Ở thế giới ngầmm trên bảng săn tiền thưởng đã dán thông báo lấy đầu Đế vương.
Nếu ai có thể giết chết được Giang Hải, thì đúng là mấy đời cũng không tiêu hết tiền.
Nhưng ai có thể làm được chứ?
Những kẻ có thực lực thì sẽ không mạo hiểm mà đối đầu với Giang Hải, còn những kẻ tép riu thì lại cứ lăng xăng nhảy nhót.
Nhưng cứ 1 người đến thì chết 1 người, 1 đôi đến thì chết 1 đôi.
Chỉ có duy nhất một tên phục kích thành công, nhưng lại lầm người, khiến cho chính mình bị thương.
Những việc này, Giang Hải đều không thèm để ý. Nhà họ Doãn đã nhằm vào anh, ám sát anh, vậy thì anh cũng sẽ chơi với họ.
Anh cũng lâu rồi không hoạt động gân cốt, cũng muốn xem xem, những cao thủ của Phương Đông mạnh tới mức độ nào.
Nhưng Giang Hải cũng nên cẩn thận hơn.
"Kim Thâu, Chu Khải, hai người các cậu lúc nào cũng phải đi theo Uyển Như, nếu vợ tôi xảy ra chuyện gì, thì 2 cậu cứ mang đầu đến gặp tôi."
Kim Thâu dùng cánh tay đang băng bó kia vỗ ngực: "Anh Giang, anh yên tâm, dù em có phải liều mạng, cũng không để bọn chúng động tới một cọng tóc của Cố tổng.”
"Được rồi mày tránh ra đi, cánh tay vẫn còn treo kia kìa." Chu Khải phỉ nhổ nói: "Tính mạng của Cố tổng không cần tên què như mày lo lắng, cứ để tao lo cho.”
"Mày mới là thắng què ý, muốn chết đúng không………..”
Bọn họ lại cãi nhau.
Giang Hải mặc kệ, khẽ nhíu mày.
Khoảng thời gian này, nhóm người Thất Hồn mới rời đi, nhân lực hiện tại có chút không đủ.
Việc làm ăn của tập đoàn Uyển Như càng ngày càng lớn, nên sản nghiệp cần quản lý cũng càng ngày nhiều, công việc của Cố Uyển Như cũng nhiều không làm xuể. Giang Hải khuyên cô nên có mấy trợ lý, nhưng nhân tài đích thực thì chỉ có thể gặp chứ không thể cầu được.
Giang Hải sau khi làm xong mấy việc vặt Cố Uyển Như giao, thì lại ngồi 1 bên pha trà, ăn đồ ăn vặt, bắt chéo chân, rất an nhàn.
Toàn nhà văn phòng của tập đoàn Uyển Như, và văn phòng của Cố Uyển Như thì vừa rộng vừa thoáng.
Trong phòng, có một bàn trà khảm ngọc rất lớn do 1 chuyên gia điêu khắc thiết kế, rất tỉ mỉ, tinh tế.
"Vợ ơi em có muốn uống trà không?"
Cố Uyển Như không để ý tới anh, vẫn vùi đầu vào tập tài liệu, mày nhíu lại.
Lúc này, Chu Khải gõ cửa đi vào.
Cố Uyển Như ngẩng đầu, lập tức nhìn Giang Hải đang ngồi thưởng thức trà.
Chu Khải chắc chắn là tới tìm Giang Hải.
"Anh Giang......"
Chu Khải thần thần bí bí nói chuyện.
Giang Hải ừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Chu Khải lấy ra một phong thư, vui cười nói: "Có người đưa cho anh cái này......"
Giang Hải nghiêng đầu, vừa thấy nó ánh mắt anh hơi nhíu lại.
"Là ai gửi vậy?"
Trên phong thư viết rất rõ ràng 3 chữ “Thư khiêu chiến.”
Có người muốn khiêu chiến với Giang Hải.
"Liên Thiệu của Danh Quận."
