Hoắc Yến Hoa vẫy tay gọi tên đàn em đang đứng bên cạnh đến.
"Đi thông báo cho chủ tịch Hoành, đã có thể tiến hành thu lại nguồn tài nguyên của thành phố Giang Thanh rồi."
"Nhưng thế giới ngầm là của tao."
Trong ô tô, hai mắt Nam Chiến vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Lăn lộn trong thế giới ngầm ngần ấy năm nay, có được có mất.
Anh ta cũng từng nghĩ tới việc quay đầu lại nhưng đã bước một chân vào thì vĩnh viễn không ra được.
Nhiều năm về trước, Lôi đại ca đã bàn với anh ta cùng nhau rời đi nơi thị phi này, tìm một nơi không ai biết đến mình sống cuộc sống bình thường.
Nhưng sự thật quá tàn khốc, bọn họ đi không được, cũng trốn không thoát.
Nam Chiến đang sợ, đang rất sợ.
Có lẽ vì lớn tuổi rồi nên dễ dàng thấy sợ hãi.
Nhưng Nam Chiến biết nỗi sợ này không liên quan gì đến tuổi tác.
Chuyến đi đến thành phố Giang Tư này, bất luận Giang Hải có nhận mình hay không, Nam Chiến cũng biết kiếp này anh ta sẽ không bao giờ lăn lộn trong thế giới ngầm nữa.
Rốt cuộc hai người đã gặp được Giang Hải, một đường coi như thuận lợi.
Nhưng bọn họ không biết là, người của Giang Hải đã cản không ít phiền toái thay bọn họ.
Nhìn Nam Chiến, Giang Hải cười hì hì: "Hoan nghênh thần tài đến thành phố Giang Tư đầu tư..."
Thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông thay đổi bất ngờ, chỉ có thành phố Giang Tư vẫn giống chốn bồng lai.
Nghiệp Gia cúi chào vừa muốn lên tiếng, Giang Hải lại nói: "Mang theo bao nhiêu phí bảo vệ đến?"
Nam Chiến cố gắng chống đỡ nửa ngày cũng không đứng thẳng được, thở phì phò: "Cậu Giang, tài sản cả đời của Lôi đại ca đều ở đây."
"Nhưng mà tôi có một yêu cầu..."
"Anh muốn ra yêu cầu với tôi?" Giang Hải nghiêm mặt.
"Không không không...!là thỉnh cầu..." Nam Chiến vội vàng sửa miệng, thấy sắc mặt của Giang Hải dịu đi, anh ta mới nói: "Xin cậu Giang, bảo vệ giọt máu duy nhất của Lôi đại ca."
"Người đang ở đâu?" Giang Hải không nhiều lời, anh là người làm ăn, đã nhận tiền của người ta thì phải làm cho tẫn trách.
Đồng thời Giang Hải cũng rất khâm phục sự trung nghĩa của Nam Chiến.
Nếu là người khác e rằng đã cầm tiền chạy trốn mất rồi? Số tiền này cũng không hề nhỏ.
Một lát sau, Giang Hải gọi Kiếm Huyền đến.
Ai có thể ngờ được con của Lôi đại ca lại chỉ sống một cuộc sống nghèo khổ bằng một cửa hàng tiện lợi nhỏ trong thành phố Giang Thanh.
"Anh có thể sống ở thành phố Giang Tư." Giang Hải nói với Nam Chiến.
Sau đó nhìn về phía Đường Tuấn: "Còn anh, mau cút cho tôi."
Tiền là do Lôi đại ca đưa, Nghiệp Gia theo tới làm gì? Muốn Giang Hải bảo vệ không công à?
Nghiệp Gia cực kỳ xấu hổ, hiện tại anh ta còn có thể đi đâu đây?
Thế giới ngầm của tỉnh Hải Đông giống như vừa trải qua một cơn sóng thần.
Ngắn ngủn mười ngày đã liên tiếp có người chết thảm, thậm chí không kịp chống cự.
Quỳ xuống thì có thể sống sót.
