Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 253: Có máu chảy



“Lát nữa, em sẽ phục vụ anh cẩn thận, và cùng anh làm hết tất cả tư thế…”

“Hà hà, vậy anh phải cố gắng học hỏi rồi…”

Nở nụ cười tục tĩu, anh ta muốn nắm lấy tay Doãn Thư nhưng lại bị cô ta né tránh.

Phàn Cương liếm đôi môi có chút khô của mình, quyết định phải nhanh chóng dọn dẹp Giang Hải để còn thưởng thức cô em Doãn Thư này.

Không chút cảnh báo, Phàn Cương lập tức ra tay.

Chớp cái lao thẳng về phía Giang Hải.

Giữa cổ võ giả và võ giả bình thường có sự khác biệt rất lớn. So với võ giả bình thường, tốc độ của Phàn Cương nhanh và mạnh hơn rất nhiều.

Mà Phàn Cương lại còn không phải là cổ võ giả bình thường, anh ta chính là một trong những người rất mạnh.

Hình bóng của Phàn Cương ở trong mắt của Giang Hải ngày càng tới gần.

Giang Hải vẫn luôn đứng yên tại chỗ, Phàn Cương trong đồng tử của anh dường như đã trở thành một cái xác chết.

Nhưng, lúc này.

Phàn Cương đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, anh ta cảm nhận thấy nguy hiểm, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi khó tả.

“Piu….”

Ở ngoài cửa có một hòn đá nhỏ bay đến phát ra âm thanh vô cùng chói tai.

Phàn Cương sửng sốt, chẳng trách Giang Hải lại có sức mạnh như thế hóa ra là đang giấu một cao thủ khác.

Người này là ai?

Không có thời gian để suy nghĩ, lúc đến nhanh lúc về cũng nhanh, Phàn Cương lập tức rút lui.

Phàn Cương muốn nhìn thấy người có sức mạnh điều khiển được viên đá như vậy.

Khi hai cao thủ đối đầu với nhau phải xem xét đến những chi tiết nhỏ, có thể chỉ là một sai sót nhỏ, cái giá phải trả sẽ là cả mạng sống.

“Cạch…”

Một âm thanh vang lên, viên đá xuyên vào trong cây cột gỗ, cả căn nhà gỗ khẽ rung lên.

Mặt Phàn Cương biến sắc, người đến rất nhanh và rất mạnh mẽ, khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm và hoảng sợ.

Món ăn này của Doãn Thư rất ngon và đẹp mắt, nhưng có vẻ hơi khó nuốt.

Anh ta không ngờ lại có thể gặp loại cao thủ này.

“Thất Hồn?” Kim Thâu quay đầu nhe răng cười.

Nếu nói Giang Hải là một vị thần, trong lòng Kim Thâu vẫn còn một vị đại thần khác, đó chính là Thất Hồn.

“Những chuyện ở bên ngoài làm gần xong rồi. Tiền Nhất bảo tôi về trước.”

Vẻ mặt của Thất Hồn rất bình tĩnh, bên cạnh Giang Hải đúng là rất cần người, hơn nữa còn phải là cao thủ.

Giang Hải khẽ gật đầu, biết Thất Hồn đang nói chuyện gì.

“Anh ta, giao cho cậu đấy.”

Nói xong, Giang Hải nhìn Doãn Thư, người phụ nữ này đêm nay phải chết.

Người phụ nữ như Doãn Thư này, không chỉ lòng dạ độc ác mà còn mưu mô xảo quyệt, cho nên nhất định không thể để cô ta sống.

Thế giới ngầm luôn tôn thờ quan niệm cá lớn nuốt cá bé, và tuyệt đối không cho đối thủ có cơ hội sống sót.

Ngay cả khi đối thủ này không đáng để đối mặt.

“Mày là ai?”

Phàn Cương muốn biết thân phận của đối thủ của anh ta, cái tên Thất Hồn này lần đầu anh ta nghe đến.

Tuy nhiên, người có loại khả năng như này đương nhiên không hề tầm thường.

Giết một Thất Hồn thì đơn giản thôi, nhưng nếu đắc tội với người không nên đắc tội, thì quả thực là một chuyện không tốt.

