Chàng Rể Đào Hoa

Chương 635



Chương 635

Suy cho cùng, đầu năm nay có rất nhiều người nghèo, người nghèo cũng đỏ mắt, nếu là người giàu, mà không có chỗ dựa phía sau, thì dù có kiếm được bao nhiêu tiền thì cũng không phải là của họ, lợi dụng chức quyền một chút là có thể đem công sức cực khổ của họ lấy đi, biến họ trở thành con rối kiếm tiền cho người khác.

Giống như Trần Hoàng Thiên lúc trước vậy, bởi vì thực lực còn yếu, tập đoàn Hoàng gia Entertainment không bao lâu đã bị người Nhật Bản lấy đi mất.

Dựa theo lý mà nói, nếu không có chỗ dựa vững mạnh là Tần Môn, sản nghiệp nhà họ Chu hẳn là mất đi rất nhiều, cuối cùng cũng sẽ bị người ta xâu xé.

Cho nên mới tính dùng nhiều tiền trên Tần Môn, nhà họ Chu một cái nhíu mày cũng không có, bởi vì chỉ cần có chỗ dựa vững chắc này, dù có phải chia nhiều tiền, cũng có thể kiếm về qua sản nghiệp nhà họ Chu, nếu sản nghiệp bị cướp mất, vậy sẽ thật sự là hai bàn tay trắng.

Đây cũng là chuyện Chu Đại Trần sợ hãi nhất, nếu mất đi chỗ dựa là Tần Môn này, anh ta cảm thấy nhà họ Chu sẽ thành một con lợn béo phì, khiến người ta gấp gáp muốn làm thịt.

“Nhà họ Chu anh tìm nơi nào mát mẻ đợi đi.”

Trần Hoàng Thiên nói xong, nhìn về phía ông Tần: “Để tỏ thành ý, lần này tôi sẽ thông qua gia tộc Rothschild lấy Sâm hoàng đế, tặng cho ông Tần làm quà gặp mặt.”

Dùng một củ Sâm hoàng đế, đổi láy mạng của Hàn Tử Minh, còn bảo đảm mình và ba vị chưởng môn sẽ an toàn, anh cảm thấy vô cùng đáng giá.

“Vậy tôi xin cảm ơn.”

Ông Tần có chút kích động nói.

Tuy Tần Môn ở trong động, có không ít dược liệu trăm năm, nhưng cũng vì Tần Môn định cư ở đó mấy trăm năm, sản sinh ra số lớn gia đình, dân số cũng tới mấy ngàn người, dược liệu quý báu sớm đã tiêu hao gần hết, đén nỗi một củ Sâm hoàng đế cũng không tìm thấy.

Sâm hoàng đế chính là nhân sâm ngàn năm thành tinh, lưu lạc khắp nơi, từ thực vật biến thành động vật, cực kỳ quý báu, dùng làm dược liệu có giá trị rất cao, có được một củ Sâm hoàng đế, có thê sống lâu thêm mười lăm năm, có được vinh hạnh đó, ông có thể không kích động sao?

“Không cần khách khí.”

Trần Hoàng Thiên cười cười, phía dưới trong động thiên ở đỉnh Nga Mi, có ít nhất trăm cây Sâm hoàng đế, lúc anh ở trong động, nhìn thấy có ít nhất một trăm cây Sâm hoàng đế chạy tán loạn.

Cái này ăn nhiều cũng vô dụng, lúc trước anh đã ăn một củ Sâm hoàng đế, hơn nữa tu vi của anh đã đạt bình cảnh, Sâm hoàng đế đối với anh cũng không có tác dụng, có thể đổi lấy một mối quan hệ tốt, anh thấy rất đáng giá.

Vì thế, anh quay qua Hồ Linh Đan: “Chu Đại Trần bây giờ đã không còn là tài phiệt Tần Môn nữa rồi, giờ anh ta ở trước mặt tôi còn không bằng một con chó, cô không cần phải sợ anh ta, nói cho tôi biết, người nhà họ Hồ đi đâu hết rồi?”

Hồ Linh Đan nghe thấy vậy, hai mắt lập tức rưng rưng, nhìn Trần Hoàng Thiên nói: “Sau khi ông nội chết, chúng tôi chạy trốn tới vùng Trung Đông, cho rằng ở đây sẽ không bị tên Hàn Tử Minh tìm thấy, ai ngờ giữa đường lại gặp phải Chu Đại Trần, anh ta thèm muốn sắc đẹp của tôi, muốn tôi làm bạn gái của anh ta, nếu tôi không đồng ý, anh ta liền cho người giết chết người nhà họ Hồ tôi.”

“Tôi bất đắc dĩ phải đồng ý, nên người nhà họ Hồ đều bị Chu Đại Trần giam giữ ở một biệt thự cao cấp trong nhà họ Chu.”

Trần Hoàng Thiên nghe thấy vậy, lập tức tức giận nhìn chằm chằm vào Chu Đại Trần.

Bị Trần Hoàng Thiên tức giận nhìn  chằm chằm vào mình, Chu Đại Trần sợ hãi tới chân mềm nhũn, anh ta lập tức quỳ xuống trên mặt đất, hoảng sợ nói: “Tôi biết làm như vậy là không đúng, nhưng mà tôi giữ lại người nhà họ Hồ, cho bọn họ sống ở một nơi có đầy đủ tiện nghi, bọn họ sẽ không sợ bị giết hại.

“Đến nỗi Linh Nhi, dù đồng ý làm bạn gái tôi, nhưng cô ấy cũng rất bảo thủ, nhất quyết không cho tôi chạm vào, làm bạn gái của tôi hai tháng, trừ bỏ cầm tay, hoặc ngẫu nhiên thân mật với cô ấy một chút ra, chuyện khác cái gì tôi cũng chưa làm.”

“Thậm chí tôi cũng chưa từng ngủ chung giường với cô ấy!”

“Cho nên anh không cần phải trả thù tôi, tôi đối với cô ấy là thật lòng, nếu tôi có nói dối dù một câu, tôi sẽ bị trời đánh, không tin anh thử hỏi Linh Nhi đi, tôi chưa từng bắt ép cô ấy.”