Giang Hải chẳng có ấn tượng gì với tên này, người ở Phương Đông mà khiến Giang Hải nhớ đến, cũng chẳng có mấy người.
Chu Khải nói: "Tên Liên Thiệu này cũng không đơn giản đâu, xuất thân danh môn, cũng khá có tiếng tăm."
"Có tiếng?"
"Tôi không có thời gian chơi đùa với mấy tên mua danh bán tiếng.”
Nói xong, Giang Hải đi về hướng cầu thang bộ, từ khi Cố Uyển Như hạ lệnh cấm hút thuốc, mỗi khi Giang Hải thèm đều chạy đến đó hút 2 điếu, dù sao thì cũng không ai đi cầu thang bộ cả.
Ít nhất là Cố Uyển Như sẽ không đi. Cho dù bị nhân viên nhìn thấy thì họ cũng sẽ coi như không thấy, nên chẳng sao cả.
Giang Hải lấy ra 1 điếu thuốc.
Chu Khải chạy ra cũng lấy ra 1 điếu thuốc, châm lửa rồi cũng châm giúp Giang Hải.
"Anh Giang, chuyện này đã loạn tới mức như vậy rồi, cả 2 giới đều đã biết cả rồi.”
Giang Hải hỏi: "Sao lại nói như thế?"
Gã ta có thể khiêu chiến, thì Giang Hải đương nhiên cũng có thể từ chối.
"Nếu anh không nhận lời thì chẳng phải là sợ Liên Thiệu hay sao?"
"Tên Liên Thiệu này rất muốn tiến vào thế giới ngầm của tỉnh Hải Đông, chắc anh không biết, tỉnh Hải Đông hiện giờ giống như vùng đất trống vậy, ai có thể đi vào thì nó là của người đó, nên giờ có rất nhiều kẻ đang nhắm nhe.”
Không nhăm nhe mới là lạ, thế giới ngầm của tỉnh Hải Đông bây giờ giống như 1 vũng nước đục, Giang Hải không ăn, cũng không cho phép kẻ khác ăn được.
Anh rất bá đạo, rất ngang tàng.
"Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm, lần này không chỉ đại diện cho anh, mà còn đại diện cho thể diện của tập đoàn Uyển Như nữa."
Giang Hải đã hiểu, nếu không chấp nhận thư khiêu chiến, thì Giang Hải chính là sợ tới lúc đó còn kéo đến nhiều chuyện phiến toái hơn.
Hiện giờ, tuy tiền thưởng đã lên tới năm trăm triệu, nhưng, không một ai dám ra tay, bởi vì không ai biết Giang Hải mạnh như thế nào.
Tiền thì ai chẳng muốn kiếm, những cao thủ thật sự đều đang cẩn thận sợ, mất mạng vô ích.
Lúc này đây không chỉ là đấu võ, mà đối phương còn muốn thăm dò thực lực đích thực của Giang Hải.
Nếu thắng thì Liên Thiệu sẽ giả vờ là ‘lỡ tay’ giết được Giang Hải, nhẹ nhàng nẫng được 500 triệu kia.
Nếu thua, cũng coi như là biết được thực lực của Giang Hải, vẫn có được một đánh giá sơ bộ.
Dù thế nào thì Liên Thiệu cũng đều có hời.
Còn những người khác thì vẫn là ôm thái độ nước đôi.
Vẫn hợp tác cùng tập đoàn Uyển Như, nhưng lại rất thong thả không vội vàng, vô cùng cẩn thận.
Trong lòng Giang Hải cũng biết, bọn họ là đang sợ, dù sao, tập đoàn Uyển Như với nhà họ Doãn ở Danh Quận, như nước với lửa, ai mà biết được ngày nào đó Giang Hải chết, thì tập đoàn Uyển Như cũng trở thành họ Doãn.
Nếu Giang Hải thắng, cũng là giúp cho các đối tác được yên tâm hơn.
"Xem ra, này bức thư khiêu chiến này, tôi không thể không nhận?”
Nhả một hơi khói, Giang Hải cười lạnh.