Vì con bé Doãn Thư này, vì có được một tỷ, Phàn Cương cảm thấy không đáng!

“Tao là ai, mày không xứng được biết.”

Thất Hồn mặt không biểu cảm, đồng thời ánh mắt mà anh ta nhìn những người dám ra tay với Giang Hải, chẳng khác nào đang nhìn một người chết.

Trong chớp mắt, Thất Hồn đã xuất hiện trước mặt Phàn Cương.

“Vèo vèo…”

Tất cả mọi người đều há hốc miệng, ngay cả Phàn Cương cũng không ngoại lệ.

Bởi vì tốc độ này còn nhanh hơn cả sức tưởng tượng của anh ta.

Đây có phải là tốc độ mà một cổ võ giả nên có không?

Không, đây tuyệt đối không phải là tốc độ một người nên có. Dù có tu luyện cao đến đâu, cơ thể con người cũng có giới hạn chịu đựng.

Trong phút chốc, Phàn Cương nghĩ đến một khả năng, Thất Hồn dùng bí thuật gia tăng tốc độ, nếu không tuyệt đối không bao giờ có người có thể có được tốc độ nhanh như vậy.

Nếu đã là bí thuật thì không nên sử dụng liên tục, không thì tác dụng phụ rất lớn.

Phàn Cương ngay lập tức phản ứng lại, anh ta muốn tiếp tục dây dưa với Thất Hồn, chỉ cần Thất Hồn tiếp tục sử dụng bí thuật thì sẽ kéo Thất Hồn vào chỗ chết.

Còn Doãn Thư thì vô cùng lo lắng, cô ta biết Thất Hồn rất mạnh.



Nhưng không ngờ lại mạnh đến thế.

Đối đầu với Giang Hải là chuyện ngu ngốc nhất mà cô ta đã làm trong cuộc đời này.

Trong lòng Doãn Thư rất hỗn loạn, cô ta không biết rốt cuộc là vì sao mà mình với Giang Hải lại đi đến bi kịch ngày hôm nay.

Vì Doãn Bằng? Liệu có đáng không?

Vì nhà họ Doãn? Dường như không phải…

Nhìn ánh mắt của Giang Hải, Doãn Thư đột nhiên cảm thấy tất cả đều đã kết thúc rồi.

Cô ta không phải là đối thủ của Thất Hồn, không ngờ Phàn Cương cũng không phải. Lúc này, Giang Hải nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng.

Tay cô ta lạnh ngắt và đôi chân cũng khẽ run rẩy.

Thậm chí, tinh thần của Doãn Thư lúc này còn có chút hốt hoảng.

Cứ như vậy mà sống cả đời. Trong lòng có chút tỉnh ngộ, cô ta không còn nhìn thấy ánh nắng của ngày mai nữa.

Trên vẻ mặt sợ hãi của Phàn Cương kèm theo chút hung dữ.

Là một cao thủ, anh ta vô cùng bình tĩnh.

Đạp mạnh chân một cái, cơ thể bay lên không trung.

Ngay lập tức, người đã bỏ chạy xa mười mét.

Mà Thất Hồn cũng không đuổi theo, đầu hơi quay sang, khóe miệng nở nụ cười.

“Mày… tự sát!”

Phàn Cương sửng sốt: “Mày nói cái gì?”

Tự sát?

Làm sao có thể như thế.

Ngay cả khi Phàn Cương biết mình không đấu lại được, anh ta sẽ chạy, liều mạng chạy và thậm chí sẽ quỳ gối xin tha.

Nhưng, anh ta tuyệt đối sẽ không tự sát.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều có chút hoang mang.

Doãn Thư mặt mày cau có, cũng dần dần thả lỏng.

Tốc độ của Thất Hồn nhanh khủng khiếp.

Thế nhưng, lực tấn công dường như vẫn chưa đủ. Chẳng lẽ anh ta đã tu luyện tốc độ đến cực hạn, nhưng chiêu thức tấn công vẫn ở giai đoạn sơ cấp?

