Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 288: 288




“Đương nhiên rồi.”
Cố Uyển Như trả lời một cách chắc nịch.
Lam Sương Nhi sửng sốt, trong lòng còn đang do dự, lẽ nào, bản thân mình còn chưa nói rõ ràng ư? Cố Uyển Như không nhận thấy được tính nghiêm trọng của sự việc à.
Cậu Tả, chính là người vô cùng độc ác đó.
Lam Sương Nhi đang gặp phải phiền phức rắc rối, một rắc rối lớn.
Nhà họ Tả ở tỉnh Tề Vân, không phải là người mà một công ty nho nhỏ ở Thành phố Giang Tư có thể đắc tội được.

Nếu như kéo cả Cố Uyển Như vào thì chỉ là đang hại cô ấy mà thôi.
“Cố tổng, tôi vừa mới nói rồi, người mà tôi đắc tội....”
Lam Sương Nhi rất cảm động, nhưng mà cũng có chút vội vã.

Cố Uyển Như muốn bảo vệ cô, càng như thế thì cô càng không thể làm liên lụy tới Cố Uyển Như được.
Cố Uyển Như cười mỉm: “Chồng tôi từng nói, ở Thành phố Giang Tư này, không có người nào có thể chọc vào chúng tôi được.”
“Tập đoàn Uyển Như không gây sự với ai, nhưng cũng không sợ chuyện gì hết, bất kể đối phương là ai, thì chúng ta chỉ cần phân rõ trái phải là được.”
“Chỉ cần có lý thì chẳng có người nào có thể đụng vào cô được.”
Nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Cố Uyển Như, nói ra lời nói bá đạo như thế, cơ thể gầy gò cũng trở nên thật cao lớn.
“Thế… cảm ơn....”
Lam Sương Nhi không còn sự lựa chọn nào khác.
“Hôm nay, tôi sẽ sắp xếp nơi ở cho cô, cho tới khi phiền phức của cô được giải quyết triệt để mới thôi.”
Cố Uyển Như muốn nói tới chính là biệt thự ở trong khu của tập đoàn Uyển Như, đó là nơi nghỉ ngơi tạm thời của Cố Uyển Như.
Ngồi vào trong xe, Cố Uyển Như ngập ngừng một lúc nhưng vẫn hỏi Lam Sương Nhi rốt cục là đắc tội với ai, cô cũng hy vọng có thể giúp một chút.
Sắc mặt Lam Sương Nhi lập tức trở nên càng thêm khó coi.
Nên nói ra tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây.
Nghe lời kể của Lam Sương Nhi, Cố Uyển Như cũng thấy tức giận.
Lam Sương Nhi, chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi, mà cái người gọi là cậu Tả kia thì đúng là một tên cầm thú.
Rất tự nhiên, Cố Uyển Như nhớ tới bản thân mình trước khi Giang Hải xuất hiện, cô phải chịu không biết bao nhiêu sự tủi thân ở trong tập đoàn TM.
Cảm giác đồng bệnh tương liên, làm cho Cố Uyển Như rất đau lòng.
Trên đời này, một người phụ nữ, nhất là người phụ nữ xinh đẹp, nếu không có bối cảnh chống đỡ thì có thể nói là rất khó khăn.
Trong trường hợp này, Cố Uyển Như nói ở trong lòng, chuyện này, cô nhất định phải quản.

Chỉ cần Lam Sương Nhi ở Thành phố Giang Tư một ngày thì Cố Uyển Như sẽ đảm bảo sự an toàn cho cô ta một ngày.
Chiếc xe, một đường tiến thẳng về Thành Tây.
Bước vào tập đoàn Uyển Như, bảo vệ khom người chào hỏi: “Chào Cố tổng.”
Cố Uyển Như bất lực lắc đầu, lúc trước, không hề có quy củ chào hỏi như thế này, là Giang Hải trong lúc rảnh rỗi đã bày vẽ ra chuyện này.
Gật gật đầu, trải qua thời gia rèn luyện, trên người Cố Uyển Như thể hiện một loại khí chất nữ vương của thiên hạ một cách rất tự nhiên.
Lái xe tới trước cửa biệt thự nhỏ.
“Chào Cố tổng....”
“Chào Cố tổng....”
“....”
Từ khi bắt đầu bước vào, tất cả mọi người khi nhìn thấy Cố Uyển Như đều nhao nhao chào hỏi, thái độ cung kính, ánh mắt sùng bái.
Cố Uyển Như chính là người phụ nữ của Giang Hải.
Giang Hải chính là thần của đám người này, là vị thần cả đời đều không cách nào vượt qua được, chỉ có thể ngẩng đầu sùng bái sự tồn tại này.
Cố Uyển Như cười mỉm, cười rồi nói chuyện phiếm với mỗi người vài câu.
Bản lĩnh của những người này, đều là do Giang Hải dạy dỗ mà ra.

