Chàng Rể Đào Hoa

Chương 549



Nhưng khi nhìn thấy là hai người lớn tuổi này xông đến, hơn nữa thân thủ của bọn họ cũng không phải là loại tầm thường, từ khí tức trên người của bọn họ có thể cảm thấy được điều này, nhưng Miyazaki đã không còn biết cái gì là sợ hãi nữa rồi, đã rơi vào tình cảnh như thế này, còn cái gì là đáng sợ nữa chứ?

Cùng lắm là chết, cũng phải liều mạng chiến đấu với bọn họ đến cùng!

Keng keng keng!

Rất nhanh, Miyazaki cùn hai kẻ lớn tuổi đã hỗn chiến với nhau.

Miyazaki tuy rằng cũng không phải là yếu, từ lúc đi theo Trần Hoàng Thiên đến nay, Trần Hoàng Thiên sớm cũng đã nhìn ra lòng trung thành của ông ta, nên có truyền cho ông ta Chân Võ Tu Luyện Quyết, thế nên thực lực của ông ta đã đạt đến Thần Cảnh tầng thứ năm rồi.

Còn hai kẻ lớn tuổi kia thì là trưởng lão của phái Thiên Sơn, thực lực cũng là rất lợi hại, không kém gì so với Miyazaki, nếu như là một chọi một thì Miyazaki vẫn còn có cơ hội để thăng, nhưng mà hai tên đó cùng hợp sức đánh một mình ông thì ông ta không thể nào chống đỡ được.

Nhưng mà ông ta thì vẫn nghiền rằng kiến trì đến cùng. “Nam Cương, cái lão già người Nhật này quả thật là rất lợi hại, hai vị trưởng lão có thể đánh lại được ông ta không vậy?” Lý Tú Lam hỏi, rõ ràng là có chút sợ hãi, nếu như mà hai vị trưởng lão này bị thua, vậy thì bà ta và Lý Nam Cương sẽ chết chắc, Dương Thiên Mạnh tuyệt đối có thể để cho Miyazaki chém chết cả hai người bọn họ.

Lý Nam Cương tất nhiên cũng có chút lo lắng.

Hơn nữa từ tình hình trước mắt mà nhìn nhận thì Miyazaki thuộc vào loại chó cùng dứt dậu, năng lực tiềm ẩn đang phát huy ra, vô cùng là hung tợn, hai vị trưởng lão tuy rằng có thể chống đỡ được, nhưng mà chuyện đánh nhau như thế này thì không thể nói chính xác được, lỡ như một người hai vị trưởng lão đó không cẩn thận một chút thôi, bị Miyazaki đánh bị thương, người còn lại sẽ không chống đỡ lại được nữa, vậy thì cục diện cũng là định luôn rồi, anh ta và Lý Tú Lam cũng sẽ chết mà không có chốn dung thân! “Xem ra là vẫn phải để tôi ra tay rồi.

Lý Nam Cương lẩm bẩm trong mồm nói. “Cậu?”

Lý Tú Lam nói với bộ mặt khinh thường: “Người ta một đầu ngón tay cũng có thể dí chết cậu, cậu muốn đi tìm đường chết đấy à, theo tôi thấy thì hai chúng ta vẫn là trốn trong xe nhìn thôi, nếu hai vị trưởng lão đó thắng thì chúng ta hãy ra ngoài, thua thì chúng ta lập tức lái xe bỏ chạy, như thế mới đảm bảo” “Không cần.”

Lý Nam Cương nói: “Xem tôi là được rồi.”

Nói xong, anh ta đi vòng qua chỗ bọn họ đánh nhau, lao đến trước mặt Phương Thanh Vân, cướp Cẩm Niên khỏi tay cô ấy. “Trả con trai lại cho tôi! Anh trả con trai lại cho tôi!” Phương Thanh Vân gào khóc. “Cút con mẹ mày đi!”

Lý Nam Cương đạp Phương Thanh Vân sang một bên, bóp lấy cổ của Cẩm Niên, nhấc lên như nhấc một con gà con, gào về phía Miyazaki: “Nhìn tôi làm thế nào để bóp chết con trai của chủ nhân ông này!”

Miyazaki giật thót tim, lập tức quay ra nhìn thì chỉ thấy Cẩm Niên đang bị bóp cổ nhấc lên, chân tay múa loạn xạ, đến khóc cũng không khóc ra tiếng được, lưỡi thì thè ra, ông ta nhìn thấy thì lo sợ, tức điên lên quát: “Súc vật, mày bỏ tiểu chủ nhân của tao xuống!”

Ông ta vừa dứt lời.