Nhưng làm chó của Hoắc Yến Hoa, Hoắc Yến Hoa muốn bọn họ cắn ai thì bọn họ sẽ cắn người đó.
Tuy làm chó không địa vị không tôn nghiêm, ít nhất vẫn còn mạng sống.
Trong lòng nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại lộ vẻ nịnh nọt tươi cười.
Hiện tại trong thế giới ngầm vừa nhắc đến Phác Thiên Ưng ai ai cũng nơm nớp lo sợ.
Ngay cả người bình thường cũng biết được hai vị đại ca của thành phố Giang Thanh cũng một chết một trốn.
Không chỉ như thế, thế giới bình thường cũng sẽ được nếm mùi nhanh thôi, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Bởi vì Hoành Thiên Giai ra tay.
Liên tiếp phối hợp với Hoắc Yến Hoa chèn ép mấy xí nghiệp, những người này không thể không giao ra cổ phần công ty của gia tộc để tự bảo vệ mình.
Tài sản riêng của Hoành Thiên Giai nhanh chóng tăng vọt.
Mà lúc này, thành phố Giang Thanh lại nghênh đón một người.
Lan Cửu.
Đúng vậy, người này trước kia là Bạch Hiệu.
Đã bị đuổi ra khỏi Bạch gia không cho phép mang họ Bạch, càng không thể kế thừa Bạch gia.
Bạch Hiệu, chỉ có theo họ mẹ.
Lan gia hận Giang Hải.
Sau khi biết được người gây ra tất cả là Giang Hải, Lan gia quyết định để Lan Cửu đi xử lý Giang Hải, bất chấp dùng cách nào.
Vốn dĩ kế hoạch của Lan Cửu là trả giá cao một chút để kết hợp với Lôi đại ca và Bàng đại ca, cùng với thế lực của các gia tộc ở thành phố Giang Thanh, ép tập đoàn Uyển Như và Giang Hải vào đường chết.
Nhưng còn chưa kịp hành động thì Lôi đại ca đã chết, Bàng đại ca tháo chạy, làm cho kế hoạch của anh ta hoàn toàn bị đảo lộn.
Nhưng Hoắc Yến Hoa đột nhiên xuất hiện khiến Lan Cửu chú ý, kế hoạch của anh ta cũng thay đổi theo.
Lan Cửu tìm đến Hoắc Yến Hoa, cả hai rất ăn nhịp với nhau.
Vốn dĩ Hoắc Yến Hoa cũng không định buông tha cho Giang Hải, Nghiệp Gia và Nam Chiến ở thành phố Giang Tư làm sao anh ta có thể không để ý được.
Giang Hải to gan dám bảo vệ cho bọn họ.
Mà hiện tại Lan gia còn chủ động dâng ưu đãi tới cửa, tất nhiên anh ta sẽ đồng ý rồi.
Huống chi Hoắc Yến Hoa vừa tới tỉnh Hải Đông, nhu cầu cấp bách là phải đứng vững gót chân.
Sau khi Lan Cửu tìm Hoành Thiên Giai để hợp tác.
Lại tìm đến Ung Tiểu Ni.
Những người này đều hận Giang Hải đến nghiến răng nghiến lợi, Lan Cửu chỉ ra một cái giá rất thấp đã có thể cấu kết với bọn họ.
Lan Cửu cười to như bị điên, bệnh tâm thần phân liệt lại nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Anh ta cầm lấy điện thoại.
"Mẹ, không bao lâu nữa con sẽ giết chết thằng con hoang kia rồi." Lan Cửu cười vô cùng dữ tợn.
"Không, con phải tra tấn nó từ từ."
Lan Nhã Cát nói: "Con nắm chắc được bao nhiêu phần?"
Lan Cửu có chút do dự, dù sao thì sau lưng Giang Hải không chỉ có Bạch gia ở phía bắc, còn có...!Tạ gia, dường như...!cũng có chút quan hệ với Thiên Lương.