Bọn họ xem Giang Hải như cha mẹ tái sinh lại lần nữa, trong lòng đương nhiên cũng sẽ đặt Cố Uyển Như ở vị trí tôn quý nhất.
Lam Sương Nhi đứng ở bên cạnh sửng sốt luôn.
Làm người chèo lái tập đoàn Uyển Như, thế mà lại có thể nói ra rõ ràng tên của từng người một, cô ta chưa từng thấy có người làm chủ nào lại yêu quý nhân viên như vậy cả.
Lam Sương Nhi đương nhiên không biết được, lúc trước, khi Cố Uyển Như gặp nguy hiểm thì những người bảo vệ này chẳng có ai đùn đẩy, dùng cả tính mạng để bảo vệ từng tấc đất của tập đoàn Uyển Như.

Những người này, xứng đáng được Cố Uyển Như tôn trọng.
“Đây...!đây là nơi mà cô ở à?”
Lam Sương Nhi thấy sự trang trí xa hoa, lộng lẫy trong biệt thự mà cứng cả lưỡi không nói nên lời.
Loại trang trí cao cấp này, không cần nói tới đẳng cấp thì đừng nói là ở Thành phố Giang Tư, cho dù đưa mắt nhìn khắp cả tỉnh cũng sợ là không tìm được mấy nơi trang trí như thế này.
“Không, tôi thỉnh thoảng mới nghỉ ngơi ở đây thôi.”
Cố Uyển Như nói thật nhưng khi dừng ở trong tai của Lam Sương Nhi thì giống như đang khoe của vậy.
Nơi ở tạm thời, lại trang trí xa hoa như thế này ư? Thế thì phải giàu có thế nào chứ.
Sắp xếp xong cho Lam Sương Nhi, để cô ta yên tâm ở lại.


Sau đó, Cố Uyển Như quay về văn phòng để làm việc của mình.
Trước khi đi còn không quên hẹn cùng nhau ăn cơm tối nữa.
Không thể không nói, giữa Cố Uyển Như với Lam Sương Nhi có rất nhiều chuyện có thể nói, mới chỉ gặp gỡ mấy lần ngắn ngủi nhưng đã thành lập nên tình bạn tốt rồi.
Về tới văn phòng, cái con heo Giang Hải đang ngủ say sưa, thậm chí là còn ngáy với ch ảy nước miếng nữa.
“Vợ ơi, nói xong rồi à em?”
Giang Hải ngẩng đầu lên hỏi.
Cố Uyển Như day day trán, chỉ quan tâm tới sự an toàn của Lam Sương Nhi mà quên mất chuyện làm người đại diện rồi.
“Chồng ơi.” Cố Uyển Như nói: “Có người muốn đối phó với Lam Sương Nhi, nên em sắp xếp cho cô ấy vào trong biệt thự ở rồi.

Anh nói xem em làm như thế có đúng không?”
Cẩn thận từng li từng tí một, Cố Uyển Như kể lại chuyện của Lam Sương Nhi một cách chi tiết một lượt cho Giang Hải nghe.
Khóe miệng Giang Hải hơi cong lên, trong ánh mắt mang theo sự ác liệt nhè nhẹ.
Nhà họ Tả ở tỉnh Tề Vân ư? Thật là muốn chết mà.
Trời tạo nghiệt còn có thể tha, tự mình tao nghiệt thì không sống được đâu.
Những năm này, cái cậu chủ của nhà họ Tả ở tỉnh Tề Vân này đã làm bao nhiêu việc mất hết lương tâm rồi, đến cả Giang Hải cũng nghe được nhiều chuyện về anh ta.
Giang Hải không nói gì, vẻ mặt của Cố Uyển Như nghiêm túc, trong lòng còn có chút lo lắng, lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
Giang Hải từng nói là ở Thành phố Giang Tư hoàn toàn đều có thể đi ngang, không ai có thể chọc vào tập đoàn Uyển Như được.
Nhưng mà làm thế này với những người vừa mới gặp vài lần thật sự là có chút hơi quá.