"Cái này, là cậu nhận được, hay là Tần Hiên?"
"Cái này......" Chu Khải gãi đầu cười: "Là Anh Hiên đưa cho tôi."
Giang Hải vừa nhìn đã biết, dù sao thì ở bên ngoài, danh tiếng của Tần Hiên cũng cao hơn Chu Khả, những tin tức về Giang Hải cũng là do Tần Hiên thay mặt giải quyết.
Nghiễm nhiên Tần Hiên chính là người phát ngôn của Giang Hải.
"Việc khiêu chiến, tôi có thể nhận......"
"Nhưng, vừa phân cao thấp, vừa quyết sinh tử luôn."
"Nếu anh ta dám đến thì coi như là tự tìm đường chết!"
Giang Hải hừ lạnh một tiếng, đôi mắt chợt lóe lên sát ý.
Nếu bây giờ không làm căng, thì sau này phiền phức sẽ càng nhiều.
Hôm nay một người tới khiêu chiến, ngày mai lại có mười người.
Giết đi rồi, Giang Hải sẽ không cần bận tâm nữa, mọi người và cả tập đoàn Uyển Như cũng sẽ an toàn hơn.
Nếu không giết, chỉ sợ Giang Hải có mệt chết cũng không nhận hết đống thư khiêu chiến.
Bọn chó mèo cũng sẽ tìm đến thành phố Giang Tư mất.
Giang Hải lười không đánh, người ta sẽ nói Giang Hải sợ.
Trên đời này, thứ có thể giết người mạnh nhất, không phải là vũ khí, mà là miệng lưỡi thế gian!
Giang Hải không cần để ý, nhưng Cố Uyển Như để ý, tập đoàn Uyển Như để ý.
Chỉ có cách dùng máu để tế trời, thì mới có thể khiến bọn họ chùn bước.
Vừa nghe tin Giang Hải tiếp nhận, Chu Khải vội vàng không ngừng gật đầu, lập tức cười ha ha hí hửng rời đi.
Hút xong thuốc, Giang Hải lại đi dạo một lúc, ngửi ngửi áo, xác định không còn mùi thuốc lá mới trở về tiếp tục uống trà.
Anh rung đùi, thở dài, xem ra phải bỏ thuốc thôi.
Giang Hải nhận thư khiêu chiến, giống như 1 cơn gió thổi qua cánh đồng yên ả, tin tức được truyền đi rất nhanh khắp tỉnh Hải Đông, nên ở Danh Quận tin này cũng trở thành tin hot.
Người của Danh Quận không ai là không biết Giang Hải, vì anh chính là người được treo giải lấy đầu, giờ lại thêm cả việc anh nhận bức thư khiêu chiến của Liên Thiệu, nên danh tiếng của anh càng lớn.
Mấy ngày liền, Liên Thiệu của Danh Quận cũng không có tin tức.
Giang Hải biết tên này đang sợ chết.
Nhận được tin này, Doãn Thư điên cuồng cười không ngừng, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Vừa phân cao thấp, vừa quyết sinh tử?
Giang Hải là muốn chết à.
Không ngờ rằng có những kẻ chỉ là 1 con rệp ai cũng muốn giết, nhưng lại dám ngông cuồng như vậy.
Giờ phút này, ở Danh Quận, vẻ mặt của Liên Thiệu rất nghiêm trọng, gã ta đang ngồi đối diện với Doãn Thư.
Trong khoảng thời gian này, đã mây mưa cùng với không biết bao nhiêu người đàn ông rồi, Doãn Thư đã từ một cô tiểu thư danh giá, đã biến thành một dâm phụ.
Quả thực cô ta giống như đã thay da đổi thịt vậy.
Càng ngày càng dung tục.
Quần áo càng ngày càng hở.
Cổ áo cũng càng ngày càng thấp.
Ngay cả quần cũng càng ngắn, chỉ cần động tác mạnh một chút là có thể nhìn thấy được ‘phong cảnh hữu tình’, khiến cho bọn đàn ông suy nghĩ mơ màng.