Chàng Rể Đào Hoa

Chương 595



Chương 595

Dương Chí Văn nhìn thấy Lý Tú Lam như nhìn thấy kẻ địch, mắt anh ta đỏ ửng lên, anh ta không nén được cơn tức giận: “Con mẹ nó bà xem đi, xem đi, bà làm bụng tôi bỏng đến thế nào rồi!”

“Có phải bà không có quả tim đúng không, sao bà lại có thể ra tay độc ác như vậy?”

Bụng Dương Chí Văn đang đau nhức âm ỉ, lại thêm việc nằm hôn mê hai ngày hai đêm không tỉnh và ăn mấy trăm cái roi khiến cả người anh ta đau nhức khó chịu, nếu không nhất định anh ta sẽ phi xuống giường, bóp chết Lý Tú Lam.

“Phụt!”

Dương Bảo Trân bật cười: “Mẹ, mẹ đúng là ác thật đấy, ra tay mạnh như vậy. Nhưng như vậy đúng là hả giận, ai bảo Dương Chí Văn tham ô tiền của chúng ta, đến khi hai mẹ con chúng ta lưu lạc ở đầu đường xó chợ cũng không cho chúng ta được một xu nào. Vậy cũng coi như trút được cục tức kia.”

“Hừ.” Lý Tú Lam khoanh tay trước ngực: “Cũng bởi vì thằng chó này còn nợ chúng ta hơn 15 nghìn tỷ chưa đòi lại được, nếu không mẹ cũng để cho nó bỏng đến chết thì thôi.”

Dương Chí Văn nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Tú Lam, mụ đàn bà đáng chết, bà đối xử với tôi như vậy mà vẫn còn muốn lấy lại tiền sao? Bà đừng nằm mơ nữa, tôi sẽ không trả cho mẹ con bà một xu nào đâu!”

Khuôn mặt Lý Tú Lam tức giận: “Mày thật sự không trả à?”

“Không trả!”

“Được lắm!” Lý Tú Lam cười lạnh: “Mày cứ chờ đấy, tao sẽ làm cho mày phải nôn tiền ra trả tao.”

Nói xong, bà ta bước ra khỏi phòng, lúc đi vào lần nữa, bà ta còn cầm một chậu nước trên tay.

“Bà muốn làm gì?” Tim Dương Chí Văn căng nghẹt, anh ta còn tưởng rằng Lý Tú Lam muốn anh ta bỏng nước sôi.

Lý Tú Lam cười lạnh: “Cho mày biết mùi vị của nước muối.”

Vừa nói xong, Lý Tú Lam đã hắt cả chậu nước muối lên người Dương Chí Văn.

Cả người Dương Chí Văn chỗ nào cũng có vết thương, bị hắt chậu nước muối lên người, anh ta kêu lên thảm thiết. Vốn dĩ hiện giờ anh ta đã yếu ớt không cử động được, vậy mà  vì đau quá nên anh ta nhảy thẳng từ trên giường xuống, lăn lộn trên mặt đất.

“Ha ha ha!”

Hai mẹ con Lý Tú Lam cùng cười lăn cười bò.

Sau một hồi bị hành hạ, Dương Chí Văn nằm dưới đất như một con chó chết, anh ta thở thoi thóp, muốn khóc cũng không khóc được. Dương Chí Văn khóc lóc rồi yếu ớt nói: “Hai người đối xử với tôi như vậy mà không sợ Minh chủ Hàn tới tìm hai người tính sổ sao?”

“Mày là cái thá gì?” Lý Tú Lam cười lạnh: “Loại chó má như mày, Tử Minh không thèm để ý tới đâu, nếu không tại sao nó lại để cho người khác hành hạ mày như vậy?”

“Hơn nữa, hiện giờ Tử Minh cũng không dùng tới đống rác như mày, mày có thể giúp được gì cho Tử Minh? Giúp nó đánh bại Trần Hoàng Thiên hay là giúp nó tăng được tu vi?”

“Huống hồ bây giờ Tử Minh chỉ tập trung vào việc đi tìm những loại thuốc trên một trăm năm để tăng cao tu vi. Đến khi về nước, Tử Minh sẽ loại bỏ cái đống rác rưởi Trần Hoàng Thiên kia đi. Vậy nên nó không có thời gian để quan tâm tới một con chó như mày đâu.”

“Nếu như mày thức thời thì trả lại số tiền mày đã lấy của hai mẹ con tao, nếu không nước muối mới chỉ là bắt đầu thôi. Về sau còn có nước ớt, giấm, lần nào tới tao cũng sẽ tạt mày một lần. Tao cũng không biết mày có thể chịu được mấy ngày, nhưng tao nghĩ chưa quá một tuần là mày đã bị tao dày vò cho đến chết rồi.”

“Thế nên mày vẫn nên ngoan ngoãn trả lại tao tiền thì hơn. Tiền còn có thể kiếm được, nhưng mạng thì chỉ có một cái. Mất mạng rồi thì có bao nhiêu tiền cũng không tác dụng gì, mày đem được tiền xuống âm phủ để tiêu không?”