Nếu là như thế thì Phàn Cương không phải là không có sức chiến đấu, thậm chí đánh bại Thất Hồn chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Sờ cổ mày xem.”

Trong tay của Thất Hồn, có một sợi dây nhỏ gần như trong suốt, không được chú ý… Tỏa Long Khâu!

“Đừng có mà cố làm trò ở đây, mày… chẳng qua là…”

Đang nói, Phàn Cương cảm thấy có gì đó không ổn, cổ của mình quả thực có chút ngứa.

Chẳng lẽ, lúc Thất Hồn đứng trước mặt gã đã làm gì rồi?

Giang Hải thích dùng ám khí, lẽ nào Thất Hồn này cũng là một trong những cao thủ đó?

Khoảng cách gần như vậy, nếu ra tay đột ngột thì sẽ dễ dàng thành công.

Tuy nhiên, ngay cả khi Thất Hồn sử dụng ám khí thì không có lý nào mà anh ta không cảm nhận được.

Trong vô thức, Phàn Cương sờ vào cổ mình, và trên tay dính đầy chất lỏng ấm ấm.

Sau đó, Phàn Cương ngửi thấy mùi máu tanh.

Cúi đầu xuống nhìn, trên tay quả thực là máu!

Nhưng sau đó, Phàn Cương cảm thấy trời đất quay cuồng, nhào lộn vài vòng và mặt đập xống đất.

Sau đó, anh ta mất đi ý thức và cũng kết thúc cuộc đời mình.

Tất cả mọi người nhà họ Doãn đều vô cùng kinh hoảng.

Doãn Thư gần như ngừng thở, rõ ràng cô ta thấy Phàn Cương đang yên ổn đứng ở đó, lúc sau trên cổ xuất hiện một đường màu đỏ.

Sau đó máu chảy ra.

Cuối cùng, đầu của Phàn Cương với vẻ mặt hốt hoảng lìa khỏi thân, lăn vài vòng rồi rơi xuống đất.

Mà thân thể của Phàn Cương thì vẫn đứng sờ sững tại chỗ, máu me phun ra dữ dội, cảnh tượng vô cùng kinh dị.

“Tao đã nói rồi, là mày tự sát. Còn chết thế nào thì hi vọng diêm vương có thể trả lời cho mày.”

Thất Hồn mặt vô cảm, chậm rãi bước đến đứng sau lưng Giang Hải.

Doãn Thư từng nghe Nhật Đại Lão nói, trình độ cao nhất của võ đạo chính là tốc độ!

Đôi khi người đó đã chết rồi nhưng vẫn không biết mình đã chết như thế nào.

Và Phàn Cương chính là như thế.

Thất Hồn đứng trước mặt Phàn Cương, chẳng qua là dùng Tỏa Long Khâu quấn quanh cổ anh ta.

Phàn Cương chạy trốn theo bản năng, do tốc độ quá nhanh nên không cả biết đầu của mình đã bị đứt từ lúc nào.



Cho đến lúc chết, Phàn Cương cũng không biết tại sao đầu mình lại bị đứt.

Doãn Thư cắn môi, mặt cám như tro, đến xác của Phàn Cương còn không dám nhìn.

Mà cay đắng nhìn chằm chằm Giang Hải, cô ta nhất định phải nhớ kỹ, dù có đến kiếp sau cũng không được quên, nhất định phải khiến Giang Hải mãi mãi không bao giờ ngóc đầu lên được.

Thay vào đó, Doãn Thư nhìn vào thứ trong tay Thất Hồn.

“Có thể nói cho tôi biết, đó là gì không?”

Tốc độ của Thất Hồn rất nhanh, vũ khí giết người cũng rất kỳ lạ, Doãn Thư nghĩ, dù chết thì cũng cần phải biết mình đã bị giết như thế nào.

“Tỏa Long Khâu.”

Đây không phải là bí mật gì, trong thế giới ngầm ai cũng biết điều này.

Thất Hồn cũng không keo kiệt, cho Doãn Thư biết rõ trước khi chết.

Chỉ là nguồn gốc của thứ này bí ẩn, và nó được tạo ra thế nào còn bí ẩn hơn nữa.

