Chàng Rể Đào Hoa

Chương 629



Chương 629

Hồ Linh Đan hoảng sợ: “Anh đi mau đi, nếu ông Tần giúp anh ta ra mặt, anh sẽ gặp nạn lớn đấy.”

“Anh ta có quan hệ gì với ông Tần vậy?” Trần Hoàng Thiên hỏi.

Hồ Linh Đan vội vàng nói: “Nhà họ Chu là một tập đoàn tài phiệt lớn ở Tần Môn, tuy không nằm trong danh sách giàu có, nhưng nhà họ Chu nhất định là gia tộc giàu có ngầm với tài sản hàng nghìn tỷ đồng, sản nghiệp trải rộng khắp mọi nơi trên thế giới, rất nhiều giếng dầu mỏ ở vùng Trung Đông có cổ phần của nhà họ Chu, hết thảy chi tiêu của Tần Môn đều dựa vào nhà họ Chu, anh chọc giận Chu Đại Trần, Tần Môn nhất định sẽ giúp Chu Đại Trần trút giận, mau đi nhanh đi, nếu chậm trễ tôi thật sự không cứu được anh đâu.”

Trần Hoàng Thiên nghe thấy vậy, trong đầu liền nổi lên một ý nghĩ.

Đó chính là thay thế.

Dù sao anh có nhiều tiền cũng không biết xài thế nào, sao không dùng tiền đó thu mua một thế lực cường giả?

Dương Ninh ân nói muốn anh đưa ba vị chưởng môn an toàn trở về, nếu anh có thể thay thế nhà họ Chu trở thành tài phiệt Tần Môn, còn có thêm ông Tần giúp đối phó với Hàn Tử Minh, vậy chẳng phải giết Hàn Tử Minh dễ như giết một con chó sao?

Anh đang nghĩ ngợi, đôi nam nữ trẻ tuổi kia đã đi tới.

“Anh Tần, cô Tần, chính tên này đã bẻ gãy ngón tay của tôi, hai người nhất định phải giúp tôi trút giận.” Chu Đại Trần chỉ vào Trần Hoàng Thiên nói.

Người con trai là Tần Thanh Phong nhìn Trần Hoàng Thiên, nhàn nhạt nói: “Ai cho anh dũng khí, dám ra tay với tài phiệt Tần Môn chúng tôi?”

Không đợi Trần Hoàng Thiên trả lời, Hồ Linh Đan đã mở miệng nói trước: “Cậu chủ Tần đừng tức giận, anh ấy chỉ là một người quen cũ của tôi, là do Chu Đại Trần ra tay muốn đánh anh ấy trước, anh ấy chỉ tự vệ mà thôi, không có ý gì khác.”

Cô vừa dứt lời.

Bốp!

Chu Đại Trần liền tát cô một cái, tức giận mắng: “Đúng là ăn cây táo, rào cây sung, lại nói đỡ cho anh ta, rốt cuộc tôi hay anh ta mới là…”

Anh ta còn chưa nói hết câu, Trần Hoàng Thiên đã tát anh ta một cái, khiến anh ta by xa 3 mét.

“Á!”

Hồ linh Nhi bị đánh đầu óc đang ong ong, nhìn thấy Chu Đại Trần bị đánh bay xa 3 mét, cô sợ tới mức che miệng lại, hoảng sợ kêu lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi.

Chúa ơi!

Sao Trần Hoàng Thiên lại hành động không suy nghĩ như vậy?

Chuyện này sẽ mang tới tai họa cho anh mất!

Việc đã đến nước này, cô cũng không biết nên nói gì nữa, vì cô biết, Trần Hoàng Thiên nhất định sẽ vì cái tát này mà trả giá thảm khốc, cho dù không bị đánh chết, cũng sẽ bị đánh cho tàn phế.

Bởi vì người Tần Môn rất sĩ diện.

Tài phiệt bị đánh, nếu Tần Môn thờ ơ không để ý tới, sẽ bị người ta chê cười.

Quả nhiên, sắc mặt Tần Thanh Phong nháy mắt liền xấu đi, hung hãn nhìn Trần Hoàng Thiên nói: “Anh thật không biết sống chết mà, ở trước mặt người Tần Môn chúng tôi, đánh tài phiệt, anh thực sự nghĩ rằng mình là vô địch thiên hạ, trên đời này không ai đánh được anh sao?”

Trần Hoàng Thiên nhàn nhạt nói: “Tôi không có ý khinh thường người Tần Môn, chỉ là do anh ta coi trời bằng vung, với phụ nữ thích đánh là đánh, hơn nữa tôi là người quen cũ của cô ấy, tôi thay cô ấy trút giận không phải đã đắc tội người Tần Môn chứ?”