Hoặc là Giang Hải đang chém gió.
“Hay là em làm sai rồi?” Cố Uyển Như cẩn thận hỏi.
“Làm sai à?” Giang Hải cười nhăn răng: “Ai nói là em làm sai, anh thấy em làm quá đúng ấy.”
Sờ sờ cằm, Giang Hải cười hỏi: “Anh nói ở Thành phố Giang Tư không có người nào có thể chọc vào chúng ta lúc nào thế?”
“Hả?” Cố Uyển Như sửng sốt, sắc mặt có chút sợ hãi.
Giang Hải, chưa từng nói á?
Hình như là anh ấy từng nói mà, từ trước tới nay đối với lời nói của Giang Hải, thì Cố Uyển Như đã hình thành sự tin tưởng như là thói quen rồi.

Cho dù Giang Hải chỉ chém gió thì Cố Uyển Như vẫn luôn cảm thấy anh ấy nhất định có thể làm được.

Giang Hải cười dán lại gần Cố Uyển Như.
“Anh nói, không phải là Thành phố Giang Tư, em là vợ của anh, cả thiên hạ này không có người nào mà em không thể đụng vào được.”
Điên cuồng, ngang ngược.
Làm Đế Vương, Giang Hải có sức mạnh để nói câu này.
Bận rộn tới chiều muộn, Cố Uyển Như mới thu dọn đồ đạc: “Đi thôi, em đã hẹn ăn cơm với Lam Sương Nhi rồi.”
Sắc mặt Giang Hải hởi thay đổi, lại nghĩ tới cái bánh mì năm đó mình cướp của người ta.
Khố Song chắc chắn không ngờ, thời niên thiếu bị cướp mất một chiếc bánh mì đã đổi lại một cơ hội cho nửa đởi sau của cô ta.
Năm đó, Ngô Mẫn đưa cho Giang Hải mười nghìn nhân dân tệ, mà hôm nay mười nghìn nhân dân tệ này, đã đem tới những hồi báo ngập trời cho nhà họ Ngô ở Thành phố Giang Tư.
Năm đó, một chiếc bánh mì của Khố Song, Giang Hải muốn trả lại cả trăm lần nghìn lần như thế.
Vào lúc nhìn thấy Lam Sương Nhi, Giang Hải gần như không dám tin tưởng được tiểu minh tinh trước mặt này thế mà lại là cô nhóc vắt mũi chưa sạch kia.
Nếu như gặp nhau ở trên phố, có đánh chết thì Giang Hải cũng không nhận ra được.

Con gái lớn mười tám tuổi đúng là thay đổi hẳn, Khố Song ngày hôm nay, bất luận là dáng người hay gương mặt, quả thật là cực kì k1ch thích nội tiết tố của cánh đàn ông.
“Uyển Như, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi vẫn nên đi thì hơn.”
Lam Sương Nhi đang sợ, sợ sẽ đem tới rắc rối cho Cố Uyển Như.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng như băng của Giang Hải mới vang lên: “Nhà họ Tả ở tỉnh Tề Vân, chỉ cần tới Thành phố Giang Tư thì tôi sẽ chuẩn bị một mộ phần có phong thủy thích hợp nhất cho họ.”
“Thành phố Giang Tư, có ánh sáng của chính nghĩa.”
Chấn động ở trong lòng, Lam Sương Nhi không ngờ được, chồng của Cố Uyển Như vừa mở miệng nói chuyện lại nói ra lời nói bá đạo như thế.
Mà sắc mặt của Cố Uyển Như đang đứng ở bên cạnh Giang Hải thì lại bình tĩnh, gần như là nghe thấy một câu nói bình thường mà thôi.
Ngây ngốc đứng yên nhìn Giang Hải, dáng người cũng không cao quá, cũng không cường tráng vạm vỡ lắm.
Nhưng mà cả người từ trên xuống dưới lại toát ra khí chất bá đạo khiến người ta hồi hộp.
Lam Sương Nhi cứ như đang nằm mơ, lời nói điên cuồng như thế của Giang Hải, khiến người nghe tin phục.
Đây chính là sức hút của Giang Hải.

Thể hiện sự bá đạo ra ngoài.
Thư kí đã đặt xong nhà hàng từ lâu rồi, đều là những món ăn đặc sắc của Thành phố Giang Tư.
Mấy người lên xe, sự lo lắng trong lòng Lam Sương Nhi cuối cùng cũng có thể đặt xuống được rồi.
Mà, lúc này, tại sân bay Thành phố Giang Tư có một chiếc máy bay nhỏ được thuê lại đang đáp xuống.
Mấy người đàn ông mặc vest và đeo kính đen mang theo sắc mặt âm trầm, họ đang vận hành thử thiết bị điện tử trong tay.
Người dẫn đầu là một người đàn ông vạm vỡ, đang nhíu chặt lông mày.
Lấy điện thoại ra để gọi điện thoại.
“Cậu chủ, đã định vị rồi, hiện tại cô ta đã không còn ở khách sạn Holiday ở Thành phố Giang Tư nữa rồi.”
“Vâng, không cần biết ở đâu thì tôi cũng nhất định sẽ đưa người về...!vâng....!tuyệt đối không mất một cọng tóc nào cả.”
“Yên tâm đi thưa cậu chủ, tôi biết nên làm như thế nào.”

