Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 235: 235




Cánh tay vẫn bị trói như cũ, nhìn theo đèn xe của Thất Hồn khuất bóng.
Không còn uy hiếp, trên mặt Doãn Thư xuất hiện vẻ đắc ý.
"Giang Hải, chúng ta chưa xong đâu...!Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cho anh sống không bằng chết."
"Hơn nữa, ngày này sẽ không còn xa đâu."
Lảo đảo đi về phía trong nội thành.
Nhưng, chưa đi được bao xa, Doãn Thư đã phát giác ra có gì đó không đúng, trên người bắt đầu có cảm giác nóng ran, chỉ giận không thể lập tức cởi hết quần áo ra.
Hơn nữa, trong lòng Doãn Thư, cứ hiện lên những hình ảnh mây mưa, không nhịn được liếm liếm đôi môi khô khốc...
Phía trước có một ngôi làng, trời đã bắt đầu tối, ánh đèn đã sáng lên.
Trong thôn, truyền ra tiếng nói của đàn ông, cách khá xa, đang nói cái gì không rõ, nhưng Doãn Thư nghe ra rất thân thiết.
Những âm thanh này, giống như có ma lực, Doãn Thư chỉ hận người đàn ông này không ở ngay trước mặt mình, thô lỗ cởi hết quần áo của cô ta ra...
Thở hổn hển, ý thức của Doãn Thư có chút mơ hồ, điên cuồng, dùng hết phần sức còn lại, chạy về phía thôn nhỏ.
Cô ta, muốn ngủ nhờ...!Muốn mượn đàn ông ở đây để dùng...
Doãn Thư đến, khiến cho thôn nhỏ nhanh chóng hiện ra một cảnh hoan lạc kinh người.
Tiếng thở gấp...
Tiếng gào thét...
Tiếng cười dâm đãng...
Vô cùng phóng đãng.
Điên cuồng một đêm, hoan lạc trong thôn nhỏ, từ đây truyền đi một truyền thuyết...!sau đó, chính là điên cuồng giết hại!
"Họ Giang, tôi nhất định phải giết anh.."
Sáng sớm ngày hôm sau, Doãn Thư chính xác bị chà đạp không còn ra hình người, ánh mắt trở nên dử tợn, trong thôn trang nhỏ, được đón nhận lễ rửa tội bằng máu, những người tối qua đã cùng Doãn Thư mây mưa, đều hồn lìa khỏi xác.
Cuối cùng, Doãn Thư cười lên như điên, giống như người điên.
Thành phố Giang Tư, Tần Hiên chăm chú nhìn Giang Hải.
"Anh Giang, tại sao...!không giữ cô ta lại."
Thù của Giang Hải và nhà họ Doãn, không thể tháo gỡ được, dù bị động cũng không sao, không bằng thấy một người giết một người.
Tần Hiên quả thực có chút không hiểu, mộ phần ở núi Nam Sơn đã chuẩn bị rồi, nhiều thêm một người cũng không sao cả.
Với thực lực Giang Hải, lấy mạng Doãn Thư là việc dễ như trở bàn tay, cần gì phải lưu lại cái tai họa ngầm cho mình.
"Đừng vội."
Giang Hải chậm rãi nói: "Thời cơ chưa tới."
Giang Hải nheo cặp mắt lại, thoát khỏi thế giới hắc ám trở lại Thành phố Giang Tư, Giang Hải luôn tận lực giảm thiểu sát nghiệp.

Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, cuối cùng lại luôn có một ít người xấu thích nhảy ra chịu chết.
Lần này, Giang Hải muốn dùng nhà họ Doãn ở Danh Quận để tế cờ.
Nếu không, tỉnh Hải Đông, sẽ có những con rệp khác luôn gây ra sóng gió.
Huống chi, không bao lâu nữa, tập đoàn Uyển Như sẽ phát triển kinh doanh ra ngoài tỉnh.
Vùng đất cửa ngõ, chính là Đông Quận.
Hải Đông, Đông Nam, Tề Vân, Danh Quận, bốn vùng đất này, hợp thành Đông Quận.
Khu vực này, chính là định hướng thị trường trong tương lai của tập đoàn Uyển Như.
Một lần để làm ổn định môi trường kinh doanh, cực kỳ quan trọng.
Tần Hiên yên lặng không nói.
Giang Hải dửng dưng cười nhạt một tiếng, anh cũng không để bụng Tần Hiên nghĩ như thế nào, có lẽ, giờ phút này, Tần Hiên đang suy nghĩ, Giang Hải là đang kiêng kỵ thực lực nhà họ Doãn ở Danh Quận.
"Để lại Kim Thâu và Chu Khải, những người khác sắp xếp đi ra ngoài đi."
Giang Hải chậm rãi nói: "Chuyện kinh doanh của tập đoàn Uyển Như, ở rất nhiều khu vực, vẫn không tránh khỏi bị thế lực ngầm quấy rầy, có bọn họ ra tay, mọi nguyện mới có thể bình yên vô sự."
Chu Khải đứng bên cạnh nghe vậy hơi kích động, mặt hơi đỏ lên, Giang Hải đây là muốn giữ mình lại ở bên người, trong lòng tự nhiên cảm thấy tự hào.
Anh nhìn Chu Khải nói: "Chọn một trăm người, huấn luyện thêm đội thứ ba."
"Cậu, làm tổng phụ trách."
Chu Khải sửng sốt một chút, anh ta không ngờ, vị trí quan trọng như vậy, lại để cho mihf phụ trách.
"Anh Giang, vậy Thất Hồn..."
Ngày trước, đều là bọn họ hướng dẫn huấn luyện.
"Bọn họ, tự nhiên có chuyện khác cần phải xử lý."
Giang Hải nhìn về chân trời, ánh mắt thâm thúy.
Bầu trời xa xăm, nhìn như gió êm sóng lặng, thực ra thì, long tranh hổ đấu.
Người của Thiên Ưng Môn, đã đi theo Tiền Nhất rời khỏi thành phố Giang Tư, đi tới thế giới hắc ám.
Giang Hải không tiễn, Tiền Nhất cũng không chào một tiếng.
Bọn họ, không ai muốn phải trải qua ly biệt.
Thế giới hắc ám, mỗi một lần biệt ly, có lẽ, chính là vĩnh biệt.
Con đường tu luyện võ đạo, đi ngược dòng nước, Giang Hải tạo một nhóm cao thủ thì đơn giản, nhưng, muốn cho đám người Chu Khải tu luyện thành cấp bậc như Nghiệp Gia, Minh Khôn, cho dù là dùng cổ võ tâm pháp, vẫn cần mấy năm, thậm chí thời gian lâu hơn mới được.
"Khuyên bảo mỗi một người, mỗi một lần đấu cùng người khác, đều là quyết chiến, ngươi chết ta sống."
"Mỗi một ngày huấn luyện, đều phải nỗ lực hết mình, không cố gắng, lập tức bị đào thải."
Chu Khải lập tức khom người: "Vâng!"

Trong tay không có đủ thực lực, tập đoàn Uyển Như cũng chỉ có thể co đầu rút cổ ở vùng đất Thành phố Giang Tư này thôi.
Tương lai, tập đoàn Uyển Như ắt sẽ tiến ra tỉnh Hải Đông, vươn ra khắp Đông Quận, toàn bộ Đông Phương Thần Châu, đều sẽ có dấu chân của tập đoàn Uyển Như.
Thậm chí, cả thế giới, cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đất của Hải Đông, đất Đông Quận, vô luận là ở đâu, chẳng qua chỉ như một cánh cửa.
Cần phải xé mở cành cửa này, để lót đường cho tập đoàn Uyển Như, đặt cái nền móng cơ sở.
Cố Uyển Như nằm nhoài ở trên bàn làm việc, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cả ngày cũng chưa bình tĩnh lại được.
"Ông xã à, cô ta thật sự là một người điên sao?"
Giang Hải gật đầu.
Cố Uyển Như kéo tay Giang Hải, nặng nề thở dài: "Em có phải là rất vô dụng không, mỗi lần đều cần anh bảo vệ mới được."
Cố Uyển Như cũng tự cảm thấy, cô có chút mềm yếu.
Một người đàn bà điên, lại khiến cô sợ thành như vậy.
"Anh không phải là ông trời phái tới để bảo vệ em sao? Anh bảo vệ em, là lẽ thường, bất di bất dịch."
"Anh không bảo vệ em, vậy em muốn ai bảo vệ em?"
Giang Hải nghiêm túc nói.
Nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc Cố Uyển Như, sau đó, nâng cằm của Cố Uyển Như, chậm rãi khơi mào.

