Chàng Rể Đào Hoa

Chương 637



Chương 637

Ông Tần không khỏi cười khổ.

Trần Hoàng Thiên nghe xong cũng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Mình cầm sâm hoàng đế, là vì muốn dẫn dụ con rắn độc Hàn Tử Minh này tới, muốn tiêu diệt anh ta, nếu không, không biết khi nào thì con rắn độc này xông tới, bị anh ta cắn lúc nào còn không hay.

Ai mà ngờ được, đã dụ được Hàn Tử Minh tới rồi, nhưng cũng dụ thêm sáu con hổ dữ khác.

Mà trước đó, anh còn chưa từng nghe nhắc tới sáu con hổ dữ này.

Thật sự có thể nói là đi câu cá lại câu được một đám cá mập ra, cũng may được Trần Khả Di gọi vào, quen biết với Tần Môn, còn thiết lập quan hệ với Tần Môn, nếu không câu được mấy con cá này rất có thể cũng đẩy cả tính mạng của mình vào trong.

Cẩn thận suy nghĩ lại, thật sự là càng nghĩ càng cực kỳ sợ hãi.

Chẳng trách Dương Ninh Vân lại tức giận như vậy, thì ra làm như vậy quả thật có hệ số nguy hiểm rất cao, làm không tốt không chỉ đẩy bản thân mình dính vào, mà còn rất có thể sẽ kéo theo cả ba vị chưởng môn vào nữa.

“Ôi, lão Tần, ông đã tới từ sớm rồi à?”

Một đoàn người ngựa đi ngang qua bên cạnh, một lão giả có đôi mắt sắc bén dẫn đầu phát hiện ra lão Tần, thì cười mà đi tới lên tiếng chào hỏi.

Ông Tần đứng dậy cười nói: “So với Ông Sở ông thì chỉ tới sớm hơn một chút mà thôi.”

” Ông Sở.”

Tần Thanh Phong cùng Tần Thanh Lam, cùng với bốn người đàn ông vạm vỡ nhao nhao chắp tay hành lễ.

“Ông Tần.”

Cùng Ông Sở đến đây, có một cô gái yêu kiều xinh đẹp cùng với những người đi cùng cũng đều hành lễ với lão Tần.

Đây là lễ nghi giữa Lục Phiến Môn, tuy rằng giữa Lục Phiến Môn tranh đấu nhau trong tối ngoài sáng, nhưng bất kể con cháu Môn nào gặp cha chú của Môn nào, cấp bậc lễ nghĩa vẫn cần phải làm tới nơi tới chốn.

Dù sao Lam Hoa là nước coi trọng lễ nghi, mà Lục Phiến Môn đều là từ thời nhà Minh vẫn tiếp tục cho đến ngày nay, lễ nghi gì cũng vẫn dùng bộ lễ nghi của thời nhà Minh, so với người bên ngoài thời nay thì nhiều lễ nghi hơn.

“Ôi, lão Tần lão Sở, các ông đều ở đây rồi à.”

Lúc này, người của Hoa Môn và Lương Môn vây quanh.

Sau một phen hỏi han, người của Diệp Môn và Vân Môn cũng đã tới rồi.

“Không tới thì không biết, đã tới là sợ nhảy dựng lên, một gốc sâm hoàng đế lại đưa cả Lục Phiến Môn chúng ta tới đâu, cũng không biết sâm hoàng đế đêm nay đến cuối cùng sẽ là hoa rơi nhà ai.” Hoa lão của Hoa Môn nói, trên thực tế đều hy vọng mình có thể lấy được sâm hoàng đế này.

“Đúng vậy đó, mấu chốt là phải xem Môn nào có dòng tiền mặt nhiều, càng nỡ tiêu nhiều tiền hơn.” Diệp lão của Diệp Môn nói.

Ông Vân của Vân Môn cười nói: “Vậy còn cần phải nói sao, so về tiền của chắc chắn là nhà họ Lý ở Cảng châu là tài sản của Sở Môn có tiền nhất, cho nên nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là cuối cùng sâm hoàng đế sẽ thuộc sở hữu của Sở Môn.”

“Ha ha!”

Ông Sở vui lòng cười nói: “Nếu đến lúc đó Sở môn tôi lấy được sâm hoàng đế, mấy anh em nhất định phải giơ cao đánh khẽ, không được cướp đoạt sâm hoàng đế của Sở Môn tôi đâu.”