Ngay cả nhà khoa học chuyên nghiên cứu về vật liệu cũng không rõ, tại sao nó lại có thể dẻo dai và mạnh như thế.

Nheo mắt, Doãn Thư cắn răng nói: “Giang Hải, muốn giết tôi thì giết đi. Nhưng vi vọng anh hãy tha cho bọn họ.”

“Bọn họ già trẻ lớn bé đều vô tội.”

Doãn Thư nhìn những cao thủ mà cô ta tìm tới.

Đối mặt với 30 người của Giang Hải, đối mặt với Thất Hồn và Giang Hải, bọn họ không có bất kỳ khả năng sống sót nào.

Tuy nhiên, Doãn Thư không phải là một người từ bi, tự mình đi đến chỗ chết đổi lại cho người khác một cơ hội sống sót.

Trong lòng Doãn Thư luôn nghĩ cho mình trước.

Cô ta nghĩ, Giang Hải nhất định sẽ giết sạch, nếu đã vậy thì sao cô ta phải làm một người tốt?

Để những cao thủ này phát điên, bỏ đi sự rụt rè cuối cùng, trung thành với mình, liều mạng đấu với người của Giang Hải.

Như vậy, khung cảnh lúc đó nhất định sẽ vô cùng lỗn loạn.

Doãn Thư cũng có thể nhân cơ hội đó mà chạy trốn.

“Cô Doãn…”

“Chúng tôi thề sống chết với nhà họ Doãn.”

“Cô Doãn, không phải chỉ có mấy chục người thôi sao? Chúng tôi làm được!”

“...”

Tất cả mọi người phản ứng điên cuồng, thậm chí Doãn Thư còn không ngờ đến.

Một đám người ngu ngốc này, chỉ vì một câu của cô ta đã thề trung thành đến chết.

Suýt nữa không nhịn được bật cười đắc ý.

Doãn Thư bày ra vẻ mặt đau khổ, nhìn Giang Hải.

“Giang Hải, hãy để bọn họ đi!”

Giang Hải khẽ cười, nhìn ánh mắt của Doãn Thư, làm sao anh không đoán ra được là Doãn Thư muốn làm gì chứ.

Theo thói quen của Doãn Thư, ngay cả khi đã nắm chắc chuyện gì đó, cô ta cũng sẽ giữ lại một người thay thế để đề phòng bất trắc.

Hôm nay, Doãn Thư ngoan cố chống cự?

Nhất định cô ta đã nghĩ đến đường rút lui, nhưng Giang Hải vẫn chưa thấy rõ Doãn Thư sẽ chạy trốn như thế nào.

“Được! Bọn họ có thể đi!”

Giang Hải nhếch mép cười.

“Không chỉ có họ, những người còn lại của nhà họ Doãn, tôi cũng không giết.”

Hửm?

Điều này nằm ngoài dự đoán của Doãn Thư, Giang Hải làm sao có thể đồng ý.

Diệt cỏ phải diệt tận gốc để trừ hậu họa về sau. Hôm nay giết sạch người nhà họ Doãn, không biết ngày mai sẽ có bao nhiêu người nhà họ Doãn đến trả thù Giang Hải.

“Cô không nghe nhầm đâu, tôi để bọn bọn đi đó.”

“Chúng tôi không đi, tôi muốn sống chết cùng cô Doãn!”

Một người đàn ông cao to hét lên.

Tuy nhiên, mọi người ở bên cạnh lại không một ai hưởng ứng.

Giang Hải quay đầu lại nói: “Vậy cậu ở lại, những người khác, bây giờ có thể đi!”

“...”

Thật là xấu hổ, cậu ta ở lại chẳng khác nào tự chui vào chỗ chết?

Nghe vậy, lập tức có người cẩn thận dè dặt đi về phía cổng, Giang Hải ra hiệu cho mọi người tránh đường.

Doãn Thư lo lắng, nếu mọi người đều đi hết, cô ta sợ mình thực sự sẽ chết ở đây.

Khuôn mặt tức giận đến mức vặn vẹo, tiếng gào thét điên cuồng.

“Mọi người thực sự bỏ rơi tôi sao?”