"Em là vợ anh, nên được anh bảo vệ.

Có vài người con gái, sở dĩ phải mạnh mẽ, đó là bởi vì không nhờ vả được ai."
"Em khác họ, bởi vì em có anh."
Ánh mắt Cố Uyển Như tràn đầy yêu thương, lời tỏ tình của Giang Hải, khiến cho cô cảm thấy ngọt từ tận đáy lòng.
"Người đàn bà điên điên đó, đã được chữa trị một đêm." Giang Hải cười mà như không cười.
Nghĩ đến, Doãn Thư nhất định đã có được một đêm tuyệt vời.
Vô cùng điên cuồng.
Danh Quận, nhà họ Doãn.
Doãn Thư trở về, mang theo dấu vết bị chà đạp khắp người trở về.
Không ngừng cọ rửa, nhưng, cô ta vẫn cảm giác như trên người mình còn rất bẩn, bẩn thấu từ trong ra bên ngoài.
Một đêm trôi qua, cô ta không biết đã trải qua với mấy người đàn ông.

Từ lão già năm sáu chục tuổi, đến thanh niên mười bốn mười lăm tuổi, lúng ta lúng túng, cần cô ta dẫn dắt mới có thể làm tốt được nhiệm vụ của người đàn ông.
Một đêm, cô ta trải qua, thậm chí còn phong phú hơn so với cả đời của một vài người.
Không kể tuổi tác, cũng đều ‘thử’ qua một lần.
"Bụp..."
Doãn Thư vỗ một chưởng ở trên tường, mặt tường cứng rắn lập tức xuất hiện vết nứt.
"Giang Hải...!Tôi nhất định...!sẽ giết anh!"
Nghiến răng nghiến lợi, từ sâu trong cổ họng, phát ra từng chữ từng câu gầm thét.
Kính trong phòng tắm rơi xuống đất, ánh lên thân thể quyến rũ của Doãn Thư, da trắng nõn, eo thon, mềm mại như nước.
Nhặt lên một vật, hung hãn đập bể gương.
Chiếc gương vỡ nát, soi sáng dáng người của cô ta, mặt mũi vẫn còn run rẩy.
Cô ta không thể ngờ, mình lại bị Giang Hải làm nhục như vậy.
Cho cô ta uống thuốc, khiến cho cô ta bị một đám đàn ông làm nhục, hung hãn dày xéo.
Mà, khi đó Doãn Thư, còn...!rất hưởng thụ...!rất sung sướng.
Phủ thêm một bộ quần áo, Doãn Thư gầm thét: "Người đâu!"
"Gọi Vệ Báo tới cho tôi."
Ở Danh Quận, vô luận là ở đâu, lời của Doãn Thư đều rất có trọng lượng.
Không mấy người biết được, bang Hổ Lang chính là một tay Doãn Thư nâng đỡ thành, nhưng, Doãn Thư khi đó mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi.
Ở Danh Quận, bang Hổ Lang giống như một cái vòi rồng, chuyên làm ra các thủ đoạn giết người cướp của.
Làm hại bách tính nhiều năm như vậy, thế lực càng ngày càng lớn.
Vệ Báo ở Danh Quận như là vua, không người dám trêu chọc tới.
Nhưng, cho dù như vậy, đứng ở trước mặt Doãn Thư, cũng chỉ giống như một con mèo.
Doãn Thư mặt mũi nhăn nhó, Vệ Báo cũng giống vậy, sắc mặt khó coi.
Gã biết, có người đã chọc giận Doãn Thư.

