến nhà họ Trần để diệt nhà họ Trần, liên quan gì đến tôi và Bảo Trân?” “Hơn nữa, cứ coi như là tôi và Bảo Trân để Nam Cương đến, ông còn có thể làm được gì chúng tôi? Phong thủy luân chuyển, trước đó phong thủy chuyển tới bên ông, chúng tôi không làm gì được ông, giờ đây phong thủy chuyển về chúng tôi bên này rồi, ông không làm gì được chúng tôi đâu!” “Trước đó lúc tôi và Bảo Trân nghèo túng, ông sai người đánh chúng tôi gãy chân cũng thôi đi, còn sai người ném chúng tôi vào thùng rác, chúng tôi nghèo túng muốn nằm viện cũng không nằm nổi, ông còn không bố thí cho chúng tôi một phân tiền, bây giờ chúng tôi đắc thế rồi liền hỏi ông có hối hận lúc đó đã đối xử tàn nhẫn như vậy với hai mẹ con chúng tôi không?” Dương Thiên Mạnh tức giận nói: “Tôi hối hận lúc đó không để bọn họ trực tiếp đánh chết đội súc sinh các người!”

Lý Tú Lam phát nổ rồi: “Ông con mẹ nó ma quỷ, tôi đây vốn định lấy đạo người để trả cho người, để ông cũng giống như đám côn trùng bò bò trên mặt đất, không ngờ ông lại không biết điều như vậy, vậy thì tôi đây hôm nay liền khiến ông phải chết!”

Nói đến đây, bà ta quát lên: “Lên cho tôi, giết cái tên ma quỷ Dương Thiên Mạnh này, đến lúc đó ta ở trước mặt Hàn Tử Minh nói tốt cho các người, cho các người lấy công!”

Bà ta hai tay chống nạnh, dáng vẻ như một chị đại.

Bọn người Lý Nam Cương giờ đây cũng đều nể bà ta, bởi vì quan hệ giữa bà ta và Hàn Tử Minh rất tốt, đều không dám đắc tội với bà ta, cũng đều nghe lời bà ta. “Thế nhưng con gái lớn của bà bị Hàn Tử Minh đưa đi, nghe nói Hàn Tử Minh rất thích con gái lớn của bà, nếu như chúng tôi giết chồng của bà Hàn Tử Minh trách tội chúng tôi thì sao?” Lý Nam Cương hỏi. “Không đâu không đâu!” Lý Tú Lam xua tay: “Cái tên ma quỷ này có quan hệ mật thiết với Trần Hoàng Thiên, hận Tử Minh đến nghiến răng nghiến lợi, giết ông ta Tử Minh sẽ không nói gì đâu, điều này tôi có thể cam đoan với các người, nếu như Tử Minh trách các người, trời sập xuống tôi đến gánh đỡ, ra tay đi!”

Lý Tú Lam hận Dương Thiên Mạnh đến nghiến răng nghiến lợi, bây giờ có cơ hội để giết Dương Thiên Mạnh, bà ta sao có thể bỏ qua? “Được.

Lý Nam Cương gật gật đầu, nhìn về phía trưởng môn phái Thiên Sơn: “Chưởng môn, ra tay đi, dì Lam với Hàn Tử Minh quan hệ tốt là điều không thể phủ nhận, có bà ta gánh, cứ yên tâm ra tay, nếu khiến cho bà ta không vui, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến việc chúng ta ôm đùi Hàn Tử Minh.

Trên đường tới, Lý Tú Lam mang chuyện quan hệ của mình với Hàn Tử Minh nói đến ba hoa chích chòe, Lý Nam Cương nghe xong tin tưởng không chút nghi ngờ, xưng hô với bà ta đều đổi thành dì Lam, xem bà ta như bề trên mà đối đãi.

Nói đùa, anh ta còn phải dựa vào Lý Tú Lam giật dây để ôm đùi Hàn Tử Minh nữa, bây giờ Hàn Tử Minh được công nhận là đệ nhất thiên hạ rồi, nếu như có thể ôm được cái đùi to như vậy, trên trời dưới đất còn không phải cứ ngang tàn mà đi sao? “Được.

