Chàng Rể Đào Hoa

Chương 603



Chương 603

Hàn Tử Minh cười nhạt: “Ninh Vân hận bà, còn Bảo Trân, tôi có cũng được không có cũng được, cho nên bà đừng nói lung tung vô ích, tôi đã hứa với Chí Văn để anh ta giẫm lên đầu bà là để anh ta giẫm lên đầu bà, bà nói cái gì cũng vô dụng, không sửa đổi được hiện thực bà bị Chí Văn trả thù.”

Dứt lời, Hàn Tử Minh hô người đến, nhiều người đàn ông to cao đi đến.

“Những người này để anh tùy tiện sai bảo.” Hàn Tử Minh nói.

Dương Chí Văn kích động, lên tinh thần nói: “Các anh em, kéo mấy người Lý Tú Lam xuống tầng hầm cho tôi, buộc dây cọc, rồi nung đỏ que hàn cho tôi, tôi phải dán lên lên Lý Tú Lam.”

“Rõ!”

Lập tức có hai người đàn ông to cao đỡ Lý Tú Lam lôi ra ngoài.

“Đừng dán lên tôi! Xin đừng dán lên tôi! Tử Minh cứu tôi! Cứu tôi với, Tử Minh…”

Lý Tú Lam tiếng thét chói tai.

“Ha ha ha!”

Dương Chí Văn mừng rỡ vô cùng, hai tay vắt sau lưng, vênh váo đi theo.

Dương Bảo Trân luống cuống, cô ta không dám xin Hàn Tử Minh tha cho mẹ, vì vậy chạy đi tìm Dương Ninh Vân.

Nghe tiếng kêu, Dương Chí Văn cũng biết là Dương Ninh Vân, lập tức dừng que hàn, cắm về trong lửa than, hóp lưng lại như mèo chạy tới, ra vẻ nịnh hót cười khà khà nói: “Nô tài Dương Chí Văn, thỉnh an phu nhân minh chủ, mong phu nhân minh chủ sớm ngày khôi phục, vĩnh kết đồng tâm, bất ly bất khí cùng minh chủ.”

Hàn Tử Minh đi cùng nghe rất thoải mái, nghe con chó Dương Chí Văn biết nói lời dễ nghe này, cũng hiểu được vì sao hoàng đế cổ đại đều thích gian thần, không thích trung thần, bởi vì gian thần biết nói lời dễ nghe, biết lấy lòng chủ nhân.

Nhưng Dương Ninh Vân nghe rất khó chịu, lúc này cô tát Dương Chí Văn, làm Dương Chí Văn ngã trên mặt đất.

Nhưng rất nhanh thì Dương Chí Văn bò dậy, chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười nói: “Đa tạ phu nhân minh chủ ban cho, bàn tay đánh tôi này thật là thoải mái, chỉ cần phu nhân minh chủ hài lòng, nô tài nguyện ý bị thêm mấy cái.”

Nói rồi, anh ta tới gần Dương Ninh Vân, vươn khuôn mặt để cho cô đánh.

Dương Ninh Vân cũng phục anh ta, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô thật không thể tin được trên đời sẽ có loại đàn ông hèn mọn đến như vậy!

Vì vậy, cô nhìn Hàn Tử Minh: “Tôi không muốn nhìn thấy tên súc sinh Dương Chí Văn này, giúp tôi giết anh ta.”

Nghe Dương Ninh Vân nói, Lý Tú Lam khóc lên: “Ninh Vân, con thực sự là con gái ngoan của mẹ, biết mẹ hận không thể để Dương Chí Văn chết, mẹ quá yêu con, con chính là con gái ngoan của mẹ.”

Nhưng không ngờ Dương Ninh Vân tức giận nói: “Tôi không phải xả giận cho bà, bà đừng tự mình đa tình.”

Nói rồi, thấy Hàn Tử Minh không ra tay, cô lại nói: “Anh không phải đã nói, cái gì cũng nguyện ý nghe tôi sao?”

Hàn Tử Minh cười cười: “Đúng, quả thực tôi nói như vậy, nhưng Dương Chí Văn là cánh tay của tôi, tôi không thể giết anh ta, nếu em để cho tôi giết Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân, tôi sẽ không chút do dự giúp em giết họ.”

Dương Ninh Vân thật sự muốn dứt lời giết họ, nhưng cô vẫn không thể quyết định, cô nói: “Đi ra bên ngoài tìm một chỗ giam lỏng họ, tôi không muốn nhìn thấy hai người họ.”

Giết hai người họ thì cô không thể quyết tâm.

Không giết hai người họ, cô sợ hai người họ làm mấy chuyện xấu hại con của cô.