Lan Cửu vẫn chưa hiểu được sao Giang Hải có thể có liên quan đến những người này? Hơn nữa, địa vị của anh cũng không thấp.
Nhưng có vẻ Giang Hải cũng không tiếp xúc nhiều với những người này.
Giang Hải làm cho anh ta mất hết tất cả, Lan Cửu không quan tâm được nhiều như vậy, anh ta nhất định phải làm cho Giang Hải trả giá đắt.
Giang Hải chỉ là một thằng con hoang.
Lan Cửu rất hối hận vì năm năm trước không giết chết Giang Hải.
Lần trước ở thành phố Giang Tư, đầu tiên là bị đánh, sau đó là bị đuổi ra khỏi Bạch gia, càng làm cho anh ta hận Giang Hải thấu xương.
Lan Cửu nói: "Cho dù Giang Hải có lợi hại đến mấy, chẳng lẽ nó dám đối đầu với nhà họ Hoàng? Hoành Thiên Giai đã chấp nhận đề nghị của con, ông ta sẽ phối hợp với chúng ta."
"Thế giới ngầm cũng có nhà họ Hoắc ở Đông Nam, bất luận thắng thua Giang Hải đều phải trả giá đắt."
Lan Nhã Cát nói: "Như vậy là tốt nhất.
Con à, con không được ra mặt đối đầu với thằng con hoang kia, muốn bại nó phải dùng mưu kế."
"Mẹ yên tâm." Lan Cửu tắt máy.
Anh ta ngẩng đầu lên cười to, cho đến khi cả người run rẩy, nước mắt nước mũi cùng nhau chay ra.
Đến mức vì thiếu không khí mà bị sặc.
Không lâu sau.
Trong một buổi gặp gỡ, Lan Cửu mặc bộ vest xa hoa, ra vẻ thân sĩ, hấp dẫn không ít ánh mắt, nhất là những cô gái gợi cảm còn dùng ánh mắt trong veo động lòng người nhìn chằm chằm vào anh ta.
Nhưng, Lan Cửu không hề để tâm, hiện giờ anh ta chướng mắt tất cả những thứ này.
Thứ anh ta muốn là tất cả của Giang Hải.
Không chỉ muốn Giang Hải chết, mà còn muốn cướp người đàn bà của Giang Hải.
Chỉ có như vậy mới có thể làm cho anh ta thỏa nỗi hận.
Hoắc Yến Hoa đang bày ra vẻ mặt hung tợn chờ Mục Lang.
"Anh Hoắc, chẳng lẽ chuẩn bị xong để ra tay rồi?" Lan Cửu ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề.
Mấy em gái kia chủ động dựa vào, vươn bàn tay mềm mại như không xương trêu đùa ngực của Mục Lang.
Nếu là trước kia, Hoắc Yến Hoa chiêu đãi như thế anh ta sẽ không tiện từ chối.
Nhưng lúc này anh ta lại lạnh như băng đẩy bọn họ ra, nghi ngờ nhìn Hoắc Yến Hoa.
Hoắc Yến Hoa ngậm xì gà, nghiêng đầu âm trầm nói: "Cậu Bạch...!À không, ha ha...!hiện tại tôi nên gọi là Cậu Lan."
"Thật ngại quá, suýt chút nữa thì quên mất.
Hiện tại cậu là người nổi tiếng...!là cái sừng của Bạch gia...!ha ha ha..."
Sắc mặt của Lan Cửu trầm xuống: "Anh Hoắc, hiện tại tôi đại diện cho Lan gia, mời anh chú ý cách nói chuyện."
Nhà họ Hoắc ở Đông Nam lăn lộn trong thế giới ngầm, mà Lan gia là gia tộc thượng lưu.
Nếu như so sánh với nhau đúng là nhà họ Hoắc không dám chọc vào Lan gia.
Nhưng trước khác nay khác, hiện giờ Lan gia đang đấu đến sứt đầu mẻ trán với Bạch gia, tất nhiên không thể làm gì được anh ta.