Chưởng môn phái Thiên Sơn gật gật đầu, vung tay lên: “Lên cho tôi, giết sạch bọn họ!” “Vâng!”

Lập tức có năm vị trưởng lão phái Thiên Sơn, mũi chân khế nhấn một cái, hóa thành đạn pháo hướng về phía Dương Thiên Mạnh bên kia vọt tới.

Dương Thiên Mạnh hận đến nghiến răng nghiến lợi: “A tiện nhân này, tôi thật hối hận lúc đó không giết chết bà!” Lý Tú Lam thoải mái cười to nói: “Đáng tiếc rằng trên “Ha ha!” đời này không có thuốc hối hận, ông có hối hận thêm nữa cũng không có tác dụng gì đâu, hôm nay nhất định phải giết ông, nếu không ngày nào đó phong thủy chuyển tới bên ông, vậy thì tôi hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Lúc lời nói của bà ta vừa dứt, năm vị trưởng lão đã tới gần Dương Thiên Mạnh. “Bố, mau lùi lại!”

Phương Thanh Vân vội vàng kéo Dương Thiên Mạnh lui về sau. “Lên cho tôi!”

Trần Viễn Khải cắn răng quát lên.

Lúc này, đám người mấy người nước ngoài Walsh,

Milady de Winter nhao nhao phóng đến chỗ năm vị trưởng lão kia.

Bùm bùm!

Năm vị người nước ngoài cùng năm vị trưởng lão phái Thiên Sơn đánh không thể tách ra, tổng thể yếu lược của năm vị nước ngoài mạnh hơn một chút, đánh cho năm vị trưởng lão từng bước lui lại.

Thấy vậy, người nhà họ Trần cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chính vào lúc này, chưởng môn phải Thiên Sơn đã động thủ. Chỉ thấy thân thể ông ta nhoáng một cái đi đến bên cạnh Milady de Winter bằng tốc độ kinh người, nhân lúc Milady de Winter không phản ứng kịp, ông ta tụ khí thành đao, đâm vào tim Milady de Winter.

Âm!

Một vị trưởng lão đánh Milady de Winter thêm một quyền, Milady de Winter mất mạng trong nháy mắt! “Milady de Winter!”

Bốn vị người nước ngoài còn lại cùng với Trần Viễn

Khải và Trần Hữu Niên đều sợ hãi kêu lên. “Ha ha!”

Lý Tú Lam thoải mái cười to: “Dương Thiên Mạnh, chờ những tên nước ngoài này bị đánh chết, đến lúc đó tôi muốn tự tay bóp chết ông, để ông gọi người đánh gãy chân tôi!”

Dương Thiên Mạnh hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng không có biện pháp nào.

Rất nhanh, sau một phen kịch chiến, đám người nước ngoài Walsh toàn bộ bị đánh chết trên đất. “Xong rồi xong rồi!”

Trần Viễn Khải, Trần Hữu Niên cùng với các chú bác, anh em của Trần Hoàng Thiên tất cả đều ngồi ngây ra trên đất như cha mẹ mất.

Mấy người nước ngoài này chính là chỗ dựa của mấy người bọn họ, hiện tại mấy vị nước ngoài này đều bị giết rồi, bọn họ giống như cá nằm trên thớt, để cho kẻ khác tùy ý xâu xé! “Chị Lý, cầu mong chị tha cho chúng tôi, chị không phải là muốn đem Tuấn Vũ trở về, lấy được gia sản nhà họ Triệu sao? Chị lấy hết tài sản nhà họ Triệu về đi, đừng gây khó dễ cho chúng tôi mà, chúng tôi đều là người thành thật, trước giờ chưa từng đặc tội với chị mà chị Lý.” Bác hai vẻ mặt cầu xin tha thứ.

Lý Tú Lam hừ nói: “Ông cho rằng hiện giờ tài sản của nhà họ Triệu có thể thỏa mãn tôi à? Không thỏa mãn nổi rồi, đưa hết tài sản của nhà họ Trần cho tôi nữa có lẽ tôi sẽ tha cho mạng chó của các người, nếu không tôi ra lệnh một tiếng, bọ họ có thể chém chết toàn bộ các người!”