“Cái gì?”
“Vâng...!vâng...!vâng.”
“Tôi sẽ không tùy tiện đụng vào người của tập đoàn Uyển Như...!đã hiểu....”
Ở đầu dây bên kia, cậu Tả đang cầm một sấp tư liệu, là tư liệu có liên quan tới tập đoàn Uyển Như.
“Tôi không cần biết các anh dùng biện pháp gì, cũng không hỏi quá trình như thế nào, tôi chỉ muốn trong đêm nay các anh phải đưa được con ranh kia về đây cho tôi.”
“Anh nói với cô ta, nếu như cô ta chủ động làm nô lệ cho tôi thì tôi sẽ cho cô ta sống tốt một chút....”
Anh ta cắn răng, sờ sờ vào bên má bị Lam Sương Nhi tát cho hai cái kia, giọng nói cực kì âm u.
Để điện thoại xuống, ném tư liệu liên quan tới tập đoàn Uyển Như kia sang một bên.
Kể từ khi Giang Hải hủy diện nhà họ Doãn, Thành phố Giang Tư đã trở thành cấm địa, ai cũng sẽ không dám tới Thành phố Giang Tư làm gì cả, thậm chi là tỉnh Hải Đông cũng cực kì yên tĩnh.
Nhưng mà, anh ta cũng chẳng để ý lắm, Thành phố Giang Tư nếu như so sánh với tỉnh Tề Vân thì chỉ là nơi khỉ ho cò gáy mà thôi, chẳng xuất hiện được một nhân vật nào lớn lao cả, cũng sẽ không có sự tồn tại nào có thể đối kháng lại với nhà họ Tả được.
Chỉ là, anh ta không muốn gây thêm chuyện rắc rối làm gì.
Anh ta bóp bóp đầu, khuôn mặt trở nên khát máu và hung ác.
Ánh mắt như đại bàng, nhìn về phía người phụ nữa đầu bù tóc rối kia.
“Mày cái đồ ch ó đẻ ăn cây táo rào cây sung kia, thế mà lại dám gọi điện thoại sau lưng tao.

Tao đúng là quá xem thường mày rồi, thật không ngờ, mày lại dám liên hệ với con khốn Lam Sương Nhi kia....”
Bước về phía trước một bước, hung hăng nắm chặt lấy tóc của người phụ nữa kia, nhấc đầu cô ta lên, sắc mặt cực kì độc ác.
“Nếu như mày đã muốn chết như thế, thì tao thành toàn cho mày là được rồi.”
“Đợi tới khi tao dạy dỗ được Lam Sương Nhi thì mày cũng không cần thiết phải tồn tại nữa rồi.”
Khuôn mặt của người phụ nữ lộ ra vẻ đau đơn, khi nghe thấy chữ “chết” kia thì lại để lộ ra vẻ mặt như được giải thoát.
“Mày đúng là...!súc sinh....”
“Tao có làm ma cũng không tha cho mày....”
Cứng rắn, buông lời nguyền rửa cuối cùng từ sâu trong cổ họng.
Anh ta liên tục cười lạnh, dán mặt lên phía trước: “Mắng đi, còn sức mà mắng chửi cơ à.

Đợi tới khi đứng trước mặt Diêm Vương, thì mày vẫn có thể tiếp tục mắng tiếp đó.”
Quăng người phụ nữ ngã sang một bên, rất nhanh sau đó, có mấy người đàn ông vạm vỡ xuất hiện ở trong phòng.
Anh ta vẫy vẫy tay nói: “Kéo ra ngoài rồi xử lý đi, làm cho cô ta sung sướng đi.”
Sung sướng ư...
Vẻ mặt của mấy người đàn ông vạm vỡ kia lập tức thể hiện sự hưng phấn.
Bọn họ, cực kì muốn hưởng thụ người phụ nữ trước mặt này.
“Không...”
“Họ Tả kia...!mày sẽ không được chết tử tế đâu....!tha cho tôi đi....!cho tôi được thống khoái mà chết đi.....”