Xet!

Một vị trưởng lão tìm thấy cơ hội, một đao đâm thẳng vào sau lưng của Miyazaki, xuyên thấu qua ngực của ông ta. “Zaki!”

Phương Thanh Vân, Dương Thiên Mạnh, chú Lưu, bà Ngô đều hét lên thất thanh. “Ha ha ha!”

Lý Nam Cương và Lý Tú Lam thì cười đến không khép nổi miệng. “Cho lũ chó các người huênh hoang này, lần này thì mày chết cũng không biết chết kiểu gì!” Lý Tú Lam ác độc nói.

Dương Thiên Mạnh tức giận gào lên: “Zaki là người Nhật Bản không sai, nhưng mà so với loại người hèn hạ như bà thì gấp trăm ngàn vạn lần, bà nhất định sẽ không được chết yên thân đầu, nhất định là thế!” “Hừ. Lý Tú Lam hai tay khoanh trước ngực, đắc ý nói: “Lão già người Nhật Bản này mà chết, tôi xem làm thế nào để ông sống không bằng chết, muốn để tôi chết không yên thân, đợi kiếp sau đi, kiếp này ông đã hết hy vọng rồi.

Bà ta vừa dứt lời thì có một tiếng quát lớn vang lên: “Lý Nam Cương, cậu cho là những lời tôi nói chỉ là rắm đánh ra thôi sao, thật cho là tôi không dám ra tay giết chết cậu à?”

Tiếng quát tháo đó vang lên khiến đám người của Lý Nam Cương đều phải quay ra nhìn, chỉ thấy tổng quản đại nội đưa theo người của nội vụ từ trên xe đi xuống, lửa giận bừng bừng xông đến.

Lý Nam Cương cả người sững sờ, tay thả lỏng, Cẩm Niên rơi thẳng xuống đất. “Khụ khụ.”

Cẩm Niên liền bắt đầu họ sặc sụa. “Hu hu… Con yêu, con không sao chứ.

Phương Thanh Vân vội vàng bò đến ôm Cẩm Niên vào lòng, hai mẹ con ôm lấy nhau khóc thảm thiết. “Còn không mau thả người ra cho tôi!”

Tổng quản tức giận quát.

Hai trưởng lão không cam tâm rút đao ra, Miyazaki ngã xuống đất, miệng không ngừng trào máu tươi. “Mau cứu người. Tổng quản căn dặn một câu.

Lập tức có người của đại nội lao đến, vác Miyazaki lên xe đưa đi. “Tổng quản, sao ông lại đến đây?” Lý Nam Cương đi lên trước cười hề hề hỏi.

Bop!

Tổng quản tát thẳng một cái bạt tai vào mặt anh ta khiến anh ta bay ra xa mười mấy mét, răng rơi đầy trên đất, đầu óc thì quay cuồng, không còn nói được lời nào nữa.

Lý Tú Lam sợ đến rụt cả cổ lại, trốn ra sau lưng hai vị trưởng lão run lẩy bẩy. “Tổng quản, chúng tôi chỉ là làm theo mệnh lệnh của Hàn Minh chủ mà thôi, ông ngăn cản như thế này e là không hay đâu?” Có một vị trưởng lão lạnh lùng lên tiếng.

Tổng quản tức giận chửi: “Tôi trước đó đã gọi điện thoại xác nhận lại với Hàn Tử Minh rồi, anh ta đồng ý với tôi là sẽ không diệt trừ những người không về phe anh ta nữa, tôi cũng đã đồng ý với anh ta sẽ không tiến hành đàn áp, nhưng mà mấy thẳng tay thế này đúng là quá đáng, dồn ép người nhà của Trần Hoàng Thiên không còn đường sống, phải ở dưới gầm cầu như thế này vẫn không đủ, lại còn muốn bọn họ sống không bằng chết nữa.” “Sự nhẫn nhịn của chúng tôi cũng có hạn thôi, mấy người còn tiếp tục láo xược như thế này, tôi sẽ xin phép lý do diễn tập quân sự, rồi san bằng phái Thiên Sơn của mấy người thành đất bằng, các người có tin không hả?” Vũ khí kỹ thuật công nghệ cao có tính sát thương rất lớn, bình thường thì không dùng, nhưng mà một khi đã bị động đến giới hạn cuối cùng thì nên dùng vẫn phải dùng.

Võ sĩ có mạnh đến thế nào đi chăng nữa, trước mặt loại vũ khí như thế thì cũng chẳng khác gì là giun dế cả.