Gã cũng không hỏi nguyên nhân, trong lòng gã, người đắc tội Doãn Thư, đó chính là một người chết.
Doãn Thư chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh như hàn băng.
Đứng ở trước mặt Vệ Báo.
Dáng người Vệ Báo rất cao, so với Doãn Thư cao hơn chừng một cái đầu.
Nhưng, giờ phút này lại giống như một con chuột gặp phải mèo, thấp mi rũ mắt, lẳng lặng lắng nghe khiển trách.
Trong lòng Vệ Báo rõ ràng, không có Doãn Thư, gã đến cái rắm cũng không bằng, tự nhiên cũng không có gã ngày hôm nay.
"Lão đại, tôi dẫn người đi giết chết gã Giang Hải đó."
Vệ Báo cho tới bây giờ đều không gọi cô ta là chị Doãn, bởi vì, Doãn Thư ghét có người gọi rõ cô ta là phụ nữ.
Cô ta không muốn làm một người phụ nữ yếu đuối.
Doãn Thư hừ một tiếng: "Cậu cho là, anh ta dễ giết như vậy sao?"

"Ngay cả tôi, cũng không phải là đối thủ của anh ta."
Đồng tử Vệ Báo co rút lại, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Doãn Thư, cũng không phải là đối thủ? Cô ta, là cổ võ giả, lại còn có chút thành tựu rồi.
Nếu như, Doãn Thư cũng không phải là đối thủ, như vậy, Giang Hải đó đã mạnh tới mức độ nào?
Có thể chiến thắng Doãn Thư, đương nhiên cũng là cổ võ giả.
Trong tin tình báo nói, Giang Hải chẳng qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi, coi như tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng không khả năng đạt tới cái trình độ này.
Cổ võ tâm pháp của Doãn Thư, Vệ Báo là một trong số rất ít người biết, đó là một lần kỳ ngộ, thiên hạ ít có ai lại có được may mắn như vậy.
Từ lúc nào mà cổ võ giả lại khắp nơi đều có vậy?
Chẳng lẽ Giang Hải cũng có kỳ ngộ này?
Kỳ ngộ, không phải như trúng vé số, xác suất xảy ra chuyện này, so với trúng số độc đắc còn thấp hơn vô số lần.
"Đối phó anh ta, tôi tự có cách của mình."
Doãn Thư biết, muốn chiến thắng Giang Hải, còn khó hơn lên trời.

Giang Hải một khi phản công, nhà họ Doãn ở Danh Quận, chỉ có họa diệt tộc.
Có điều, Doãn Thư cũng không quá lo lắng.
Doãn Thư đã nhìn thấu được Giang Hải, biết được nhược điểm của anh ta.
Nhược điểm của Giang Hải, chính là Cố Uyển Như.
Nghĩ đến Cố Uyển Như, trên mặt Doãn Thư hiện ra vẻ dữ tợn.
Coi như không giết được Giang Hải, cô cũng nhất định phải giết chết Cố Uyển Như.
Nếu như dùng Cố Uyển Như để uy hiếp Giang Hải, cũng không phải không có khả năng giết chết Giang Hải.
Đối với một người lòng dạ ác độc mà nói, hiền lành chính là nhược điểm.

Có tình cảm, cũng là nhược điểm.
"Tôi gọi cậu tới, chỉ là muốn để cho cậu sắp xếp người, giám thị chặt chẽ đôi cẩu nam nữ đó."
Vệ Báo lập tức đáp lời.
Nhìn kỹ cơ thể Vệ Báo, cơ bắp cuồn cuộn, lộ ra vẽ nam tính.
Trong đầu Doãn Thư đột nhiên hiện lên hình ảnh mình đang mây mưa cùng Vệ Báo, một người đàn ông cường tráng như vậy, nhất định sẽ làm cho cô ta thỏa mãn.
Trong thoáng chốc, cánh tay Doãn Thư, chạm vào ngực Vệ Báo.
Cả người Vệ Báo cứng đờ, ngây ngốc đứng tại chỗ, không dám có chút động tác gì.
Chợt lắc lắc cái đầu, sắc mặt Doãn Thư đỏ lên, bỗng nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô ta thở hổn hển, nghiến chặt răng, khiến cho cô điên cuồng, mất đi phương hướng, tác dụng của thuốc vẫn còn dư âm.
Tại sao có thể như vậy chứ, tác dụng của thuốc ở lần này, cảm giác so với lần trước tới còn muốn mãnh liệt hơn?