Hoắc Yến Hoa ngừng cười nói: "Cậu Lan, điều kiện các người đưa ra có phải quá ít rồi không?"
Lan Cửu cười lạnh, tên lưu manh này chưa làm được gì đã muốn lên giá, nghĩ cũng quá đơn giản rồi.
"Anh khẳng định có thể lật đổ Giang Hải à? Ăn nhiều quá, coi chừng nuốt không trôi đó."
"Anh chỉ mới đến tỉnh Hải Đông mà thôi, có đủ thực lực đối phó với Giang Hải hay không, cũng khó nói, phải không?"
Sắc mặt của Hoắc Yến Hoa cũng trở nên khó coi, dần dần dữ tợn.
"Cậu Lan, hiện tại phía bắc loạn như vậy, Lan gia không có cách nào dứt ra cho nên mới tìm tới tôi, đúng không?"
"Giang Hải? Là cái thá gì, có thể xử lý Giang Hải hay không, không phải Cậu Lan đây nói là được."
"Có một vài chuyện tôi cũng không ngại nói thẳng.
Lan gia đang muốn xử lý Giang Hải càng nhanh càng tốt."
"Nếu để cho tập đoàn Uyển Như tiếp tục phát triển, rốt cuộc ai càng khó chịu đây?"
Vẻ mặt của Hoắc Yến Hoa hung tàn, làm cho Lan Cửu cũng có chút khiếp sợ.
Hoắc Yến Hoa nói mấy câu càng làm cho Lan Cửu quyết tâm.
Thật đúng là không thể để cho Giang Hải tiếp tục phát triển, nếu không sẽ trở thành một vật cản lớn.
"Được, tôi có thể trả giá cao hơn, nhưng tôi phải biết anh dựa vào cái gì để làm tôi tin tưởng anh nhất định có thể xử lý được Giang Hải."
Hoắc Yến Hoa cười nói: "Tôi quen biết Trác Địch ở Đông Nam, hơn nữa, cũng mời được người này đến."
Nói xong Hoắc Yến Hoa ra vẻ đắc ý.
Hai năm gần đây danh tiếng của Trác Địch vang xa.
Không ai biết anh ta thuộc môn phái nào nhưng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Mà Trác Địch trông chỉ mới chừng hai mươi tuổi.
Tuy Trác Địch có tài năng, nhưng trời sinh tính tình kiêu ngạo cứng đầu, không coi ai ra gì, xem người khác như cỏ rác càng không coi mạng người ra gì.
Rất nhiều gia tộc gia muốn mời người này về, nhưng lại sợ mời thần dễ tiễn thần khó, cuối cùng lại tự rước lấy phiền phức cho mình nên không dám mời.
"Cậu Lan, chuyện này tôi sẽ sắp xếp, chẳng qua là Lan gia muốn giải quyết Giang Hải mà thôi, nếu để Trác Địch ra tay tất nhiên không có gì khó khăn."
"Khó là ở chỗ Lan gia, có thể mời người này đến hay không."
Nói xong, Hoắc Yến Hoa đứng dậy rời đi, nhìn mấy cô gái đang uống éo như rắn bên người Mục Lang.
"Cậu Lan, hãy hưởng thụ đi, đừng phụ lòng tốt của tôi."
Lan Cửu ngồi ở đó, tùy ý những cô cái kia không ngừng quấy rầy trêu chọc, thậm chí đai lưng bị mở ra cũng không động đậy.
Mời Trác Địch? Lan Cửu không biết đây có phải là phải chuyện tốt không.
Người lớn trong nhà cũng đã nói Trác Địch này có tật trở mặt, nếu ai dính vào sợ là sẽ không được chết tử tế.
Một lát sau, Lan Cửu cong cong khóe miệng, quay đầu nâng cằm của cô gái kia.
Mày như vẽ, mấy em gái này cũng hơi giống với người ở thành phố Giang Tư kia, nhưng mà bọn họ có mùi son phấn, cũng có vị phong tình.
Đè đầu của cô gái kia xuống Lan Cửu ngẩng đầu thở dài một hơi..