Đây cũng là nguyên nhân mà Hàn Tử Minh chấp nhận với đại nội không tiếp tục tiêu diệt những kẻ không đứng về phe mình nữa. “Tổng quản, sau này chúng tôi nhất định sẽ biết cầm chừng.” Một vị trưởng lão nói.

Còn vị trưởng lão còn lại thì cũng cười xòa.

Đừng có đùa, bọn họ có ngông cuồng đến thế nào thì cũng không thể hơn vũ khí hạt nhân được. “Vậy thì còn không mau cút đi!”

Tổng quản quát lên.

Hai vị trưởng lão vội vàng lôi Lý Nam Cương dây, mang theo Lý Tú Lam vội vàng bỏ chạy.

Tổng quản đi về phía Phương Thanh Vân bọn họ, sau khi an ủi một hồi, ông ta cho người đưa một vali tiền đến, nói: “Trong này có sáu tỷ đồng, mọi người cầm lấy để sống, tiêu hết thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ cho người đưa đến cho mọi người. “Hàn Tử Minh hiện giờ đã mạnh đến mức trở thành một mối uy hiếp rất lớn, không dễ dàng trừ khử anh ta, chỉ cần có thể tạm thời áp chế được anh ta thôi, thế nên anh, ta đồng ý với tôi một số điều kiện, tôi cũng đã đồng ý một số điều kiện với anh ta, không thể giữ mọi người chính là điều kiện anh ta đưa ra, cũng là muốn chúng tôi nhất định phải thực hiện được, thế nên để ổn định được anh ta rồi sau này tìm cơ hội trừ khử, tôi không thể chăm sóc cho mọi người, chỉ có thể đưa chút tiền giúp đỡ mà thôi, mong là mọi người có thể hiểu cho

Phương Thanh Vân gật đầu nói: “Chúng tôi hiểu, cảm ơn tổng quản, nhất định phải điều trị khỏi cho Miyazaki, để Tôn thần y khám cho ông ấy, ông ấy là một võ sĩ Nhật Bản lương thiện, từ lúc đi theo cậu ba nhà chúng tôi thì luôn trung thành, xin ông hãy giữ lấy mạng sống của ông ấy, nhất định phải giữ được mạng sống của ông ấy” “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức để giữ được mạng sống của ông ta, đợi đến khi vết thương của ông ta khỏi thì tôi sẽ sắp xếp để ông ta quay về với mọi người. Tổng quản nói.

Tất cả mọi người đều tỏ ra rất cảm kích.

Sau khi nói chuyện một hồi, tổng quản để lại một chiếc xe Audi cho bọn họ rồi đưa người rời đi.

Cũng lúc này.

Đoạn ghi hình Dương Thiên Mạnh bọn họ bị đánh đập ở dưới gầm cầu đã được Hàn Tử Minh mở ra cho Dương Ninh Vân xem.

Dương Ninh Vân sau khi xem xong thì tức giận điên cuồng. “Hàn Tử Minh, anh thật là quá đáng! Anh quá đáng lắm! Bọn họ đã trở nên như thế rồi, tại sao anh vẫn không chịu buông tha cho bọn họ hả, tại sao?”

Dương Ninh Vân phẫn nộ gào lên.

Hàn Tử Minh thì vắt chân chữ ngũ, xòe tay ra, cười nói: “Không phải là người do tôi phải đi, là người làm ăn trước đó của bọn họ thừa cơ mà hãm hại người thôi, nhân cơ hội này muốn chà đạp bọn họ, tôi cũng chỉ là nhìn thấy đoạn quay này ở trên mạng, thế nên mới để cho em xem.

Dương Ninh Vân không thèm ứ hừ gì cả.

Kể cả có không phải là người của Hàn Tử Minh phái đi nhưng cũng là do anh ta hãm hại mà ra! “Rốt cuộc anh muốn thế nào thì mới chịu buông tha cho bọn họ?”

Dương Ninh Vân đau khổ đến muốn khóc.

Hàn Tử Minh cười, nói: “Chỉ cần em đồng ý ngoan ngoãn trở thành người phụ nữ của tôi, tôi sẽ tha cho bọn họ, mua cho bọn họ một căn biệt thự rồi còn cho họ vài trăm tỷ tiền tiết kiệm, để cho bọn họ có được cuộc sống sung túc” “Em mà không đồng ý thì không còn cách nào khác, tuy rằng tôi không cho người đi giày vò bọn họ, nhưng Trần Hoàng Thiên bao nhiêu năm này cũng kết thù oán với không ít người, thế thì không thể đảm bảo được là đám kẻ thù của Trần Hoàng Thiên sẽ không ra tay với bọn họ đâu? Nói xong, Hàn Tử Minh cũng nói gì thêm nữa mà đứng dậy đi về phòng.

