Chàng Rể Đào Hoa

Chương 613



Chương 613

Vào lúc này, Lý tổng quản cùng với mười sáu vị cao thủ bay đến tiểu bang Florida để chờ tin tức từ Dương Chí Văn.

Dương Chí Văn cũng có vẻ rất thích thú, nhưng cũng rất sợ hãi.

“Hy vọng tôi có thể thành công dẫn Dương Ninh Vân rời khỏi trụ sở của nhóm Thiên Sát.”

Anh hít một hơi thật sâu và đi đến phòng của Dương Ninh Vân.

“Hàn Tử Minh đã rời khỏi nhóm Thiên Sát để đi đến Anh quốc. Lát nữa chúng ta sẽ hành động. Em chỉ cần giả bộ bị lạnh, rồi run rẩy lên để anh có cơ hội đưa em vào bệnh viện khám. Nếu không anh chẳng có cách gì để đưa em ra ngoài đâu, vì ở đây canh phòng quá nghiêm ngặt. Vì vậy bây giờ kế hoạch có thể thành công hay không là phải xem diễn xuất của em. Nếu kế hoạch bị hỏng thì cả hai chúng ta đều phải chịu hậu quả đấy.” Dương Chí Văn nói.

Dương Ninh Vân gật đầu: “Em sẽ cố gắng hết sức để diễn cho tốt.”

“Không phải nỗ lực hết sức, là phải nhất định phải thành công!”

Dương Chí Văn nói xong liền ra khỏi phòng Dương Ninh Vân.

Giờ phút này, không có gì đáng sợ hơn đối với Dương Chí Văn.

Một khi hành động thất bại, anh ta nhất định sẽ chết không có đất chôn.

Anh ta thực sự không muốn mạo hiểm, nhưng không còn cách nào khác, sau khi bị Trần Hoàng Thiên đầu độc, bụng anh ta luôn đau dữ dội mỗi sáng sớm, đã liên tục trong hai mười ngày rồi, mà vẫn chưa có dấu hiệu sẽ kết thúc.

Vì vậy chắc chắn anh ta đã bị trúng độc. Nếu như thêm vài ngày nữa vẫn không có thuốc giải, nhất định anh ta sẽ chết.

Anh ta sợ nhất cái chết, muốn nói cho Hàn Tử Minh biết chuyện này, và nhờ Hàn Tử Minh giúp anh ta tìm bác sĩ giỏi để giải độc, nhưng sau đó anh ta nghĩ đến chuyện Dương Ninh Vân bị bệnh, bác sĩ Mỹ cũng chẳng giỏi đến đâu, đã qua một thời gian khá dài như vậy rồi cũng chẳng thể tìm ra nguyên nhân bệnh lý của cô. Vì vậy anh ta cũng không dám nói với Hàn Tử Minh, vì sợ rằng các bác sĩ ở Mỹ cũng không giải được chất độc của anh. Lúc đó Hàn Tử Minh lại biết được chuyện anh bị sai khiến đến đây để cứu Dương Ninh Vân, thì anh sẽ chẳng có cơ hội để đến gần cô đâu, như vậy anh cũng chỉ có chờ đến ngày đứt ruột mà chết thôi.

Vì vậy anh phải hành động theo ý muốn của Trần Hoàng Thiên.

Nhưng anh ta chưa từng làm chuyện như vậy, cũng không có kinh nghiệm gì, đặc biệt là sợ lỡ làm hỏng chuyện, đến lúc đó cũng không biết phải chết như thế nào nữa.

“Lúc quyết định lên cùng con tàu cướp của Trần Hoàng Thiên, tôi cũng biết trước sẽ không có kết quả tốt đẹp rồi.”

Dương Chí Văn thầm nguyền rủa trong lòng.

Nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể gửi thông điệp qua cho những người tiếp ứng hỗ trợ đang chờ ở bên ngoài: Bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu hành động đó, các người ở ngoài đó cũng để ý đi nhé. Chút nữa hai chúng tôi sẽ đi ra xe, sau đó tôi sẽ kéo cửa kính xuống để hút thuốc, khi nhìn thấy có cánh tay của người da vàng đưa ra và trên tay cầm điếu thuốc thì cứ hành động, đến ứng cứu chúng tôi ngay.

Đầu dây bên kia trả lời: Tôi hiểu rồi, chúc các anh thành công!

“Tôi cũng hy vọng là vậy.”

Dương Chí Văn cười một cách đau khổ, sau đó xóa đi tin nhắn lúc nãy, sau khi bình tĩnh lại, anh ta rời khỏi phòng và lang thang dưới biệt thự nơi Dương Ninh Vân sinh sống.

Về phần Dương Ninh Vân.

Kể từ khi Dương Chí Văn nói với cô rằng Trần Hoàng Thiên chưa chết và anh ta được Trần Hoàng Thiên cử đến để giải cứu cô, cô đã luôn cảm thấy bồn chồn không yên.

Cô sợ sau khi được giải cứu, Hàn Tử Minh sẽ phát cáu khi biết tin, liền chạy sang Lam Hoa tìm Trần Hoàng Thiên để giải quyết, lúc đó không biết sẽ xảy ra bao nhiêu rắc rối nữa.