Có những lúc càng quan tâm đến phụ nữ thì phụ nữ sẽ càng được voi đòi tiên, không thèm để ý gì đến họ, thì có khi vì cô ấy không còn cách nào khác mà lại phục tùng theo anh ta.

Quả nhiên.

Hàn Tử Minh vừa đi, Dương Ninh Vân đã bật khóc, CÔ đã tức giận đến mức không còn chút tính khí nào nữa rồi.

Cô biết là Hàn Tử Minh cố tình để cô phải làm theo, cô có tức giận hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì cả, chỉ có một lựa chọn, đấy chính là khiến cho chút dục vọng của anh ta được thỏa mãn.

Cô đã không còn cách nào khác nữa rồi. “Dẫu sao thì mình cũng không còn sống được bao nhiêu lâu nữa, anh ta đã như vậy thì cứ làm cho anh ta thỏa mãn đi, ít nhất thì có thể khiến cho cha và con trai của Trần Hoàng Thiên, bọn họ sẽ không phải chịu khổ nữa”

Cô tự nói với lòng mình như vậy.

Nhưng mà nói thật, phải hiến thân cho một người đàn ông mà mình căm hận đến tận xương tủy, cô thật sự là rất khó có thể làm được!

Cũng lúc này thì Dương Bảo Trân đi vào, lạnh lùng nói: “Chị mà chịu khuất phục với Hàn Tử Minh thì tôi sẽ rất xem thường chị, cả đời này coi chị không ra gì, đối xử với chị như con đĩ trà xanh mà thôi, hừm!”

Nói xong, cô ta lắc cái eo thon thả của mình, ngân nga điệu nhạc đi vào trong phòng của Hàn Tử Minh.

Cô ta chỉ muốn độc chiếm được Hàn Tử Minh, trở thành người đàn bà duy nhất của Hàn Tử Minh, thế nên mới không muốn Dương Ninh Vân khuất phục trước Hàn Tử Minh, nếu như mà Dương Ninh Vân khuất phục, trở thành người đàn bà của Hàn Tử Minh thì cô ta nhất định sẽ bị đá văng sang một bên.

Thế nên mới muốn đi khích Dương Ninh Vân. Nhưng lại không ngờ được là sau khi bị cô ta khích như thế, Dương Ninh Vân lại không thể chịu đựng được nữa, lao thẳng vào phòng của Hàn Tử Minh,

Hàn Tử Minh và Dương Bảo Trân thì đang hôn nhau đắm đuối, Dương Ninh Vân đột nhiên xông vào khiến cho Dương Ninh Vân giật bắn mình. “Cô vào đây làm gì hả?”

Dương Ninh Vân tức giận quát lên.

Bốp!

Dương Ninh Vân vả vào mặt cô ta một cái bạt tai, khiến cho Dương Bảo Trân bị tát đến nỗi ngã vào tường, đầu óc ong ong.

Hàn Tử Minh cười, hỏi: “Em nghĩ thông suốt rồi à?” “Đúng thế!”

Dương Ninh Vân chỉ vào Dương Bảo Trân: “Bóp chết nó cho tôi, tôi sẽ làm theo lời anh nói!”

Cô đã căm hận Dương Bảo Trân đến nghiến răng nghiến lợi, không còn nghĩ gì đến tình chị em nữa. “Em nói thật đấy chứ?” Hàn Tử Minh hỏi.

Anh ta có chút không tin vào tại mình, Dương Ninh Vân lại suy nghĩ được thông suốt nhanh đến thế? “Đúng thế!” Dương Ninh Vân gật đầu rất mạnh: “Tôi nghĩ thông rồi, tôi muốn cứu cha của mình, tôi muốn cái thứ tai hại này chết, tôi không còn muốn phải nhìn thấy nó nữa!”

Những lời này vừa nói ra thì Dương Bảo Trân đã sợ chết khiếp, vội vàng nói: “Tử Minh, chị ta không hề thật lòng đâu, em đối với anh mới là thật lòng, anh không thể vì một người đàn bà không hề thật lòng với anh mà đi giết hại một người con gái thật lòng với anh được!”

Hàn Tử Minh đưa tay bóp lấy cổ của Dương Bảo Trần, lạnh lùng nói: “Cô đối với tôi có thật lòng đến thế nào đi chăng nữa thì trong mắt tôi cũng chỉ là thứ đồ chơi mà thôi, chị gái cô mới là người phụ nữ mà tôi muốn có!”